2. Lam Giang có song phu

Gần vào mùa Đông, trời cũng trở nên lạnh dần, những cuộn mây cũng trở nên xám xịt, cây cối bắt đầu trơ trội, từng chiếc lá rụng khỏi nhành cây. Sương cũng trở nên dày đặc hơn, các môn sinh bận rộn tới lui xuống núi giúp đỡ người dân qua mùa Đông này.

Mà ngồi bên trong Tàng Thư Các, Ngụy Vô Tiện nằm lăn lộn trước mặt tiểu Giang Trừng bán manh.

"Tiểu Ái, đi chơi đi, chép phạt có gì vui."

Tiểu Giang Trừng không nói chuyện, y phục Lam gia trên người chỉnh tề, nghiêm túc trồng cây chuối, đè từng nét bút ghi từng chữ một.

Là một bé ngoan, làm sai phải nhận lỗi, chép 4000 gia quy 5 lần, tiểu Giang Trừng còn cảm thấy ít, vì nhóc không nhớ được, mà không nhớ được lần sau sẽ tiếp tục quy phạm, tiếp tục chép phạt.

Nên bây giờ tiểu Giang Trừng rất bận, không có thời gian chơi cùng Tiện ca ca, bận ghi nhớ 4000 gia quy, có như vậy lần sau nhóc mới có thể thoải mái chơi cùng Tiện ca ca, không lo quy phạm. Vậy mà, Tiện ca ca không hiểu, nhóc ủy khuất nhưng nhóc sẽ không nói.

Mà ngồi trong Tàng Thư Các chép phạt còn có Lam Cảnh Nghi, sớm đã buông bút hò hét cùng Ngụy Vô Tiện, nói chuyện người này người kia, chuyện xấu ngàn dặm ở Thanh Hà hay Lan Lăng, không ở đâu là không biết.

Thấy tiểu Giang Trừng chăm như thế, lắc đầu cảm thán:

"Ngươi ngoan như thế làm gì nha?"

Tiểu Giang Trừng vẫn cặm cụi chép phạt, không phải nhóc không nói mà là vừa trồng cây chuối vừa ghi ghi chép chép, muốn nói chuyện thật khó, mà đã đứng lên thì khó mà có thể trồng cây chuối lại lần nữa.

Lần trước cũng như thế, báo hại nhóc bị Hàm Quang Quân mắng một trận tơi bời đâu, dù ca ca và Tiện ca ca đã thay nhóc cầu xin, nhưng Hàm Quang Quân vẫn không cho nhóc sắc mặt tốt.

Tiện ca ca nói chí phải, gặp người này chạy càng nhanh càng tốt.

Nhưng do chân ngắn, tiểu Giang Trừng chạy chưa được hai bước đã bị tóm lại rồi, nên mới bị Hàm Quang Quân bắt lỗi bắt chép phạt nhiều lần như vậy nè.

Lam Cảnh Nghi chống cằm: "Ngươi ngoan như vậy, rốt cuộc là phạm vào lỗi gì?"

Ngụy Vô Tiện lắc đầu, đạo lữ của hắn rõ ràng là cố tình làm khó dễ Giang Trừng, một đứa bé bốn tuổi, đôi chân ngắn, chạy còn chậm hơn đi so với người trưởng thành.

Vậy mà lần nào cũng cố tình Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm chạy nhanh, cấm ồn ào, bắt Giang Trừng trồng cây chuối để chép phạt. Giang Trừng từ nhỏ tính tình nghiêm túc, cần cù, bản thân làm sai thì chấp nhận ăn roi của Ngu Phu Nhân, quỳ Từ Đường nhận lỗi.

Bây giờ cũng giống như thế, trồng cây chuối nghiêm túc mà chép phạt, không than lấy một tiếng.

Mà lúc này cánh cửa mở ra, Lam Vong Cơ mặt lạnh bước vào, trên tay còn cầm theo áo choàng lông thỏ màu trắng, phủ lên người Ngụy Vô Tiện, khàn giọng:

"Lạnh, mặc thêm áo."

Ngụy Vô Tiện cười híp mắt, kéo cánh tay của đạo lữ, dựa vào lòng hắn làm nũng: "Nhị ca ca là tốt nhất."

Lỗ tai của Lam Vong Cơ đỏ lên, thấp giọng: "Không xằng bậy."

Lam Cảnh Nghi vui đùa nói: "Hàm Quang Quân, ta cũng rất lạnh nha."

Lam Vong Cơ liếc nhìn hắn: "Chép phạt xong chưa?"

Lam Cảnh Nghi đảo mắt nhìn qua lại, suy nghĩ một chút. Nhân lúc không ai để ý, trộm hết bốn bài chép phạt của tiểu Giang Trừng, góp vào cho đủ nhân số, rồi lớn tiếng nói:

"Đã chép xong."

Lam Vong Cơ nhíu mày, hắn không thích Giang Vãn Ngâm. Nhưng không đồng nghĩa cho phép Lam Cảnh Nghi làm như vậy, liếc mắt nhìn Giang Vãn Ngâm vẫn đang chăm chú chép phạt, mà không biết bài của mình bị trộm đi hết mất, có chút không biết nói gì.

Ngụy Vô Tiện đang trêu chọc phu quân nhà mình, vừa nghe có chút bất ngờ, mà bật người ngồi dậy:

"Ngươi chép xong bao giờ? Mấy ngày nay ở cùng nhau, vừa cầm bút một lúc ngươi đã quăng thì xong thế nào?"

Như không thể tin Lam Cảnh Nghi có thể chép phạt nhanh như vậy, còn trước cả mình. Ngụy Vô Tiện giật lấy mấy tờ giấy nhìn xem, thấy là nét chữ của sư muội, liền tức giận mà nhào lên nhéo lỗ tai Lam Cảnh Nghi:

"Ai cho phép ngươi lấy bài của Tiểu Ái."

Lam Vong Cơ kéo Ngụy Vô Tiện lại, xoa xoa lòng ngực của hắn:

"Không tức giận."

Ngụy Vô Tiện thở phì phò, tức giận trừng mắt nhìn Lam Cảnh Nghi, thật tức chết hắn mà, sư muội trồng cây chuối mấy ngày nay, từ sáng đến tối nghiêm túc mà chép phạt, khó khăn lắm mới được bốn bài, lại bị trộm đi hết.

Nếu không phát hiện chẳng phải phải chép lại từ đầu tới cuối, một thân thể bốn tuổi nơi nào chịu nổi nha.

Lam Cảnh Nghi xoa xoa lỗ tai, oan uổng nói: "Ta chỉ mượn, chứ đâu có lấy luôn."

"Thêm 10 lần."

Lam Vong Cơ nói rồi ôm Ngụy Vô Tiện còn đang tức giận rời đi, để lại Lam Cảnh Nghi hỗn loạn trong gió.

Tiểu Giang Trừng còn đang cầm chặt bút ghi từng chữ một, vẫn không để ý mọi chuyện diễn ra xung quanh.

Thấy không có người canh chừng nữa, cậu dứt khoát không chép, mà bỏ đi tìm Lam Tư Truy chơi, dù sao cũng phải chép tận 14 lần, trong nửa ngày còn lại cũng không thể xong được.

.

Không biết qua bao lâu, bên ngoài đèn lồng đã được treo lên cao, gió lạnh len qua ô cửa sổ nho nhỏ thổi vào bên trong Tàng Thư Các.

Những dòng chữ cuối cùng cũng được ghi xong, tiểu Giang Trừng buông bút, cả người mềm nhũn mà ngã xuống, thì có một bàn tay đỡ lấy nhóc.

Tiểu Giang Trừng giật mình mà ngước mặt lên nhìn, thấy người tới là ai, thì hai mắt sáng lên, miệng mấp máy.

Lam Hi Thần dịu dàng ôm tiểu Giang Trừng lên, sờ khuôn mặt đã lành lạnh của nhóc, có chút đau lòng nói: "Lần sau không cần phải chăm như thế, có ta ở đây rồi, đệ không cần phải sợ."

Tiểu Giang Trừng cười khanh khách vùi đầu vào lòng y: "Bé ngoan, làm sai phải phạt, tiên sinh nói."

Đại khái có thể hiểu trên lớp học, Lam lão tiên sinh Lam Khải Nhân giảng dạy cái gì tiểu Giang Trừng luôn cố gắng ghi nhớ, không nhớ được thì ghi lại, rồi học thuộc lòng đến khi nhớ mới thôi, chỉ có gia quy là nhóc chưa nhớ hết được, vì nó quá nhiều và dài đi.

Lam Hi Thần càng ngày càng cảm thấy tiểu Giang Trừng là phiên bản hồi bé của mình, một đứa trẻ ngoan ngoãn, khiến người khác bớt lo. Nhưng trong lòng khát vọng được vui chơi, bay nhảy, nhưng vì là gia chủ tương lai, nên luôn phải thu mình, học cách trưởng thành sớm.

Giang Trừng bây giờ không nhớ mình là gia chủ Giang gia, nhưng lại đem mình trở thành một phần của Lam gia, nên luôn nghiêm túc thực hiện gia quy, làm sai bé luôn chủ động đi nhận phạt, một đứa bé ngoan như vậy, càng làm người ta đau lòng.

Mong rằng khoảng thời gian này có thể khiến Giang tông chủ vui vẻ một chút, Vong Cơ cũng có thể buông xuống khúc mắc phía trước.

.

Vân Mộng • Liên Hoa Ổ.

Giang Vân mệt mỏi nằm dài ra bàn, mấy ngày nay hắn phải thay tông chủ xử lí công vụ lớn bé trong Liên Hoa Ổ, mặc dù rất lo lắng cho tông chủ ở Vân Thâm Bất Tri Xứ xảy ra vấn đề gì. Nhưng hắn lại không dám đi lên, vì sợ bị nghi ngờ, đối ngoại tuyên bố Giang tông chủ bế quan, nhưng sự thật chỉ có hắn và Kim tông chủ mới biết được.

Cánh cửa phòng bị đẩy ra, một thân Kim Tinh Tuyết Lãng bước vào, rồi lại nhẹ nhàng khép cánh cửa lại.

Giang Vân ngẩng đầu lên nhìn: "Kim tông chủ."

Kim Lăng bĩu môi: "Gọi ta Kim Lăng là được, Kim tông chủ nghe già chết đi được."

Giang Vân cười cười: "Lễ nghi không thể thiếu."

Quan trọng nhất là, để tông chủ biết được, chân ta không gãy mới là lạ.

"Ta định mấy ngày nữa, sau khi Kim Lân Đài ổn định, sẽ đi Vân Thâm Bất Tri Xứ một chuyến." Kim Lăng do dự một lúc vẫn nói ra ý định của mình.

Giang Vân cười gật đầu: "Thay ta hỏi thăm tông chủ."

Kim Lăng giật mình hỏi: "Giang Vân thúc, ngươi không phản đối."

Giang Vân từ tốn đáp: "Từ sự kiện kia đến nay, mọi người điều thấy Kim tông chủ cùng môn sinh Lam gia đi được gần, có lên Vân Thâm Bất Tri Xứ cũng không có gì lạ, ngược lại ta là Giang gia người, không thích hợp lên đó."

Kim Lăng ngượng ngùng: "Phải không."

Cậu cũng không rõ, mình có thể bỏ xuống thù hận hay không. Nếu đã bỏ xuống thì tại sao trong lòng lại luôn khó chịu như vậy, mà không bỏ xuống, tại sao lại không ra tay trả thù được.

.

Cô Tô bắt đầu nghênh đón tuyết đầu mùa, người dân dưới trấn cũng ngừng buôn bán mà co rút ở trong nhà.

Mấy ngày nay tiểu Giang Trừng vẫn luôn bám lấy Lam Hi Thần cầu sưởi ấm, trở thành cái đuôi nhỏ của y, y đi đâu cũng đi theo.

Làm cho Ngụy Vô Tiên ganh ghét hay Hàm Quang Quân càng u ám nhìn nhóc, nhưng tiểu Giang Trừng không quan tâm, úp mặt vào lòng ca ca, mới là chân lí.

Ca ca nhóc tên là Phi Phi, nghe Tiện ca ca nói chính là đứng đầu Tu Chân Giới, ôn nhu, dịu dàng, đấng phu quân trong mơ của các nương tử.

Nhóc mới không cần ca ca là phu quân của người khác, của mình nhóc là tốt rồi. Tuy nói, bé ngoan là phải biết chia sẻ, nhưng tiểu Giang Trừng không nghĩ chia sẻ ca ca cho người khác, vì chuyện này mà nhóc rối rắm khá lâu.

.

Lam Hi Thần hôm nay có chút thời gian, liền bồi tiểu Giang Trừng chơi trong đắp người tuyết trong sân, nghe có chút trẻ con. Nhưng khi nhìn thấy nụ cười rực rỡ của nhóc, làm y xua tan hết mệt mỏi.

Tiểu Giang Trừng hoa chân múa tay: "Làm một con ca ca, một con Tiểu Ái."

Lam Hi Thần bật cười xoa đầu nhóc: "Sai rồi, người không thể dùng từ con, mà phải là làm một người tuyết ca ca, một người tuyết đệ đệ."

Tiểu Giang Trừng nghiêng đầu tỏ vẻ cần suy nghĩ một lát, xong rồi mới nhìn y nghiêm túc gật đầu:

"Tiểu Ái nhớ rồi."

Lam Hi Thần nhịn không được mà ôm bé vào lòng, thơm mấy cái:

"Sao Tiểu Ái có thể đáng yêu như vậy."

Tiểu Giang Trừng nghe vậy, hai mắt long lanh nhón chân lên đáp lại: "Tiểu Ái thích ca ca nhất."

"Làm sao bây giờ nha, ca ca càng ngày càng không thể rời đi Tiểu Ái mất rồi." Lam Hi Thần đưa tay nhéo cái má phúng phính của nhóc, cười đùa hỏi.

"Vậy thì đừng rời, Tiểu Ái sẽ luôn ở bên cạnh ca ca." Giang Trừng kiêu ngạo vỗ ngực, tiểu nãi âm đáp.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip