Chương 26: Bảo Bối Chào Hàng Lê Thanh Trúc
Lê Thanh Trúc xuống xe, Phạm Lưu Tuấn Tài cũng xuống xe, Lê Thanh Trúc không hiểu, Phạm tiên sinh anh đây là muốn làm cái gì?
"Lê tiểu thư, tôi có việc hỏi cô."
"Phạm tổng mời nói."
"Cô đã tới thành phố S sao?"
"Tôi là người thành phố S, sinh trưởng ở đây, 15 tuổi di dân tới nước Mỹ, đây là sau nhiều năm lần đầu tiên về nước."
Phạm Lưu Tuấn Tài nhíu mày, năm đó dáng vẻ Gil Lê mặc dù thanh thuần, ít nhất cũng có hai mươi tuổi xuất, tuổi tác kỳ thực không hợp.
Ít nhất là gì, hai người tương tự như vậy.
Nhìn không giống, tính cách lại cực kỳ giống.
"Phạm tổng còn có việc?"
Phạm Lưu Tuấn Tài nheo mắt lại, chợt cười yêu nghiệt, đảo lộn chúng sinh.
"Có bạn trai sao?"
Trong lòng Lê Thanh Trúc dựng thẳng lông mao, Phạm tiên sinh cười rộ lên, thực sự là quần ma loạn vũ, thật tình yêu nghiệt.
Vóc người yêu tinh như thế, ông trời thật là thật không có mắt .
Nếu là phụ nữ khác, nhìn anh cười như vậy, đã sớm nhào tới.
"Phạm tiên sinh, chị tôi nếu như không bạn trai, ngài muốn giới thiệu cho sao?" Tiếng nói Lê bảo bối đột nhiên xen vào.
Lê Thanh Trúc trong lòng kêu rên, chết!
Con trai phúc hắc cùng tổng giám đốc lãnh khốc.
Lê bảo bối mặc một bộ áo lông màu tím ngắn áo, quần đùi, trắng nõn phấn nộn lại ưu nhã.
Bên trái là một con chó đen Tây Tạng, bên phải là một con chó thuần trắng Tây Tạng.
Hai con cho Tây Tạng có khí thế phi thường, đặc biệt lông màu đen, hướng Lê Thanh Trúc cùng Phạm Lưu Tuấn Tài hào hai tiếng, khí phách lộ ra ngoài.
"Lê bảo bối, em chỗ nào có chó Tây Tạng?"
Hôm nay trước khi cô ra cửa, trong nhà trừ mẹ con bọn họ ra không có sinh vật nào khác.
Lê bảo bối cười hắc hắc, "Này là người khác tặng quà gặp mặt."
"Ai đưa cho em quà gặp mặt?" Lê Thanh Trúc không phục , "Vì sao chị không có?"
Phạm Lưu Tuấn Tài, "..."
Lê bảo bối, "..."
Mẹ, đây không phải là trọng điểm được không?
"Phạm tiên sinh vẫn chưa trả lời vấn đề của cháu, ngài phải giúp cháu giới thiệu cha sao?” Lê bảo bối cười đến cả người lẫn vật vô hại.
Thanh âm của bé mặc dù non nớt, thái độ lại rất trầm ổn ưu nhã.
Phạm Lưu Tuấn Tài thầm giật mình, tâm trí đứa nhỏ bảy tuổi sao có thể thành thục như vậy?
"Cháu nói xem?"
Lê bảo bối lau cằm, rất có hứng thú nói, "Cá nhân cháu cho rằng, cha so với Phạm tiên sinh cháu cảm thấy có hứng thú hơn.”
Phạm Lưu Tuấn Tài, "..."
Lê Thanh Trúc, "..."
Bảo bối, đó là cha con, không muốn cha, mẹ con không có hòa cảm a a a.
Phạm Lưu Tuấn Tài nhìn Lê Thanh Trúc cảm thấy khó xử.
Cười đến vẻ mặt bí hiểm, "Cháu đã đoán sai, tiểu tử."
Lê bảo bối nói, "Chị của cháu chỉ số thông minh cao, giàu tình thương, vóc người vô cùng tốt, khuôn mặt trong trăm có một."
Phạm Lưu Tuấn Tài, "Cô ấy quá thông minh, thỏ bạch ngu ngốc mới là vợ của ta......”
Lê Thanh Trúc, "..."
Lê bảo bối, "Cưới chị của cháu, có người giặt quần áo, có người làm cơm, có người lau nhà."
Phạm Lưu Tuấn Tài, "Người giúp việc so với cô ấy dùng tốt hơn.”
Lê Thanh Trúc, "..."
Đỉnh đầu Lê bảo bối một đám quạ bay qua, bé kiên cường chịu đựng , "Cưới chị của cháu, tặng kèm một thiên tài bảo bảo, ngài đi chỗ nào tìm?"
Phạm Lưu Tuấn Tài nhíu mày, "Đây là đang chào hàng sao?"
Lê bảo bối, "..."
Lê Thanh Trúc, "..."
Hai mẹ con người đồng thời giận, Phạm tiên sinh, lời anh nói thật sứ quá độc ác.
"Ánh mắt ngài quả nhiên quá kém, chướng mắt vật phẩm xa hoa.." Lê bảo bối không đợi được luận chứng, cha, một ngày nào đó cha sẽ phải cắn lưỡi mình.
Phạm Lưu Tuấn Tài không biết chuyện gì xảy ra, đặc biệt nhớ cảm giác cùng Lê bảo bối thân thiết.
Phạm tiên sinh người này thuở nhỏ lãnh khốc, vô tình.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip