50 THĂM CON
- Mami, papa đâu ? Mami ơi.......!!
Ngọc Thảo cười khổ, từ khi chở nó từ nhà Phương Anh về, tắm rửa xong là nó đã quấy như vậy suốt nửa tiếng đồng hồ rồi. Thật dai quá đi, không biết giống ai nữa ? Đôi mắt nó dần ngấn ngấn lệ ôm lấy Ngọc Thảo, dụi dụi vào cổ nàng :
-Mami, con muốn papa.
- Nè, con đừng quậy mami nữa được không ? - Nàng vừa xem hồ sơ xin việc vừa xua xua nó đi.
- Con muốn papa, sao người khác có papa còn con thì không được có hả mami ? - Nó rống lên thảm thiết.
Hốc mắt nàng dần đỏ lên vì câu nói đó. Ngọc Thảo nhanh chóng lau hàng lệ đang trực tuôn xuống đôi mắt. Nàng cũng tự hỏi tại sao con người ta có papa còn con nàng thì không ? Lỗi là do ai ? Do nàng hay do họ hay do cả hai ? Nàng với tay ôm con vào lòng rồi hôn lên mắt con bé :
- Ngoan, papa không cần chúng ta.
-Mami nói dối, rõ ràng papa rất thương con.
Thế là nó trưng ra bộ mặt giận dỗi, cầm con thỏ bông đi xiu vẹo về phòng, nằm ịch xuống giường, nhắm đôi mắt lại, nó nhớ papa của nó.
Papa có bộ mặt rất lạnh lùng, nhưng khi papa gặp nó với mami thì lại rất dịu dàng, papa nói chuyện rất nhẹ nhàng, còn mua bánh cho nó, còn dẫn nó về chơi với ông bà. Tay của papa ấm áp lắm, muốn papa ôm ngủ mỗi ngày cơ, chứ không phải ôm con thỏ bông này. Nó nhéo nhéo cái mặt con thỏ bông vẻ hậm hực.
Từ lúc nó sinh ra đã ở Đà Lạt rồi, mami chỉ vừa mới đưa nó về Sài Gòn cách đây 2 tuần lễ. Mami bảo rằng muốn xin việc ở bệnh viện nên ngày nào cũng xem hồ sơ đến tận khuya, báo hại nó ngủ rồi thì mami mới vào ôm nó ngủ. Buổi sáng mami luôn thức sớm chuẩn bị thức ăn sáng, rồi đem nó gửi qua nhà của cô Thuỳ Linh, mà cô Thuỳ Linh thì là hoạ sĩ, chán phèo, cô cứ tô tô trét trét cái gì nhìn vô cùng nhức mắt rồi bắt nó nhận xét.
Nó thích papa của nó hơn, vả lại papa còn có một cô bạn đẹp gái tên là Đỗ Hà, dì xinh đẹp, Phạm An thích dì xinh đẹp. Nó ngáp ngáp vài cái rồi chìm vào giấc ngủ. Ngày mai papa hứa sẽ đến thăm nó mà.
Ngọc Thảo xong việc cũng đã 23:00pm, nàng dẹp tài liệu gọn gàng trên bàn, thở dài thườn thượt rồi bước vào phòng.
Con bé ngủ rồi, Ngọc Thảo ngồi bên cạnh xoa xoa đầu nó, khẽ hôn lên trán nó rồi nói :
- Ngủ ngon Tiểu An An, mami thương con....!
Nàng nằm xuống, nhưng mãi cũng chẳng thể ngủ, kí ức 4 năm trước hiện về rõ mồn một trong đầu nàng. Ngọc Thảo xoa xoa thái dương rồi ôm lấy con bé ngủ thật ngon lành.
================
- Phạm An, thức dậy.....! - Nàng lay lay cái con bé đang chui rúc trong chăn kia.
- Ưm....con muốn ngủ. - Vừa nói nó chui sâu hơn vào cái chăn.
Ngọc Thảo thở dài, gọi nó dậy chưa bao giờ là việc dễ dàng. Nàng tốc cái chăn lên xếp lại rồi réo :
- Thức dậy, con phải qua nhà cô Thuỳ Linh, chiều mami đón con. Bây giờ mami phải đến bệnh viện, mami đã được nhận rồi, hôm nay mà đi trễ là tiêu.
- Hông, con hông đi đâu hết ó.
- Đi mau.
- Hông.
- Đi nhanh cho mami.
- Hông mà.
- Con không đi mami sẽ đánh đ.....
*Cốc cốc* - câu nói chưa dứt đã có tiếng gõ cửa, nàng thôi cho nó ngủ thêm một chút, chạy ra mở cửa.
Cánh cửa mở ra, nàng nhíu chặt mi tâm, Phương Anh trên tay cầm một túi lớn đứng ngẩn ngơ :
- A, Thảo....!
- Đến đây làm gì ? - Ngọc Thảo nhìn người trước mặt có chút không vừa lòng.
- Chị đến để thăm em và con mà. - Phương Anh xụ mặt.
- Con gì chứ, chị đi về đi.
Ngọc Thảo toang đóng cửa thì cô đã kịp thời la hét vào bên trong :
- Phạm An à, papa đến thăm con !!
Từ bên trong một thân ảnh nhỏ xíu chạy ra, còn cầm luôn chiếc chăn quấn trên người, nó ôm chầm lấy chân cô, dụi dụi vào :
- Papa......thơm quá !
- Lại đây papa ôm con. - Phương Anh cúi xuống ôm nó gọn trong tay, nó được thế càng dụi vào hỏm cổ cô sâu hơn như tìm hơi ấm.
Ngọc Thảo nhìn hai người trước mặt, một lớn một nhỏ, hai khuôn mặt giống nhau như đúc khẽ thở dài. Nàng kêu nó hơn nửa tiếng cũng không tỉnh dậy, bây giờ chỉ cần nghe một tiếng papa của nó đã chạy ra khí thế như vậy. Nàng còn biết làm gì hơn đây.
- Phạm An, con phải qua nhà cô Thuỳ Linh.
- Hông, cô Linh chán lắm, con ở nhà với papa, hé papa ? - Nó nheo nheo mắt nhìn Phương Anh.
Cô mỉm cười hôn nó lần nữa rồi nhìn Ngọc Thảo :
- Hôm nay chị cũng không có làm gì, em cứ đi làm, chị trông nó. Tối về chúng ta nói chuyện.
- Không cần.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
- Em đừng cố chấp. - Phương Anh bặm môi nhìn nàng.
- Đúng rồi, mami đừng có cố chấp. - Nó cũng bắt chước bặm môi rồi nói với Ngọc Thảo.
Nàng ngán ngẫm, không biết nói gì hơn, đành để cô vào nhà bế nó ngồi trên sofa. Ngọc Thảo cầm túi xách đi ra ngoài rồi nói :
- Vậy phiền chị, tôi sẽ về sớm.
Nàng vừa đi thì Phương Anh đã chọt chọt cái vật thể mềm mại trong lòng mình :
- Bảo bối, papa hỏi chút chuyện.
- Dạ.....oáp. - Nó vừa ngáp vừa dựa vào người cô mà trả lời.
- Hai mẹ con trước giờ ở đâu ?
- Ở Đà Lạt, với cô Thuỳ Linh. - Nó cố nhớ lại lời của mẹ nó dạy.
- Mami có hay nhắc papa không ?
- Có ạ ! Mami hay nói papa này nọ, nhiều lắm, con hông có nhớ. Nhưng mà mami toàn nói lúc con buồn ngủ, nên con quên rồi.
- Thôi papa chở con đi siêu thị mua bánh được không ?
- Papa mua bánh cho con ?
- Ừ.
Phạm An vui vẻ chui ra khỏi người cô, đứng đó nói :
- Papa bế con đi đánh răng đi, rồi con sẽ cho papa chở con đi.
Phương Anh đến khổ sở với cái tính láu cá của đứa nhỏ này. Cô vui vẻ bế nó lên phòng tắm, vệ sinh cá nhân cho nó rồi mặc cho nó một cái áo thun và một cái quần nhỏ xíu hình con vịt trông vô cùng dễ thương.
Nó soi gương rồi chép miệng :
- Papa à, đẹp rồi phải không, dì xinh đẹp sẽ thích con chứ ?
Phương Anh biết rõ dì xinh đẹp nó nói là ai, cô khẽ vuốt tóc nó rồi khen :
- Con của papa rất đẹp, dì xinh đẹp sẽ thích con. Sau này papa sẽ chở con đến công ty chơi với dì xinh đẹp.
- Hoan hô, mà chơi cái gì với dì xinh đẹp vậy papa ?
- Thì chơi......chơi.....Thôi đừng hỏi nữa con ơi, đi nào !
Thế là một lớn một nhỏ, hai khuôn mặt y sì nhau nắm tay đi ra khỏi nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip