C11.1_11.2
Hiện menudoc truyen
Truyện
Nhặt Được Cúc Thái Lang
Chương 11-1
NHẶT ĐƯỢC CÚC THÁI LANG
11-1
TrướcTiếp
Gió thu xào xạc.
Diệp Tiểu Sam nằm trên giường nhìn lá rụng tác đác ngoài cửa sổ.
Cũng biết đây là mùa thu cuối cùng trong đời mình.
Hắn từ trong miệng thổ địa công biết được quyết định của Du Nhi.
Hắn không trách y.
Hắn sao có thể trách y?
Du Nhi không có sai.
Du Nhi là Bách Hoa đại thần.Y vốn thuộc người trên thiên giới.
Thay vì ở phàm trần sống bên một ông lão đã hết nữa đời không thú vị,không bằng ở thiên giới tìm tiên nữ quyến rũ xinh đẹp sống một cuộc đời hạnh phúc.
Chỉ cần con hạnh phúc là đủ rồi,bảo bối của ta.
Phụ thân chỉ cần con hạnh phúc là đủ......
Diệp Tiểu Sam trong lòng vô oán vô hối.
Hắn thật rất yêu thương Du Nhi.
Cũng từng được Du Nhi vô cùng yêu thương.
Cả đời này nhiêu đó đã đủ.
Chẳng qua y còn một nguyện vọng muốn hoàn thành.
Diệp Tiểu Sam yếu ớt thở dốc,nhìn thổ địa công bên cạnh hỏi"Đại ca...... Đại ca còn chưa tới sao?"
"Tới! Tới mà! Tuyết Cầu đang đưa hắn đến!"
Tuyết Cầu không phụ lòng rốt cục đưa được Bạch Vô Ly đến.
"Tiểu Sam!" Bạch Vô Ly hai mắt đẫm lệ nhào tới bên giường,cầm bàn tay gầy giơ xương.
"Đại ca!" Diệp Tiểu Sam hai mắt sáng ngời,không biết lấy đâu ra sức ngồi dậy.
Mọi người trong lòng khổ sở,biết đây là hồi quang phản chiếu.
"Tiểu Sam!Đệ..... đệ sao lại...... ngốc như vậy......" Bạch Vô Ly thấy đệ đệ vốn hoạt bát khỏe mạnh hôm nay đầu tóc đã biến thành hoa râm,bộ dạng mỏng manh,không khỏi đau lòng nói không thành tiếng.
Tiểu Sam còn rất trẻ! Sao lại để mình biến thành dáng vẻ hiện tại!
Hắn từng nhiều lần muốn đưa theo tiểu Sam cùng hắn đi vân du tứ hải.
Nhưng tiểu Sam không chịu.
Hắn kiên trì ở chỗ này chờ cái tên khốn kiếp vĩnh viễn không trở lại!
Diệp Tiểu Sam cười cười vỗ vỗ tay của hắn"Đại ca,đừng động vào đệ,huynh gần đây khỏe không?"
Bạch Vô Ly lặng lẽ lau đi nước mắt,cười cười nói"Rất tốt.Đệ đừng lo lắng."
"Thật tốt quá.Đồ đệ huynh đâu? Y cũng tốt chứ?"
"Y a......" Bạch Vô Ly cười khổ "Y là Tĩnh vương gia uy chấn thiên hạ,có thể không khỏe sao?"
Diệp Tiểu Sam biết đại ca mặc dù ngoài miệng không thừa nhận,trong lòng thật ra rất quan tâm đồ đệ mình."Đại ca,thật xin lỗi,nghe nói biên quan quân tình khẩn trương,đệ còn tìm huynh đến......"
"Không,không,đừng nói thế.Là đại ca không tốt,hai năm qua bận rộn chuyện của mình nên không có thời gian đến thăm đệ."
"Đánh giặc là quốc gia đại sự,đại ca đừng để chuyện nhỏ của đệ ở trong lòng." Diệp Tiểu Sam cười nhạt"Có thể trước khi chết gặp được đại ca lần cuối,thật sự là quá tốt."
Bạch Vô Ly nghe ngực quặn đau,không nhịn được mắng to "Đệ nói nhảm gì đó? Tiểu Sam mới chừng ba mươi tuổi,là một thanh niên khỏe mạnh,gì mà chết ở đây? Đại ca đưa đệ đến hoàng cung tìm ngự y,nhất định có thể cứu mạng của đệ!"
Diệp Tiểu Sam nghe vậy lắc đầu"Đại ca,đệ không thể đi.Chờ sau khi đệ chết,huynh hãy chôn đệ bên cạnh ngôi nhà này,lỡ như có ngày Du Nhi trở lại,đệ có thể nhìn y một lần....."
Tuyết Cầu nghe đến đó cũng nhịn không được nữa bi thương khóc lớn!"Hu hu..... Phụ thân chủ nhân,người đừng đợi tên khốn kia nữa! Ta hận chết hắn! Ta không bao giờ ... xem hắn là chủ nhân của ta nữa! Hu hu......"
"Đúng,chờ cái gì chờ? Dù đệ có chờ đến chết,tên khốn kia cũng không trở lại!" Bạch Vô Ly tức giận mắng to"Không bằng tiểu Sam tự mình đến Thiên giới tìm hắn!"
"Thiên giới?" Diệp Tiểu Sam nghe cả người chấn động! Khẩn trương cầm bàn tay đại ca"Đại ca...... huynh...... huynh có cách đưa ta đến Thiên giới?"
"Không phải huynh có cách mà là Tĩnh vương gia.Đây,cầm đi,vật này có thể đưa đệ đến Thiên giới." Bạch Vô Ly cởi xuống bao quần áo sau lưng đưa cho tiểu Sam.
Diệp Tiểu Sam kích động không biết làm gì.
Nghĩ đến có cơ hội lên Thiên giới nhìn thấy người mình yêu hơn tánh mạng,hai tay cũng run rẩy.
Mất một khoảng thời gian,bao quần áo rốt cục được mở ra.
Diệp Tiểu Sam một lấy ra một thứ trong bao quần áo,thổ địa công sắc mặt lập tức đại biến!
"Thiên Vũ y? Ngươi...... Làm sao ngươi có vật này?"
"Không phải là của ta.Ta cũng không biết đồ địa lấy được từ đâu.Nói nhảm,vật này đáng lý ông phải hiểu rõ hơn người phàm bọn ta chứ,ông nhanh giải thích làm sao sử dụng chiếc nào này với tiểu Sam đi."
"Đúng vậy, đúng vậy,Tuyết Cầu cũng rất muốn biết." Tuyết Cầu mở to đôi mắt thỏ khả ái,bộ dáng như đứa bé thích đều mới lạ.
Thổ địa công vuốt vuốt râu bạc,chậm rãi nói"Tương truyền vài ngàn năm trước,Thiên đế hạ phàm từng được một vị tướng quân chăm sóc,đến khi Thiên đế rời khỏi phàm trần đã ban cho vị đó một thiên vũ y rực rỡ.Mặc nó vào,có thể phá lệ để người phàm bay lên thiên giới,nhưng chỉ có sáu canh giờ."
"Sáu canh giờ? Ít như vậy sao!" Tuyết Cầu phẫn hận không thôi mắng "Thiên đế không khỏi quá hẹp hòi đi!"
"Không,không,có thể lên Tiên giới đối người phàm đã là ban ân rất lớn."
"Thổ địa công nói đúng,sáu canh giờ đã rất nhiều. Chỉ cần có thể giúp ta lên thiên giới nhìn thấy Du Nhi lần cuối,ta không còn cần gì nữa......"
Bạch Vô Ly hỏi tiếp "Nếu như qua sáu canh giờ không kịp trở về thì sao?"
"Hiazz......" Thổ địa công nhíu lại đôi lông mày trắng"Thiên Vũ Y chỉ có tiên lực sáu canh giờ,lỡ như mất đi tiên lực bảo vệ,người phàm sẽ hồn phi phách tán, ngay cả Thiên đế cũng cứu không nỗi!"
"Cái gì? Nghiêm trọng thế sao? Không được,ta không thể để tiểu Sam đi mạo hiểm!" Bạch Vô Ly nghe liền hoảng hốt,đưa tay muốn đoạt lại Thiên Vũ Y.
"Không!" Diệp Tiểu Sam kích động khóc lớn,ôm Thiên Vũ Y chặt vào trong ngực!"Hu hu...... Đại ca,đệ muốn đi!Đệ nhất định phải đi! Cho dù chết đệ cũng muốn gặp mặt Du Nhi lần cuối...... hu hu...... xin huynh...... hãy để cho đệ đi......"
"Được được rồi,đừng khóc,tiểu Sam đừng khóc nữa,đại ca để huynh đi." Bạch Vô Ly thật sự hết cách với đệ đệ vừa ngốc vừa si tình,biết không để y đi ở phàm trần cũng có con đường chết,không thể làm gì khác hơn khổ sở gật đầu"Vậy để thổ địa công hộ tống đệ đi đi."
"Sợ rằng không được ah......" Thổ địa công khó xử vuốt râu dài "Không được Thiên Đình gọi,tiểu tiên như chúng ta không được tự ý lên thiên đình."
"Yên tâm đi! Tất cả cứ để ta lo!" Tuyết Cầu đột nhiên nhảy ra ngoài,dùng sức vỗ vỗ bộ ngực đầy lông của mình!
"Ngươi?" Bạch Vô Ly cùng thổ địa công cùng đem ánh mắt phóng về phía hắn!
"Đúng vậy! Chính là Tuyết Cầu ta đấy! Ta có thể núp trong tay áo Thiên Vũ Y,theo phụ thân chủ nhân đến Thiên giới. Ta Tuyết Cầu dầu gì cũng có mấy trăm năm tiên lực,tuyệt đối có thể giúp đỡ tìm tên khốn chủ nhân kia!"
"Nghe hình như cũng rất có lý......" Không có cá "Thỏ" cũng tốt,Bạch Vô Ly cảm thấy đây là cách tốt nhất lúc này"Tiểu Sam,đệ cảm thấy thế nào?"
"Ừh,nếu như có Tuyết Cầu đi theo,đương nhiên rất tốt."
"Được rồi,vậy hãy để Tuyết Cầu cùng tiểu Sam lên Thiên giới đi."
"Yên tâm đi,Tuyết Cầu thề nhất định sẽ bảo vệ phụ thân chủ nhân!Hơn nữa khi nhìn thấy tên khốn chủ nhân kia,ta nhất định sẽ dùng răng thỏ nhỏ đáng yêu của ta cắn mạnh lên mông y hai cái! Lại dùng chân thỏ nhỏ trắng noãn của ta hung hăng đạp lên gương mặt tuấn tú của y,để xem sau này y dùng cái gì để lừa gạt người!"
"Woa! Tuyết Cầu thật khỏe nha!"
Bạch Vô Ly và thổ địa công liều mạng vổ tay hoan hô!
Cái đuôi của tiểu bàn thỏ đắc ý vươn lên cao......
.........
Bách hoa Thần cung,hoa mỹ tuyệt luân,gần với thiên cung Thiên đế và Thiên Hậu đang ở.
Nhưng ngày này,mấy tiên nữ hay đố kỵ thiếu chút nữa phá tan cung điện xinh đẹp.
"Vân Du công tử là của ta!"
"Hắn mà coi trọng nha đầu thấp hèn như ngươi sao? Ta phi!"
"Vậy còn ngươi là gì? Bất quá chỉ là lão yêu tinh mà thôi!"
"Ngươi nói cái gì? Ta sẽ giết nha đầu chết tiệt kia!"
"Đúng,giết nàng đi!"
Mấy người này mặc dù là tiên nữ trên trời nhưng một khi đoạt nam nhân cũng không khác gì nữ nhân phàm chân,tiếp theo lại vung tay.
Bất quá chỉ khác nữ nhân phàm trần cầm thái đao,còn tiên nữ cầm chính là tiên khí thôi.
Một đám tiên nữ đánh đến hừng hực khí thế,còn "Bách hoa đại thần" Vân Du công tử quần áo xốc xếch nằm nghiêng trên giường,không thèm quan tâm chỉ lo uống rượu của mình
Tiên nữ Lăng Tụ hầu hạ y nhiều năm khuyên nhủ"Công tử,ngài đừng uống nữa,ngài cũng đã uống ba ngày ba đêm rồi.Thần điên trên đây dù có tửu lượng mạnh không dám uống thế này...... Ngay cả công tử có tiên lực hộ thể vẫn rất khó chịu."
"Đừng dài dòng!" Vân Du vung lên tay áo,nhìn cũng không nhìn mặt nàng."Đem rượu đến cho bổn đại thần!"
"Công tử,ngài thật không thể uống nữa......"
"Ngươi không đi? Không đi thì cút khỏi Bách hoa Thần cung!" Vân Du gầm lên giận dữ,một cước đá bể bình hoa Bảo Ngọc do Thiên Hậu ngự tứ!
Lăng Tụ hầu hạ Bách Hoa đại thần nhiều năm,thật chưa thấy qua chủ nhân dịu dàng đa tình mắng qua nàng,thần sắc nghiêm nghị khiến nàng sợ đến nước mắt giàn giụa,bỏ chạy khỏi cung!
Vân Du tức giận hừ một tiếng,quay lại trên giường tiếp tục uống rượu.
Bỗng nhiên có một tiểu tiên tử mặt tròn vo bộ dạng buồn cười chạy đến trước mặt y,hai tay chống nạnh,trợn mắt nhìn.
Vân Du say đến hồ đồ,giương mắt nhìn cảm giác như đã từng quen biết.
Kỳ quái,mình gặp tiểu bàn tử này ở đâu ta?
Đang ở Bách Hoa đại thần còn chưa kịp suy nghĩ --
Bốp! Gương mặt tuấn tú đã trúng một cước!
"Đá chết cái tên phụ lòng này! Đá chết tên dùng gương mặt lừa gạt người!"
Tiểu bàn tử còn muốn tiếp tục đá nữa,lại bị Vân Du lửa giận ngập trời túm lấy quăng ngã xuống đất,hung hăng dẫm lên!"Giỏi cho nữ nhân xảo quyệt đanh đá kia! Ngươi là ai? Mau xưng tên với bổn đại thần!"
"Hừ,ta mới không phải nữ nhân xảo quyệt,ta là Tuyết Cầu tiểu bạch thỏ khả ái nhất!"
Vân Du nghe vậy sửng sốt,chậm rãi thu hồi chân"Tuyết Cầu? Ngươi là Tuyết Cầu sao?"
"Chứ ngươi tưởng là ai!" Tiểu bàn tử thoáng cái nhảy dựng lên,biến trở lại bộ dáng thỏ!
Vân Du sững sờ nhìn Tuyết Cầu một lúc lâu,đột nhiên lạnh lùng xoay người sang chỗ khác"Đi ra ngoài! Cút ra ngoài cho ta!"
Y không thể chịu được những thứ khiến y nhớ lại chuyện liên quan đến phàm trần.
Y muốn quên!Quên hết tất cả!
TrướcTiếp
Báo lỗi chương Bình luận
Contact - ToS - Sitemap
Hiện menudoc truyen
Truyện
Nhặt Được Cúc Thái Lang
Chương 11-2
NHẶT ĐƯỢC CÚC THÁI LANG
11-2
TrướcTiếp
Dương Quá tử chiến Trương Vô Kị ai sẽ chiến thắng - Có thể bạn chưa biết
81M views
Entertainment
Tuyết Cầu nghe giận đến con ngươi đỏ bừng!"Hừ,đi thì đi!Cái tên nam nhân không có lương tâm phụ lòng kia,ngươi cho rằng Tuyết Cầu ta đến thăm ngươi sao? Nếu không phải phụ thân chủ nhân cầu xin ta tới tìm ngươi,đánh chết ta cũng không đến!"
Phụ thân chủ nhân?Hắn nói chính là "Người kia"?
Chất chứa oán hận nhiều ngày trong nháy mắt bộc phát!"Tiện nhân kia gọi ngươi đến đây làm gì? Có phải muốn thêm kim ngân tài bảo,để lấy thêm nhiều lão bà,sinh thêm nhiều nhi tử hơn không?"
"Không cho ngươi vũ nhục hắn!" Tuyết Cầu giận đến nhào tới cắn mông y!
"Đủ rồi! Con thỏ kia!" Vân Du hét lớn một tiếng "Nói mau,hắn rốt cuộc bảo ngươi đến tìm ta làm gì?"
Tuyết Cầu bị chủ nhân thống mạ ủy khuất khóc hu hu "Hu hu...... Chủ nhân là người xấu! Khốn kiếp! Khốn kiếp! Nhưng ..... phụ thân chủ nhân vẫn muốn gặp ngươi...... Thổ địa công còn có đại ca hắn đều mắng hắn là đồ ngốc,nhưng phụ thân chủ nhân vẫn đợi ngươi,vẫn đợi ngươi,đợi sáu năm...... vẫn đợi ngươi......"
Vân Du nghe vậy toàn thân rung mạnh"Ngươi...... Ngươi nói nhảm, hắn rõ ràng...... rõ ràng lấy thê tử sinh con! Sao có thể vẫn đợi ta?"
"Ta thấy ngươi mới là người lấy vợ sinh con mới đúng! Ngươi không nên thay lòng đổi dạ rồi đổ lỗi tại hắn!" Tuyết Cầu thở phì phì chỉ vào lỗ mũi hắn mắng to!
"Ngươi câm mồm! Ta không có...... Ta không có!"
"Hu hu...... Thôi,nói nhiều hơn nữa cũng vô dụng! Tuyết Cầu dập đầu xin ngươi,xin ngươi nhanh đi tìm chủ nhân phụ thân,xin ngươi! Nếu không sẽ không kịp" Tuyết Cầu quỳ trên mặt đất,đem đầu nhỏ tròn vo dập đầu đến kêu bộp bộp.
"Cái gì không còn kịp nữa? Ngươi đang nói gì?" Vân Du nhìn tuyết cầu thần sắc bi thương,trong lòng đột nhiên cảm thấy có chuyện không ổn!
Tuyết Cầu che mắt,oa oa khóc lớn!"Phụ thân chủ nhân hắn...... hắn sắp chết! Hi vọng trước khi chết là có thể gặp mặt ngươi lần cuối!"
Vân Du nghe vậy trước mắt tối sầm,thân thể thoáng cái ngã mạnh trên giường --
"Hắn sắp chết......hắn sắp chết......?"
Người y yêu đến muốn điên,hận cũng đến muốn điên, đã sắp chết?
Vân Du giống như mất hồn ngồi im.
Tim y trống rỗng.
Tìm không được vui vẻ cũng tìm không được bi thương.
Y thậm chí thấy tim mình không còn đập nữa.
Có lẽ thời điểm biết phụ thân vứt bỏ mình,tim y đã sớm chết......
Tuyết Cầu nhìn sắc mặt chủ nhân trắng bệch,bộ dạng thất hồn lạc phách,vừa tức giận vừa đau lòng,nhảy lên hô!"Chủ nhân!Người tỉnh táo nhanh lại đi! Thời gian không còn nhiều mau đi với ta,phụ thân chủ nhân đang ở bên ngoài chờ ngươi đấy!"
"Phụ thân ở bên ngoài chờ ta?"
Tuyết Cầu nhìn chủ nhân bình thường thông minh giảo hoạt hôm nay lại giống con vẹt,không ngừng lặp lại lời hắn,gấp gáp đến độ giơ chân!"Đúng,đúng, mau đi theo ta!Hắn mặc Thiên Vũ Y chỉ có thể ở Thiên giới đợi sáu canh giờ,vì tìm ra Bách Hoa Thần cung chúng ta đã lãng phí rất nhiều thời gian,không đi nữa sẽ không kịp! Chẳng lẽ ngươi muốn hắn hồn phi phách tán?"
Hồn phi phách tán?
Vân Du đột nhiên thức tỉnh! Lạnh lùng nói "Mau dẫn ta đi!"
Bách hoa đại thần dùng tiên thuật,chớp mắt một cái đã đến trong sơn động phía sau cung điện!
Diệp Tiểu Sam người mặc y phục rực rỡ,yếu ớt nhắm mắt lại,ngồi tựa vào vách núi.
Đây là hơi thở cuối cùng,đến Thiên giới hơi thở càng thêm mong manh......
Vân Du chậm rãi quỳ xuống trước mặt hắn,không dám tin nhìn người trước mắt......
Phụ thân...... Phụ thân...... sao lại tiều tụy thế này......
Nhìn mái tóc hoa râm,hai má hốp sâu,thân thể gầy thấy xương,Vân Du tim như muốn vỡ ra......
Diệp Tiểu Sam cho dù đã vô cùng yếu ớt vẫn cảm nhận được hơi thở quen thuộc,tinh thần rung lên,lập tức mở hai mắt ra -- bốn mắt nhìn nhau,dường như đã có mấy đời.
Diệp Tiểu Sam ngẩn ngơ nhìn người hắn nhớ thương hai mắt ngay cả chớp cũng không dám chớp.
Nước mắt đã không tự chủ chảy xuống......
Vân Du tim bị giọt nước mắt nóng hổi đốt đến hóa thành tro,đau đến không thể nói,rơi nước mắt.
Diệp Tiểu Sam vươn ra hai tay run rẩy,nhẹ nhàng mà vuốt ve khuôn mặt y,dịu dàng nói"Du Nhi ngoan,phụ thân thương,phụ thân thương."
Giọng nói vẫn giống như trước kia,Vân Du cũng nhịn không được khổ sở tim như bị đao cắt,ôm chặt thân thể gầy yếu vào ngực,khóc rống thành tiếng!
"Phụ thân! Là ta hại người! Là ta hại người!"
Y đã làm gì? Y đã làm gì?
Không hiểu tình cảm,không hiểu tín nhiệm,tự cho mình bị phản bội,lại không chịu gặp mặt hỏi rõ. Chỉ biết cả ngày sa ngã phóng túng tầm hoan,hại phụ thân y ngày ngày chịu khổ tại trần gian......
"Hu hu...... Phụ thân...... Ta hận chết bản thân! Phụ thân giết ta đi! Giết ta đi!"
"Đừng khóc,Du Nhi đừng khóc" Diệp Tiểu Sam yêu y tận xương sao nỡ để y chịu khổ,đau lòng lau đi nước mắt y,nức nở nói "Phụ thân thương con còn không kịp,sao nỡ giết con? Du Nhi không có sai,là phụ thân ích kỷ,không nên muốn đem con cột vào bên cạnh.Hôm nay con chịu đến gặp phụ thân lần cuối,ta đã hài lòng.Du Nhi yên tâm,sau khi phụ thân rời khỏi Thiên giới,vĩnh viễn sẽ không đến quấy rầy con."
"Phụ thân nói nhăng gì đó? Ta sẽ không để người rời đi! Mãi mãi cũng không để người rời khỏi ta! Ta yêu người,ta yêu người đến sắp điên rồi! Phụ thân,ta yêu người,xin người đừng rời khỏi ta!"
Nhi tử ôm hắn thật chặt.
Diệp Tiểu Sam nhắm mắt lại,lẳng lặng cảm thụ hơi thở cùng nhịp tim của người yêu.
Đủ rồi,đã đủ rồi.
Hắn Diệp Tiểu Sam trước khi chết đã có thể nghe lời yêu thương của nhi tử......
Kiếp này đã không có tiếp tục bất cứ tiếc nuối nào.
"Du Nhi...... Phụ thân rất vui,kiếp này có thể gặp được con...... cám ơn con..... Phụ thân rất yêu con,đời đời kiếp kiếp vĩnh viễn yêu con......"
Diệp Tiểu Sam mỉm cười,trút một hơi cuối cùng.
Thiên Vũ Y trên người đã hóa thành mây khói,mang theo hồn phách Diệp Tiểu Sam chậm rãi phiêu tán......
"Đừng mà,phụ thân --"
Mắt thấy phụ thân yêu mến hồn phi phách tán,Vân Du tim như tê liệt,bi thương cùng cực,Oa phun ra một ngụm tiên huyết!
Đứng ngay cửa sơn động Tuyết Cầu thấy thế sợ đến oa oa khóc lớn!
Hắn biết thiên thần đều có tiên lực hộ thể,nếu không phải đau khổ đến cực điểm tuyệt sẽ không nôn ra máu tươi,không khỏi khóc hu hu chạy nhanh tới!
"Hu hu...... Chủ nhân,người đừng nôn ra máu nữa! Người là đại thần,không phải có rất nhiều rất nhiều tiên lực sao? Mau nghĩ biện pháp cứu phụ thân chủ nhân đi ah!"
Vân Du đột nhiên chấn động!
Y vội vàng đem thân thể lạnh ngắt của phụ thân tựa vào trên vách núi đá,dùng hết lực bình phục đau đớn trong lòng,ngồi xếp bằng đối mặt y.
Hắn vận dụng tâm pháp tiên gia ngưng tụ tiên lực của mình,chỉ chốc lát sau toàn thân bốc ra tiên khí màu trắng,đỉnh đầu từ từ xuất hiện một viên cầu lớn bằng nắm tay tản ra mùi thơm bách hoa,là nội đan của tiên nhân--
Tuyết Cầu thấy vậy một đôi mắt thỏ suýt rớt ra.
"Phân!"
Theo ngón tay Vân Du,nội đan chia ra làm hai,một nửa không có vào đỉnh đầu Vân Du,một nửa khác bay về phía trái tim Diệp Tiểu Sam,tia sáng rực rỡ thoáng cái biến mất trong cơ thể hắn--
TrướcTiếp
Báo lỗi chương Bình luận
Contact - ToS - Sitemap
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip