38 GHEN VỚI CẢ THẾ GIỚI
Hai ngày nay, Phương Anh luôn túc trực bên giường bệnh của nàng, chốc chốc lại hỏi nàng có đau không, có mệt không, có đói không. Rồi lâu lâu lại tự tiện vén áo nàng lên xoa xoa nâng niu. Cô còn tự tay đút thức ăn cho nàng, y hệt đang chăm một đứa bé.
Bệnh của nàng, dạ dày ngày càng ổn hơn, nhưng mà.......tên họ Phạm kia dường như không ổn tí nào. Hắn ta phát bệnh rồi, mới hai ngày nay thôi. Bệnh ghen vô cớ.
Bằng chứng là sáng nay, khi bác sĩ vào xem xét và quan sát bệnh tình của nàng. Khi ông ta vén áo định ấn vào bụng nàng thì cô đã la lên :
- BÁC SĨ.......!!
- U là trời, thần linh ơi ngó xuống mà coi hú hồn chim én, có chuyện gì vậy ? - Vị bác sĩ kia hốt hoảng giật tay ra nhìn cô khoa hiểu.
- Ông....ông có thể không chạm vào bụng em ấy không ? - Cô chạy đến trước mặt bác sĩ che chắn Ngọc Thảo lại.
- Ơ hay cái cô này, tôi khám bệnh chứ có làm gì đâu ? Tôi chỉ muốn biết cô ấy có còn đau không thôi !
- Nhưng mà.......à hay là ông nói cần nhấn chỗ nào, tôi giúp ông nhấn.
Sau lời đề nghị giúp đỡ "dễ thương" đó, thì Phương Anh bị Ngọc Thảo đuổi thẳng cổ ra ngoài. Khuôn mặt hầm hầm ngồi khoanh tay trước cửa phòng bệnh phùng mang trợn má lên, y như đứa con nít bị giật mất mấy cục kẹo.
Đến khi bác sĩ khám xong, cô lật đật chạy vào hỏi xem ông ta có làm gì nàng không thì lại bị nàng mắng cho một trận nữa và bị cấm tiệt không được la lớn với bác sĩ. Thế là khuôn mặt kia lại trở nên vô cùng khó coi.
Còn buổi chiều khi Duyên và Triệu đến thăm nàng thì Phương Anh đẩy Kỳ Duyên ra cái ghế gần cửa ra vào, bắt Duyên ngồi ở đó với lí do nàng bị đau dạ dày, đến gần sẽ bị lây đó.
Còn Minh Triệu được ưu ái hơn một chút, ngồi gần giường bệnh của nàng, nhưng Phương Anh lại ngồi kế bên nhìn Minh Triệu chằm chằm, khuôn mặt vô cùng nghiêm túc, đến nỗi Minh Triệu muốn sờ hay đụng hoặc ôm một cái cũng không dám.
Cuối cùng Minh Triệu phải giục Kỳ Duyên về sớm :
- Chồng à, về đi, con nhỏ đó cỡ này nó thấy ghê quá à !!
Xế chiều có cô lao công tầm 50 - 60 tuổi gì đó đến phòng để dọn vệ sinh một chút. Đang ngồi yên ắng, vừa thấy cô lao công vào, Phương Anh lập tức nhảy lên giường ôm nàng chặt cứng.
Cô lao công lấy làm lạ nhìn hai người bọn họ lượt thì Phương Anh lên tiếng :
- Cô ơi, em ấy có chồng rồi, cô đừng nhìn em ấy như vậy, mất màu của con hết đó. Với lại cô không phải gu của em ấy đâu.
Ngọc Thảo thở dài, rốt cuộc là ai đã khiến cô lao công phải nhìn nàng chằm chằm như thế hả ?
Bà lao công thấy lời nói và hành động của cô thì mau chóng dọn dẹp rồi ra ngoài, trước khi đi còn lẩm nhẩm trong miệng :
- Ủa, mình vô lộn bệnh viện tâm thần hả trời ?
2 ngày sau khi nàng chính thức xuất viện. Dạ đay nàng khá ổn, cô vui lắm. Sau khi về nhà mẹ còn nói thêm một câu làm cô như muốn nổ tung vì vui mừng :
- Hôm nào mẹ sẽ qua bên đó nói chuyện với mẹ Ngọc Thảo.
- Thiệt không mẹ ? - Cô không tin vào tai mình đành hỏi lại cho chắc.
- Ừ thật.
- Thật hả mẹ ?
- Thật. - Bà Lan kiên nhẫn trả lời cô.
- Trời ơi vui quá, thật đúng không mẹ ?
- Hỏi một cái nữa là ăn bạt tay nghe con.
Vậy đó mới chịu im. Còn nàng và ba cô thì bụm miệng cười khúc khích. Thiệt quê hết sức mà.
Phương Anh là người nhanh gọn, hôm sau ngay lập tức kéo nàng đi về nhà để nói chuyện với mẹ nàng. Dù gì hôm nay cũng là Chủ Nhật, mà dân gian có câu "cưới vợ phải cưới liền tay / Để hở lâu ngày thiện hạ nó rinh". Vì thế phải đánh nhanh rút gọn.
Nhưng hình như mọi việc không được suông sẻ lắm thì phải. Không khí ở nhà nàng có phần bức người hơn nữa. Sau khi nghe nàng và cô trình bày mọi việc, bà nhanh chóng túm lấy áo nàng lôi lên phòng ngủ, cấm bước xuống lầu.
- Bác à, con năn nỉ bác đó, mọi việc đã đến được ngày hôm nay, xin bác đừng bắt tụi con xa nhau. Con yêu em ấy là thật, sự nghiệp con có, có thể chăm sóc em ấy. Với lại.........
- Thôi đủ rồi, tiễn khách. - Nói dứt câu liền hầm hầm đi về phòng, bỏ mặc cô trơ trội giữ phòng khách.
Cô khẽ tạch lưỡi một cái rồi nhắn cho nàng một tin.
- "Chị về, hôm sau chị lại đến, hôm nay ngoan ngoãn ngủ sớm, không được dùng thuốc an thần nữa."
- "Chuyện mẹ của em, tính sao đây ?"
- "Chị chưa biết nhưng mà chị phải cưới được em, đừng có lo, em không trốn được chị đâu. Hì hì"
Trở về nhà với trạng thái vô cùng mệt mỏi và chán chường, cô nằm vật ra sofa, miệng khẽ lẩm bẩm nhắc tên nàng.
Hôm nào cũng "vờn" nhau đến khuya rồi ôm nhau ngủ, hôm nay không có ai bên cạnh, nhất định không ngủ được. Không chịu nổi, cô tức tốc lái xe đến trước cửa nhà Ngọc Thảo. Cầm điện thoại lên gọi cho nàng, kéo dài mấy tiếng tút thì có người bắt máy.
- Alo, Phương Anh àaa....... - Cái giọng nhão nhoẹt đang làm nũng vang lên.
- Thảo, chị đang ở dưới nhà em.
- Hả ? Ờ đợi tí, em xuống liền.
Xuống liền, nhưng phải mất tầm 15p mới có mặt ở dưới cổng. Qua mặt phụ huynh chưa bao giờ là việc dễ dàng.
Vừa nhìn thấy Ngọc Thảo, cô chạy gấp gáp đến để ôm lấy nàng vào lòng, để nàng dụi dụi vào ngực mình, mũi đã bắt đầu chuyển sang màu đỏ.
- Hức.......chị.....
- Nín đi, chị thương em, ráng đi, ngày nào chị cũng sẽ đến thuyết phục mẹ em, bác sẽ đồng ý mà.
Nàng lại ôm cô chặt hơn, ghị chặt hơn. Phương Anh nhẹ nhàng nâng khuôn mặt nàng lên, lau vội dòng nước mắt kia rồi cúi xuống đưa môi mình gần môi nàng hơn, mùi bạc hà gần hơn thì...........
- Nè, buông ra......Mau !!
Âm thanh đó là từ người phụ nữ quyền lực kia. Mẹ nàng đứng sừng sững ngay trước cửa, bà mặc bộ pyjama màu vàng, vô cùng chói chang, trên tay còn cầm cây chổi lông gà.
Hơizzzzz, không thông minh cũng hiểu bà ấy muốn làm gì, Phương Anh nhanh chóng hôn lên mắt nàng rồi vụt chạy leo lên xe, tránh trường hợp phải ăn "liên hoàn chổi" từ mẹ vợ tương lai.
Trước khi lái đi, cô còn ngoáy lại nói lớn :
- NGỌC THẢO, CHỊ YÊU EM.
Nếu chỉ dừng lại ở câu nói đó thì sẽ ý nghĩa biết bao, nhưng không, Phạm Ngọc Phương Anh nhà ta ngứa mồm bonus thêm một câu :
- Bác à, màu áo của bác hôm nay rất là "chìm" nha. Hi hi hi.
- TRỜI ƠI, CÁI CON CÀ CHỚN NÀY. - Bà hét lên, nhưng khuôn miệng hình như có nụ cười thoắt ẩn thoắt hiện.
#Au
Phanh trưởng đáo để quá nhở 😌😌
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip