Đoản 159 : ( Lưu Triều)
Ôn Trục Lưu x Ôn Triều. Hí hí cặp mới cặp mới
~~~~~~~~~~~~~~~~~
Ôn Trục Lưu cùng Ôn Triều vốn là một cặp khá đẹp. Nhưng đến một ngày, Ôn Trục Lưu bàng hoàng khi biết Ôn Triều chỉ là đang lợi dụng hắn. Người đó vốn là thẳng, thậm chí còn có chút chán ghét cộng đồng LGBT. Nhưng vào một lần chơi T or D với bạn, y đã thua và bị thử thách rằng phải cua đổ hắn. Hắn ấy à, là một người rất giỏi, là nam thần của trường, thậm chí nhiều người dù biết hắn là Bisexual thì vẫn không hề ghét bỏ hay khó chịu, tẩy chay, miệt thị hắn. Số người đánh bạo theo đuổi hắn không hề ít
Vào một ngày đông, hôm đó, hắn gặp người ấy, hắn gặp y, một người trong mắt hắn chính là đẹp đến vô cùng. Ôn Triều trong mắt hắn là một tia sáng chói mắt, y là người đã đem màu sắc đến với thế giới của hắn. Y rất tuyệt và hắn cũng động tâm với y. Sau đó mọi chuyện theo đúng như kế hoạch của y, hắn đổ y và cũng yêu y. Theo thời gian, hắn nhận ra mình lụy y, không thể nào chịu được việc y bơ hắn dù chỉ là 5 phút
Vào thời điểm y nói lời chia tay, hắn rất đau khổ, hắn níu lấy tay y, nước mắt lăn dài trên gương mặt hắn nhưng y vẫn phũ phàng gạt tay hắn ra, khinh miệt nhìn hắn
"Mày nghĩ mày là ai? Tao chỉ là chơi đùa thôi mà mày nghĩ là thật? Chỉ là một đứa bệnh hoạn thôi mà, sao lại có đủ can đảm nghĩ tao cũng giống như mày vậy nhỉ. Nếu không phải vì bọn nó kêu sẽ đưa tao 1 triệu nếu tôi làm được thử thách thì còn lâu tao mới tiếp xúc với loại người như mày"- Ôn Triều hất văng tay hắn ra, dùng chân đá mạnh vào đầu gối khiến Ôn Trục Lưu khuỵu xuống, miệng nhổ nước bọt lên tóc hắn
"Anh xin em, em muốn đánh muốn đập gì cũng được. Nhưng đừng bỏ anh mà. Anh làm con chó bên chân em cũng được, Triều à, đừng bỏ anh mà. Em à"- Ôn Trục Lưu không chút mặt mũi dùng tay giữ lấy vạt áo y, miệng không ngừng xin y đừng bỏ hắn. Nhưng nhận lại là một cái đá vào bụng khiến hắn chỉ có thể run rẩy ôm lấy chỗ vừa bị đá, ánh mắt đáng thương nhìn lên người đang đứng cao cao tại thượng nhìn xuống hắn
"Honey~"- từ xa một giọng nữ ngọt ngào vọng tới khiến Ôn Trục Lưu càng thêm rơi xuống vực sâu vạn trượng. Ôn Trục Lưu nhịn đau nâng mắt nhìn thì thấy y chạy qua ôm lấy nữ nhân vừa tới, âu yếm hôn hít với người đó
"Đợi anh lâu không bảo bối?"- Ôn Triều cưng chiều đưa tay chạm nhẹ lên mũi người vừa tới
"Cũng không lâu lắm, dù sao bảo bối tối nào cũng đền bù cho em mà không phải sao?"- Vương Linh Kiều ôm y kéo sát vào người, miệng buông lời thô tục
"Damdang bảo bối"- Ôn Triều ôm ả, tay đặt lên hai quả đồi của ả, không màng đến việc Ôn Trục Lưu vẫn còn ở mạnh tay xoa nắn
"Haha...."- Ôn Trục Lưu ôm bụng cười điên loạn, hắn không còn phân biệt được bất cứ thứ gì nữa. Thì ra kẻ đến sau là hắn, thì ra hắn chỉ là trò đùa. Nhưng biết sao giờ, hắn yêu y, hắn lụy y, hắn thật sự rất rất yêu y nên kêu hắn bỏ y là việc hắn không thể làm được. Và hắn lại càng không thể chấp nhận sự thật rằng y đã bỏ rơi hắn
"Hoàng tử, kỵ sĩ này sẽ sớm quay lại đón em đi xa khỏi con ác quỷ đang mê hoặc tâm trí em. Trung thành, chân thật và can đảm. Tôi yêu em, hoàng tử của tôi. Vào ngày đêm trăng sáng tỏ, em sẽ được thấy tôi trở về. Bước đi trên đôi chân trần, tôi sẽ đón em đi trên con đường được nhuộm đỏ bởi máu ác quỷ. Hoàng tử từng nói rất thích trung thu. Vậy nên vào trung thu tiếp theo, tôi sẽ cùng em nhảy điệu nhảy nơi em đầu óc mụ mị không rõ thực hư. Dưới chân chúng ta sẽ là xác con ác quỷ từng mê hoặc em. Hoàng tử, đợi tôi"- Ôn Trục Lưu vịn tường đứng lên, trong lúc hai người kia vẫn chưa hiểu được những lời hắn nói đã lao ra giữa đường lớn và rồi tai nạn xảy ra
Hôm hắn ra đi, trên người cô là một bộ quần áo đỏ, hắn chạy chân trần mà lao ra đường lớn. Trên trời trăng sáng tỏ dần chìm sâu vào mây mù. Sau đó thời gian trôi đi, mọi người cũng dần quên đi một người con trai từng là nam thần nhưng vì tình mà chết
Đêm rằm tháng bảy, khi Ôn Triều và Vương Linh Kiều đang dắt tay nhau đi trên đường thì một bóng người mặc đồ đỏ xuất hiện, người đó từ bóng lưng có thể thấy đó là một nam nhân
"Ai đó? Nửa đêm rồi còn mặc đồ đỏ đứng giữa đường không một bóng người, bị điên à?"- Ôn Triều bạo gan lên tiếng trước. Nhưng ngay khi hắn quay mặt lại thì cả hai người đều sợ hãi ngã ngồi xuống đất. Gương mặt đó có cho tiền họ cũng quên không được. Hôm đó ngay khi hắn ra đi, ánh mắt hắn vẫn nhìn chăm chú vào hai người họ, trên môi là nụ cười thỏa mãn
"Hoàng tử, tôi đến đón em như đã nói. Kỵ sĩ này kính cẩn nghiêng mình chào em"- Ôn Trục Lưu nở nụ cười tuyệt sắc, làm hành động cúi chào của những kỵ sĩ thời xưa đối với y
"Anh... Anh... Anh... Ma kìa!!! Ah!!! Cứu mạng!!!"- Vương Linh Kiều cùng Ôn Triều nắm tay nhau mà chạy thục mạng. Ôn Trục Lưu vẫn thản nhiên đi sau, nụ cười ôn nhu, bước chân nhẹ nhàng đi theo sau hai người, tay dang rộng
"Hoàng tử, kỵ sĩ đến đón người, đừng chạy chứ"
"Honey, anh từng nói mình nguyện làm mọi thứ vì em đúng không?"- Vương Linh Kiều bỗng dưng nhìn em hỏi
"Giờ này còn hỏi câu đó là em có ý gì"- Ôn Triều kinh hoảng nhìn ả
"Em xin lỗi. Em yêu anh"- Vương Linh Kiều hung ác đẩy mạnh y về đằng sau, ngay khi thấy y ngã xuống đất, Ôn Trục Lưu cũng đứng lại đằng sau y liền tiếp tục chạy trốn
"Anh!!!"- Ôn Triều chật vật đang định đứng lên thì có một đôi tay vươn qua ôm lấy cả người y lên, bế theo đúng kiểu công chúa
"Hoàng tử, kỵ sĩ đón người thành công. Chúng ta sẽ cùng đi trên con đường nhuộm đỏ bởi máu ác quỷ nhé"- hắn vươn tay, sau lưng hắn vô số xúc tu hiện ra ghim chặt vào người người đang trốn kéo lại nâng lên
Sau đó là cảnh tượng Ôn Triều vĩnh viễn cũng không thể quên. Phía trước là vô số xúc tu ghim thẳng vào thân tạo ra lỗ máu khiến máu Vương Linh Kiều chảy xuống trải dài trên đường, phía sau là Ôn Trục Lưu vững vàng ôm Ôn Triều, đôi chân trần giẫm lên con đường máu đưa y đi
Ôn Triều hét lớn sau đó bật dậy trên giường. Đã 1 tuần kể từ lần cuối nhìn thấy hắn. Cách trung thu còn một khoảng thời gian ngắn nữa nhưng y và Vương Linh Kiều vẫn chưa thấy bất cứ cách nào thoát khỏi tay hắn. Vẫn còn một câu nữa, một sự kiện nữa sẽ xảy ra và lúc đó mới là lúc y và ả thật sự sẽ chết
"Anh nói chúng ta làm sao bây giờ? Cô ta sẽ quay lại, nhất định sẽ quay lại"- Vương Linh Kiều hoảng loạn nắm lấy áo Ôn Triều khóc lớn
"Nhưng chúng ta lại có thể làm gì? Hôm đấy tỉnh lại, anh một chỗ bị thương cũng không có. Mọi người đều nghĩ chúng ta hoang tưởng, không ai tin chúng ta hết"- Ôn Triều cũng là run rẩy ôm ả ( dịch thô: anh làm sao giờ anh cũng sợ chetme ra ấy. Hay chúng ta đổi vị trí cho anh níu áo em một lúc đi)
"Sao giờ, sao giờ đây"- Vương Linh Kiều sợ hãi không ngừng cắn cắn môi. Ả càng lúc càng hoảng. Hôm đó chính tay ả đẩy y ngã ra đằng sau mà chạy trốn. Ả và Ôn Triều thiếu chút là chia tay nhưng do mọi chuyện chỉ có hai người hiểu nên vẫn phải ôm ấp yêu thương nhau để mà tìm ra lỗi thoát
"Em... Em sợ lắm. Thật sự rất sợ anh à. Giá như trung thu không tới, không bao giờ tới"- ả ôm mặt gục xuống khóc nấc lên
Thời gian thấm thoát thoi đưa, thoáng cái liền đến ngày trung thu. Y sợ hãi ngồi yên trong nhà, hiếm có dịp y không đi đâu mà ở nhà với gia đình. Ả cũng không khác gì. Bọn họ có chút ngây thơ nghĩ không gặp nhau thì hắn sẽ không làm gì họ. Nhưng sự thật chứng minh họ đã sai
Đêm đó, y thấy mình đang mặc trên mình một bộ lễ phục trắng tuyệt đẹp, trước mặt là y mặc một bộ vest đỏ đang chậm rãi từng bước đi tới. Ở một nơi không xa hay đúng hơn là ngay sau lưng y chính là Vương Linh Kiều đang bị treo như ngày đó, máu vẫn trào ra không ngừng trên con đường hắn đi
"Hoàng tử, thần đến trễ"
"Quỳ xuống"- Ôn Triều tự nhiên thốt ra câu nói mình không nghĩ tới. Y vốn muốn nói hắn cút đi, muốn nói hắn buông tha cho mình
"Được. Hoàng tử, ngài có thể nhảy cùng ta một điệu nhảy được không?"- hắn quỳ một chân xuống, tay đưa lên cười nhìn y
"Rất sẵn lòng"- một lần nữa đôi môi y mở ra nói những lời y không mong muốn
"Hoàng tử của tôi, tôi yêu em đến điên dại, đến điên cuồng, tôi sẽ không buông tay em lần nữa, không bao giờ" - hắn cầm tay y khiêu vũ, máu Vương Linh Kiều chảy hết từ bao giờ, ả ta cũng sớm chết với gương mặt đầy kinh hoàng, xác bị chia làm nhiều đoạn rải kháp vũ trường. Mỗi một lần xoay người nhảy theo điệu nhạc là một lần Ôn Triều cùng Ôn Trục Lưu giẫm lên xác hắn
Dần dần, y không còn làm chỉ được suy nghĩ, điệu nhạc giống như có thể thôi miên vậy, y lịm đi trong vòng tay hắn. Sau đó, cả người y được bế lên, một cánh cửa được mở ra
"Hoàng tử, mừng về nhà"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip