22 BA MẸ HOÀ THUẬN/ NÊN VUI HAY BUỒN

Sau hôm đó, Ngọc Thảo vẫn đến bệnh viện đi làm bình thường, cũng không trực tiếp vào thăm ông Khải. Nhưng cũng có ý định nán lại ở cửa kính bên ngoài nhìn vào một lúc rồi mới đi, còn cố tình nói với y tá chăm sóc ông ta tốt một chút.

Nàng bặm môi nghĩ ngợi, dù gì cũng nhờ ông ta cứu mẹ mình, bây giờ ông ta ra nông nỗi này 1 phần cũng do lỗi của mình. Ban đầu khi đồng ý lấy ông ta đã vô cùng kiên quyết sẽ quên mối tình cũ là Phương Anh mà ngoan ngoãn làm tròn nghĩa vụ của người vợ, nàng còn nghĩ sẽ sinh cho ông ta mấy đứa con coi như đền tiền ông ta cho mình. Nhưng toàn bộ suy nghĩ đều bị sụp đổ khi ngày cưới của con trai ông ta, nàng lại vô tình nhìn thấy con dâu của mình - Phạm Ngọc Phương Anh, người mà cả đời này nàng không thể nào quên. Để rồi chung một nhà, xảy ra biết bao nhiêu chuyện mới nhận ra rằng mình không hề hết yêu cô mà chỉ có yêu nhiều hơn nữa thôi.

Bản thân biết mình nợ ông ta, dẫu biết rằng ông ta đến với mình cũng là vì mình có chút nhan sắc, thử hỏi nếu Ngọc Thảo là một người tầm thường, có phần xấu xí thì thử hỏi ngày hôm đó ông ta có chấp nhận cứu mẹ mình không. Chắc là không.

Còn Phương Anh thì lại khác, cô yêu nàng bằng một tình yêu thuần khiết nhất, 2 năm phổ thông và 4 năm đại học, càn rỡ quấy phá yêu thương nàng hết mức, không hề đòi hỏi chuyện quá phận, cũng không để tâm đến gia cảnh hay ngoại hình của nàng. Một lòng chỉ muốn đem người con gái tên Ngọc Thảo đặt vào vị trí quan trọng nhất trong tim. Khi còn học phổ thông, Ngọc Thảo đen nhẻm, có ngoại hình không mấy ưa nhìn, thế mà Phương Anh vẫn ngang nhiên nắm tay nàng mà nói với mọi người đây là cô gái Phương Anh yêu nhất đời. Tình yêu xuất phát từ trái tim thì có ý nghĩa hơn mà.

Kết thúc 4 năm đại học, nàng xin vào làm ở một bệnh viện lớn, còn Phương Anh thì đã ra trường và đang làm ở công ty của gia đình, thỉnh thoảng nàng vẫn hay ghé thăm Phương Anh ở công ty, nhưng hầu như thời gian còn lại là Phương Anh đến bệnh viện thăm nàng. 6 năm dài là thế, nhưng ngoại trừ Kỳ Duyên và một số bạn bè thân thiết, thì ba mẹ hai bên đều không biết con gái mình có 1 tình yêu như thế nào, bên nào cũng đinh ninh con mình còn độc thân. Tất cả là vì Phương Anh muốn tốt cho Thảo, nàng đang ở tuổi đẹp nhất, công việc cũng vừa mới có, nếu nói với ba mẹ mọi chuyện, có thể tình huống xấu nhất là họ sẽ phải xa nhau, thế nên cứ âm thầm mà bên nhau suốt 6 năm.

Ngọc Thảo trở về phòng làm việc của mình, xoay xoay tấm bảng "Bs. Nguyễn Lê Ngọc Thảo" trên tay, nước mắt chực trào. Nàng gục đầu xuống bàn thở hắt ra.

3 ngày trôi qua nhanh như chớp mắt, hôm nay ông Khải xuất viện. Sau khi đẩy ông ra xe, Trần Huy xoay vào liền gặp Ngọc Thảo đứng đó một góc nhìn ra, Trần Huy cười cười nhìn nàng :

- Tối nay mẹ với em về nhà nha. Con đã nói chuyện với ba rõ ràng rồi, ba cũng kể con nghe hết. Con nói ba nên cho mẹ thêm thời gian để chấp nhận mọi thứ.

Trước khi xoay đi, Trần Huy còn ngoái nhìn nàng một cái rồi nói thêm :

- Nói với Phương Anh, con nhớ em ấy.

Ngọc Thảo mỉm cười gật đầu nhưng lòng như chứa được 18 tầng địa ngục trong đấy. Trông thấy chiếc xe kia khuất, liền trưng bộ mặt khó coi ra, nhớ nhớ cái gì ? Phanh nhà nàng là để cậu ta nhớ sao ? Còn ở đó mà em ấy em ấy, nói như thân nhau lắm. Ừm mà....việc nàng không xảy ra quan hệ với ông Khải thì Phương Anh đã biết rồi....Nhưng mà....cô và Trần Huy ?

Dù biết cô thì chắc không hứng thú gì với Trần Huy, nhưng còn Trần Huy, không lẽ mỗi đêm nhìn mĩ nhân kế bên mà không làm gì sao ? Nghĩ lại tên họ Phạm nhà mình ngoài việc háo sắc với nàng trên giường thì nhan sắc quả nhiên không tầm thường nha, gương mặt thanh thoát lại có hai cái má bánh bao vô cùng đáng yêu, chân cũng dài lắm, da lại mịn màng trắng sáng, nụ cười đó mà trưng ra thì ai mà nỡ từ chối, đã vậy còn cái giọng nói trầm ấm đáng yêu chết tiệt ấy nữa chứ.

Nàng xoay người đi vào phòng làm việc, miệng lẩm bẩm :

- Không lâu đâu, tôi sẽ tự "tay" mình kiểm tra, cái tên sắc lang nhà chị !

Buổi chiều, cô đón nàng ở bệnh viện, trên xe, cô lảm nhảm không ngừng :

- Về nhà phải nói chuyện với ông ta là thấy ghét rồi, người đâu khó ưa, thật bực mà.

- Chị nói chuyện với ông ta khéo một chút, cãi nhau thêm mệt lắm. - Nàng lơ đãng nhìn ra cửa sổ nói với cô.

Cánh cổng Trần gia mở ra, nàng hít một hơi thật sâu rồi đẩy Phương Anh đi vào.

- Mẹ, Phương Anh, hai người về rồi !

- Ừ, mẹ mới về, định nấu cơm. Ba đâu ?

- Ba ở trong phòng, đã ngủ được 1 lúc.

Nói xong Trần Huy cười rồi bước chân lên lầu. Còn Phương Anh cũng không cam tâm tình nguyện mà đi ra sau bếp cùng nàng nấu ăn.

Sau khi nấu ăn cả hai về phòng tắm rửa rồi cùng Trần Huy đi đến phòng ông Khải.

Nàng nhẹ nhàng mở cửa, cánh cửa mở ra, một màu đen kịt, màn cửa cũng không vén lên, nàng tiến đến bật đèn, nhận thấy ông ấy đang ngồi trên giường nhìn ra cửa sổ.

- Anh.... - Nàng nói lí nhí.

- Lại đây. - Ông Khải nghe tiếng nàng thì liền quay lại, nhìn 1 cái rồi đưa tay vẫy vẫy.

Ngọc Thảo rụt rè đi đến bên cạnh ông. Ông vuốt mái tóc nàng qua một bên ngay ngắn rồi hôn lên trán nàng :

- Anh xin lỗi, lẽ ra không nên ép buộc em, tai nạn lần này quả là trời trả báo cho anh giam cầm em, nhưng xin em đừng rời đi. Được không ?

Ngọc Thảo ngước lên nhìn thấy bộ dạng thương tâm của ông liền gật đầu rồi nhìn về phía Trần Huy đứng đó cười tươi tắn, chỉ có khuôn mặt của Phương Anh là tối sầm, lạnh lùng nhìn thẳng về phía nàng thì tim có chút đau lòng.

- Con xin lỗi ba, hôm đó con lớn tiếng với ba. - Phương Anh cúi đầu nhận lỗi, tâm can thật không vừa ý chút nào nhưng cũng ráng nặn ra một nụ cười nhàn nhạt.

- Không sao, là ba sai. Thôi đi ăn cơm.

Nói rồi liền ra hiệu cho Thảo đưa ông lên xe lăn, cả 4 người ngồi vào bàn và dùng bữa. Cuối bữa ăn, trong khi nàng đưa ông ấy trở về phòng ngủ thì Phương Anh gom chén dĩa vào bồn mà rửa, còn cố ý xua Trần Huy lên phòng :

- Anh lên phòng xem tài liệu hoặc nghỉ ngơi trước đi. Em rửa ngay lên xong.

Trần Huy vui vẻ bước lên lầu, may mắn lắm mới có 1 ngày nói chuyện đàng hoàng với nhau, nhung anh đâu nào biết được trái tim người nào đó vô cùng co thắt đến mức muốn nghẹt thở.

Ngọc Thảo sau khi đưa ông Khải lên phòng liền quay xuống tìm người yêu của mình, bắt gặp thân ảnh đang lúi húi rửa chén, khuôn mặt lạnh lẽo cùng đôi mắt u buồn thì lập tức đến ôm lấy cô từ phía sau mà vỗ về :

- Phương Anh, chị giận em sao ?

- Không có. - Cô xả nước vào bồn rồi trả lời qua loa.

- Chị giận rồi đúng không ?

Phương Anh rửa tay rồi gỡ tay nàng ra :

- Em nói sao thì cứ cho là vậy.

Sau đó bước lên lầu, đóng chặt cửa rồi leo lên chiếc giường kia, Trần Huy đã nằm sẵn, cô nhẹ nhàng nằm lên phía bên cạnh. Lồng ngực như muốn nhảy ra ngoài, thật là khó chịu.

Là bản thân mình vô dụng để người mình yêu phải cưới người khác, bây giờ thấy người ta thân thiết còn muốn ghen hay sao ? Lấy tư cách gì đây Phương Anh ? Người yêu cũ hay con dâu ? Tất cả đều không muốn. Không phải nếu họ không cãi nhau thì ông ta sẽ không hất hủi, không ghét, không đối xử tàn bạo với nàng, đáng lẽ cô nên vui thì sao bây giờ lại thấy vô cùng chướng mắt và muốn ông ta tiếp tục ghét nàng, để cô có cơ hội ở bên cạnh và bảo vệ nàng. Có quá sai không ?

Tuy rằng nàng đã là người của cô nhưng cũng đâu có chắc nàng muốn cùng mình rời xa nơi này rồi xây dựng cuộc sống khác. Mình rời bỏ nơi này đồng nghĩa với việc trở thành một người thất nghiệp, đã vậy mẹ còn không chấp nhận nàng. Suy ra mọi việc đều rắc rối từ một phía mình. Phương Anh suy nghĩ vẩn vơ. Mình không có cái gì đảm bảo cho nàng.

Suy nghĩ rồi lại muốn khóc rồi lại suy nghĩ, xong tự an ủi bản thân, rồi tự chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip