Chương 27: Kế hoạch

Có nhiều điều về Ôn Triều mà dường như ai cũng biết, nhưng việc y có thật sự ngờ ngệch hay không thì lại khó có thể nói chính xác được. Dù y có đồng ý rằng Nguỵ Vô Tiện có thực lực hơn mình hay thậm chí còn sáng dạ hơn cả Ôn Húc, thì y cũng sẽ nói rằng lòng khoan dung của hắn là rất lớn. Nếu như có cơ hội thì hắn sẽ tha cho kẻ thù của mình, còn trường hợp trưởng bối bị hắn giết hại hôm trước đơn giản chỉ là do người kia đã khiêu khích và sỉ nhục mẫu thân hắn. Đối với những người ở Giang gia, Ôn Triều luôn nghĩ rằng Vô Tiện sẽ không mảy may tính đến chuyện đụng vào một cái móng tay của họ.

Y cũng đã từng thấy qua cảnh hắn chăm sóc mấy bông hoa sen khi không có ai ở xung quanh và cả cuộc giải cứu Giang Trừng của hắn. Một điều khó mà chối cãi được chính là Nguỵ Vô Tiện có lẽ trân quý mạng sống của Giang gia còn hơn cả của mình, nên nếu hắn bắt buộc phải động tay động chân với họ thì hắn sẽ thấy tội lỗi và áy náy cả đời. Biết được điều ấy, Ôn Triều bắt đầu lên kế hoạch dụ Giang gia vào tròng.

Làm giả một bức thư chỉ là chuyện cỏn con, nhất là khi y đã làm điều này cả trăm lần. Hơn nữa, y cũng đã có sẵn Vương Linh Kiều để đổ tội nếu phụ thân chẳng may phát hiện ra sự thật. Nàng ta cũng dễ mua chuộc và chắc chắn sẽ tình nguyện giúp y triển khai kế hoạch nhỏ này, không chỉ vì đống gấm vóc lụa là làm hoa mắt mình mà còn vì sự thật là nàng ta ghen tị với Nguỵ Vô Tiện.

Sinh ra là con gia phó, nhưng lại được nuôi dạy như một tu sĩ thực thụ của Giang gia. Đến lúc Giang gia cần thì hắn hiến mình cho họ và hết sạch giá trị sử dụng, nhưng giờ lại trở thành một công tử thế gia được người người yêu quý và kính trọng. Đương nhiên là nàng ta ghen tức rồi, vì mấy thứ ấy nàng ta chỉ có thể đạt được sau khi trao đổi bằng chính cơ thể của mình.

Ôn Triều đã mất danh dự kinh khủng đến mức giờ đây y còn chẳng thể nhìn thẳng vào mắt phụ thân mình sau khi nhận hình phạt cho chuyện lần trước. Cảm giác của y còn tồi tệ hơn cả khi nghe thấy Vô Tiện đang cười đùa trong khi bản thân phải chấp hành hình phạt nghiêm khắc của phụ thân. Bộ dạng vô ưu vô lo của người kia làm y giận đến run cả người.

Y đã tạo ra một tình huống đơn giản để gửi Vương Linh Kiều đến Vân Mộng và gây náo loạn một trận ở đó. Mọi chuyện đều đi đúng theo dự định, nhưng nàng ta trở lại với vẻ mặt sợ hãi và một tin tức dường như quá sức tưởng tượng của mình.

Sau đó Ôn Triều đi đến tìm phụ thân và nói dối về những chuyện đã xảy ra khi ấy.

"Giang gia và mấy gia tộc khác muốn đạp đổ chúng ta ư? Kim gia và Lam gia không bao giờ tham gia mấy chuyện đó." Ôn Nhược Hàn bật cười. "Người đưa tin của ngươi nghe nhầm rồi. Kim Quang Thiện là con chó vẫy đuôi với Ôn gia, còn Lam gia thì quá chính trực để có thể cổ vũ cho một cuộc chiến đẫm máu như vậy."

Hắn không tin lời Ôn Triều nói là thật vì chưa có lần nào hắn nghe được gì đáng tin từ phía nhi tử nông nổi này cả. Y sẽ luôn bị coi là ngu ngốc và vô dụng, nên ngoại trừ việc chung dòng máu ra thì y chẳng có điểm chung vì với hắn cả. Ôn Nhược Hàn thậm chí còn chẳng thèm phản bác ý kiến tương tự của Ôn Húc về đệ đệ khó hiểu này của mình.

"Ta không bịa đặt đâu, phụ thân. Lam gia tin rằng sự ngỗ ngược của chúng ta là trái với đạo lý còn Kim gia thì ta chắc chắn là Kim Tử Hiên không hề đồng ý phục tùng Ôn gia. Hắn ngày càng dành nhiều thời gian với Giang gia hơn và cùng họ kêu gọi lực lượng từ những gia tộc nhỏ lẻ." Ôn Nhược Hàn thoáng chốc nhíu mày khi Ôn Triều nhắc đến Giang gia. Nhi tử phụ thân hắn yêu thương nhất đã bị bọn họ đối xử một cách khinh rẻ nên không lý gì mà phụ thân có thể ngồi yên nhìn việc này xảy ra. "Người đưa tin của con rất đáng tin cậy, y đã ở cùng Nhiếp gia lâu lắm rồi."

Sự dễ chịu hiếm có đến từ ánh mắt Ôn Nhược Hàn làm Ôn Triều nháy mắt thấy vô cùng tự hào với cố gắng của mình. "Tên y là gì?"

Y mỉm cười. "Mộng Dao, thưa phụ thân." Với cái tên ấy, tương lai của y đã được bảo toàn.

---

Ôn Anh hiểu rõ được mình đang trở thành trung tâm của những lời bàn tán quanh đây. Mọi người có vẻ đang thì thầm với nhau về việc phụ thân yêu thích hắn lộ liễu đến mức nào, về việc Tam công tử là một con quái vật khát máu ra sao. Ngoài ra, cũng có không ít người luôn tán dương hắn như thể hắn là người tốt bụng nhất bọn họ từng gặp qua.

Khoác lên mình một bộ hắc y, hắn cải trang thành một công tử bình thường và ghé thăm những con phố tấp nập của Kỳ Sơn. Hắn tiện tay buộc gọn tóc thành một chiếc đuôi ngựa ở đằng sau với sợi ruy băng đỏ yêu thích của mình và tra kiếm vào bao để tránh người ngoài nhận ra. Ôn Ninh và Hồng Nựu cũng đang đứng cách đó vài sạp hàng và tìm cách mua thảo dược.

Đám trẻ con nô đùa với nhau và chạy luồn lách từ hết gian hàng này qua gian hàng khác, đôi má ửng hồng còn ánh mắt thì sáng long lanh cả lên. Hắn bỗng thấy nực cười khi mà nơi mà những gia tộc khác đều khiếp sợ lại có thể yên bình đến nhường này, kể cả những đứa trẻ mồ côi sống trên phố cũng vẫn vô cùng hạnh phúc.

Một người từ đâu đi đến cạnh hắn. "Công tử, người có muốn mua búp bê không?" Mặc dù đối phương thoạt nhìn đã khá cao tuổi nhưng mái tóc bạc mượt mà lại càng làm bà nhìn đẹp lão.

"Nãi nãi, không phải giờ này bà nên ở nhà và tận hưởng hoàng hôn kia sao?" Hắn mỉm cười hỏi nữ nhân. Người trước mặt có vẻ đã mất vài cái răng, nhưng nụ cười ấm áp của bà là một trong những thứ đẹp nhất Ôn Anh từng gặp qua.

Tiếng cười đùa rôm rả của lũ trẻ ban nãy làm Ôn Anh giật mình quay đầu qua. Thấy vậy, người nọ nhỏ giọng nói. "Người có thấy đám trẻ con kia không? Chúng nó không phải ruột thịt của ta, nhưng ta vẫn yêu thương bọn chúng như máu mủ của mình vậy."

Bỗng ký ức nào đó chợt trở về trong đầu hắn trong khi nâng niu con búp bê trong tay. "Vậy ta đoán đây là con búp bê cuối cùng." Ôn Anh cười.

Một lần nọ, một nữ nhân trung niên và nhi tử của bà ấy đã giúp đỡ hắn.

Họ cho hắn hoa quả và màn thầu để ăn.

Khi ấy hắn mới năm tuổi và vẫn đang ngoan cố đợi phụ mẫu quay trở về.

"Ta sẽ mua nó, nhưng có thể cho ta biết quý danh của người được không?"

"Ngu Nhan, thưa công tử." Mặc dù người trước mặt cùng họ với Ngu phu nhân nhưng ý nghĩa tên cũng khác hẳn so với bà ấy.

"Ôn Ninh!" Tiếng gọi của hắn và cái tên quen thuộc làm mọi người xung quanh nhanh chóng nhận ra danh tính của cả ba người họ. "Đưa hà bao cho ta nào." Nói rồi, Ôn Anh nhanh chóng lấy tất cả những đồng tiền trong ví ra và đưa cho người bên cạnh. Khi Hồng Nựu bước đến, Ngu Nhan lập tức hiểu được người mình đang nói chuyện cùng là ai.

"Ta mong rằng từng này là đủ mua con búp bê." Ôn Anh đưa ba đồng bạc vào bàn tay run rẩy của nữ nhân cao tuổi.

Ngu Nhan ngạc nhiên cố gắng trả lại tiền cho Ôn Anh. "Thế này là quá nhiều rồi, công tử." Đối diện với chuyện ấy, Ôn Anh chỉ nở nụ cười tươi và nhẹ nhàng nắm tay bà. 

"Người đã đặt tất cả tình yêu thương vào trong những con búp bê này và bán chúng để làm lũ trẻ hạnh phúc mặc dù chúng còn không phải máu mủ của người. Điều đó đáng giá hơn bất kỳ thứ ngọc ngà châu báu nào." Tông giọng mềm mại của hắn làm Ngu Nhan xúc động đến mức muốn bật khóc.

Hắn giơ tay lên ý gọi Hồng Nựu lại gần. "Người gọi ta, chủ nhân?" Nàng cúi đầu lên tiếng.

Ôn Sái Minh đưa tay lau đi giọt nước mắt bên má Ngu Nhan và lại mỉm cười. "Dưới danh nghĩa của ta, ta muốn mua tất cả những con búp bê mà nãi nãi làm ra." Lời tuyên bố ấy làm những tiếng xì xào xung quanh lại càng nhiều hơn. "Phiền ngươi lo chuyện này nhé, Hồng Nựu."

"Vâng." Thế rồi hắn quay đầu trở về Viêm Dương điện ở Bất Dạ Thiên, trên tay vẫn nâng niu con búp bê như thể nó là báu vật trân quý nhất trên đời cùng với hai người hầu thân cận theo ngay sau. Trái tim bà lão như vỡ ra khi thấy sự trân trọng của hắn.

Một nữ nhân bán hoa ngồi ngay cạnh bà đã ngưỡng mộ lên tiếng. "Ôn công tử quả không khác với danh tiếng của ngài ấy. Đúng là trời đất không phụ lòng ai mà, ta biết kiểu gì cũng sẽ có ngày sự tốt bụng của bà được đền đáp."

Ngu Nhan vẫn đang sụt sùi vì những chuyện vừa xảy ra, và bà bắt đầu cầu nguyện cho Ôn Sái Minh, cho sức khoẻ và hạnh phúc trong tương lai của người họ. Tam công tử đã đối xử rất tốt với bà, nên bà thực sự hi vọng thiên địa sẽ báo đáp hắn đúng như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip