C3.1_3.2
3.1
Buổi sáng tại Bạch Mậu Sơn,ánh nắng rực rỡ chói lọi.
Diệp Tiểu Sam sáng sớm đã rời giường chuẩn bị ra ngoài.
Hắn đem Cúc Thái Lang ngủ đến chảy nước miếng dùng một cái khăn cột vào trên lưng,vui vẻ hăng hái lên đường.
Đi hơn một canh giờ,cuối cùng cũng tới trấn trên.
Diệp Tiểu Sam mặc dù mệt đổ mồ hôi đầm đìa nhưng vẫn sải bước lớn,khẩn cấp đi về hướng cửa tiệm đậu hủ"Woa,hôm nay làm ăn vẫn tốt như thường ngày ah."
Đứng ngoài phòng trọ đậu hủ quả nhiên là đám người xếp thật dài.
Cửa tiệm Đậu Hủ được mở nửa năm trước ngay cả chiêu bài đồng cũng không có,nhưng bởi vì có món đậu hủ vang danh tứ phương,vô cùng trơn mềm làm cho người ta ăn một lần liền nghiện,vì vậy mỗi ngày mở cửa tiệm luôn có một đống người đứng xếp dài như con rồng.
Kỳ quái chính là khách đến mặc dù nhiều,nhưng bất ngờ chính là một chút thanh âm cũng không có.
Thì ra chủ nhân cửa cửa tiệm đậu hủ này thích yên tĩnh,không những trầm mặc ít nói,tích chữ như vàng,cũng không thích khách nói dông dài.
Trước kia khách đến đây không hiểu quy củ,có khi chỉ hỏi thêm hai câu,chủ nhân cửa hàng đậu hủ không nói hai lời,lập tức đóng cửa đuổi người.Bị mấy lần đóng cửa không bán,mọi người bắt đầu theo khuôn phép,vì mua được đậu hủ non mịn thơm ngon độc nhất vô nhị,mọi người cam tâm tình nguyện ngậm miệng,đem tiền đồng ném vào trong chén,rồi cầm lấy từng miếng đậu hũ được gói trong lá sen rời đi.
Lão bản cửa hàng Đậu Hủ từ đầu tới đuôi không có xuất hiện,chỉ nghe phía sau cửa truyền đến tiếng động của cối đá......
Một thanh niên dung mạo bình thường,vóc người nhỏ gầy vác trên lưng một túi y phục lớn,quen thuộc đi vào cửa nhỏ bên cạnh phòng trọ.
Đẩy ra cửa sau phòng trọ Đậu Hủ,Diệp Tiểu Sam liếc thấy huynh đệ kết nghĩa của y,cũng chính là lão bản phòng trọ Đậu Hủ -- Bạch Vô Ly.
Diện mạo bình thường không có gì lạ nhưng thân thể nam tử anh tuấn vĩ ngạn đang khép hờ hai mắt,ngồi xếp bằng trên giường.
Mà cối đá bên cạnh không gió mà bay,Diệp Tiểu Sam nhớ tới năm đó lần đầu tiên y thấy còn sợ hãi muốn chết tưởng mình đã gặp quỷ.Sau mới biết được cái này gọi là"Võ công".
Mà lão bản cửa hàng Đậu Hũ nhìn như bình thường,thật ra đang tránh né cừu gia đuổi giết,cao nhân thâm tàng bất lộ.
Dùng nội lực thâm hậu mài ra nước đậu xanh hương thơm nồng nặc,khó trách làm ra đậu hủ được phong làm thiên hạ cực phẩm.
Diệp Tiểu Sam nhìn đại ca còn đang luyện công cho nên không muốn quấy rầy hắn,nhưng bởi vì nôn nóng muốn báo tin vui với hắn,vì vậy ngồi không yên, đứng cũng không yên,trong lòng ước gì hắn nhanh kết thúc luyện công đi.
"Được rồi,ngươi ngồi một chỗ cũng không yên,ta đây làm sao luyện công tiếp được?" Bạch Vô Ly khẽ mỉm cười,mở hai mắt ra.
Diệp Tiểu Sam ngượng ngùng gãi gãi đầu"Đại ca,xin lỗi,ta là người thiếu kiên nhẫn,huynh đừng trách ta."
"Đừng nói nhiều,mau đưa ta xem."
Diệp Tiểu Sam lấy làm kỳ lạ "Hả,sao biết đệ có đồ cho huynh xem?"
"Trên lưng đệ vác một cái túi lớn thế kia,nếu như ta còn không nhìn thấy,không phải ta có mắt như mù sao? Mau cho huynh xem thử là bảo bối gì?"
"Hi,đại ca anh minh,đại ca anh minh! Đệ thật sự có một bảo vật vô giá cho huynh xem!" Diệp Tiểu Sam cười toe toét,vội vàng tháo miếng vải ra--
Một đứa trẻ đang ngủ trắng mịn thơm ngào ngạt lập tức hiện ra trước mắt.
Diệp tiểu Sam lòng tràn đầy kiêu ngạo chỉ vào đứa bé nói "Đại ca,huynh xem đi,ta có nhi tử!"
Bạch Vô Ly nhìn thấy hài tử kia,hai mắt lóe kỳ quang,nhìn chăm chú vào đứa bé.
Diệp Tiểu Sam thấy đại ca không nói lời nào,sắc mặt cứng ngắc,khẩn trương kéo ống tay áo hắn,ấp úng hỏi"Đại...... Đại ca,huynh không vui giùm đệ sao?"
"Lập tức bỏ nó!"
"Cái gì?" Diệp Tiểu Sam trừng lớn mắt.
"Đứa né này không tốt,đệ giữ lại hắn,tất có đại họa!" Bạch Vô Ly lạnh lùng nói "Đệ không đành lòng vậy để ta ném."
"Không!" Diệp Tiểu Sam nghe vậy hoảng hốt,vội vàng ôm Cúc Thái Lang vào trong ngực!"Ai cũng không thể bỏ đi con hắn!"
"Tiểu Sam,nếu như đệ muốn có một đứa con,đại ca có thể cho đệ tiền để đệ cưới vợ sinh con.Nhưng đứa bé này,đệ tuyệt đối không thể giữ lại!" Bạch Vô Ly nói như đinh chém sắt.
"Không!Ta không muốn lấy tiền huynh! Đệ muốn đứa bé này!" Diệp Tiểu Sam gấp đến độ đỏ vành mắt.
"Tiểu Sam,chẳng lẽ đại ca sẽ hại đệ sao? Ta tinh thông tướng thuật cũng đã nhìn ra đứa bé vô cùng khác thường vả lại trên người còn có yêu khí,nếu ở chung chỉ đem lại vận rủi cho đệ.Ngoan, nghe lời của đại ca,mau đưa đứa bé này đi đi."
Lúc này Vân Du công tử vừa lúc tỉnh lại,nghe vậy giận dữ không thôi!
--Đúng là điêu dân lớn mật,dám chửi bổn đại thần là yêu quái?
--Đứa bé dùng ngón tay chỉ vào Bạch Vô Ly, y y a a kêu loạn.
Diệp Tiểu Sam thấy cục cưng tỉnh,vội vàng đung đưa nó,cố gắng trấn an"Cúc Thái Lang ngoan,Cúc Thái Lang đừng giận đại bá,đại bá không phải cố ý,thật ra đại bá rất hiền a.Con đừng giận nghen,Cúc Thái Lang ngoan,phụ thân thương thương......"
Bạch Vô Ly nhìn y yêu thương đứa bé,không khỏi nhíu mày.
"Tiểu Sam......"
"Đừng nói nữa!" Diệp Tiểu Sam lần đầu tiên lớn tiếng nói chuyện cùng đại ca kết bái hắn tôn kính,nhưng hắn thật sự không thể đứa bé,khổ sở nói"Đại ca,huynh nhất định là nhìn lầm rồi,đứa bé này sao có thể là yêu quái đây? Hắn giống như đệ không cha không mẹ lẻ loi hiu quạnh,đệ tuyệt đối không vứt bỏ hắn.Nếu như huynh không thể tiếp nhận,đệ sau này sẽ không đưa cục cưng đến gặp huynh nữa."
Bạch Vô Ly nghe vậy không khỏi cười khổ,nói "Không phải ý đệ là sau này cũng không đến đây gặp đại ca chứ?Haizzz,thôi,có lẽ tất cả đều là ý trời.Các người ở lại dùng cơm trưa đi."
"Hi,cám ơn đại ca!" Xem ra đại ca đã đón nhận Cúc Thái Lang.Diệp Tiểu Sam mừng rỡ nói với cục cưng trong ngực"Cúc Thái Lang,đại bá của con mời chúng ta ăn cơm,còn không mau cám ơn đại bá."
--Cám ơn đại đầu quỷ ngươi á!
---Tên giang hồ thuật sĩ này lại nhìn bổn đại thần thành yêu quái,ta không mài hắn thành bã đậu đã là hạ thủ lưu tình,còn bảo ta cảm ơn hắn,ta phi! Vân Du công tử ở trong lòng mắng to!
Bạch Vô Ly nhìn bộ dáng đứa bé giương nanh múa vuốt,lạnh lùng nói"Tiểu Sam,đứa bé này hết sức cố chấp,đệ phải quản giáo nghiêm khắc, không nên quá nuông chiều nó,nếu không tương lai hậu hoạn vô cùng."
"Đại ca,huynh nói gì đây? Cúc Thái Lang làm gì cố chấp? Nó mỗi ngày ăn no ngủ,ngủ dậy rồi ăn,rất ngoan đấy."
--Vân Du công tử nghe thiếu chút nữa hộc máu!Người quái dị này,tại sao đem bổn đại thần hình dung như đầu heo! Ta cắn chết ngươi!
Vân Du công tử tức giận hung hăng cắn lên ngực y!
Diệp Tiểu Sam bị đau,a a thét lên!
"TiểuSam,đệ sao vậy?"
"Không sao,Cúc Thái Lang chắc là đã đói bụng,muốn bú sữa."
"Bú sữa mẹ? Vậy thì cứ cho nó uống.Đúng rồi,đệ không phải là nữ cũng không có sữa làm sao cho nó uống?"
Vấn đề đại ca khiến Diệp Tiểu Sam nhớ tới mình đã "Giả gái" cho nó mút vú,lập tức đỏ bừng mặt.
Hắn sao có thể không biết xấu hổ để đại ca biết cục cưng mút đầu nhũ hắn?
Chuyện xấu hổ đó Diệp tiểu áo thật sự nói không nên lời,vội vàng chạy trối chết.
"Đại ca,đệ còn có việc,đệ đi trước.Lần sau rãnh rỗi sẽ núi ngồi một chút.Cáo từ."
Bạch Vô Ly nhìn bóng người Tiểu Sam vội vàng rời đi,trong lòng không khỏi nặng nề.
Nửa năm trước y nhảy xuống Cô Tình Nhai,bị dưới nước lũ tại Hắc Long Đàm cuốn đến lũng sông Bạch Mậu Sơn.Tình cờ được Tiểu Sam xuống chân núi đốn củi cứu lên.
Y cả người mệt mỏi,còn bị bệnh hơn nửa tháng,nhờ có Tiểu Sam hết lòng chăm sóc mới dần dần khỏi hẳn.
Hai người vô cùng hợp ý nên kết bái huynh đệ.
Bạch Vô Ly là thật lòng xem Tiểu Sam như thân đệ của mình,nhưng hắn vừa rồi đã nói dối Tiểu Lam.
Hắn nhìn thấy trên người đứa bé không phải là yêu khí mà là tiên khí.
Nhưng chẳng biết tại sao,tiên khí này không tốt cho Tiểu Sam.
Rốt cuộc tương lai sẽ xảy ra chuyện gì đây?
Tiểu Sam,đại ca phải làm sao mới có thể giúp đệ tránh vận rủi?
...............
Cuộc sống từng ngày từng ngày trôi qua.
Diệp Tiểu Sam và con trai bảo bối của y Cúc Thái Lang mỗi ngày trải qua cuộc sống vô cùng hạnh phúc.
Bọn họ cùng nhau ăn cơm,tắm, ngủ,sáng sớm mỗi ngày Diệp Tiểu Sam còn đeo Cúc Thái Lang lên núi đốn củi.Mỗi lần trước khi chặc cây,Diệp Tiểu Sam đều cung kính cúi đầu lạy một cái,cảm tạ cây thần ban cho y rừng rậm tươi tốt,để y có thể nuôi sống gia đình.
Diệp Tiểu Sam mặc dù nghèo khổ nhưng y mỗi lần chỉ chặt đúng số lượng mình cần,tuyệt không lấy vượt quá,để núi rừng xinh đẹp có thể sinh sôi không ngừng,trùng điệp không thôi.
Vân Du công tử đứng bên cạnh nhìn,cảm thấy người phàm này rất thú vị.
Hắn thường nghe nói người phàm đều là bọn lòng tham không đáy,không nghĩ tới người này lại rất có lương tâm.
--Không tệ,không tệ,lúc trước y cũng không nghe lời của tên giang hồ thuật sĩ vứt bỏ hắn,hiện tại lại biểu hiện một mặt thiện lương.
--Rất tốt,rất tốt,bổn đại thần càng ngày càng có ấn tượng tốt với người này.
Hơn nữa sữa của y thật đúng là mút cũng không tệ.
Vân Du công tử sâu trong lòng không khỏi tăng thêm một câu.
"A a a ----"
Đột nhiên Diệp Tiểu Sam phát ra một tiếng thét sợ hãi,mặt mũi khủng bố chỉ vào hắn.
"Gặp quỷ,ông gào cái gì?" Vân Du công tử vừa mở miệng mới kinh ngạc phát hiện bản thân có thể nói chuyện!
"Ha ha,ta có thể nói chuyện rồi!" Vân Du công tử hưng phấn không thôi nhảy lên!
Nhảy một cái,hắn lại vui mừng phát hiện bản thân đã không còn là em bé,mà là hài đồng chừng năm tuổi.
Hi,xem ra hắn mỗi đêm ngoan ngoãn trấn giữ miếu Hoa Cúc lại là chuyện tốt.
Tin tưởng không lâu nữa,hắn có thể khôi phục thần thái ngọc thụ lâm phong,ở phàm trần tán gái!
"Ha ha......" Vân Du công tử vui vẻ cười lớn lên.
Diệp Tiểu Sam mắt thấy Cúc Thái Lang từ một đứa bé không tới đủ tháng,biến hóa nhanh chóng thành hài đồng năm tuổi,bị dọa đến trong lòng run sợ,cả người run rẫy!
Vân Du công tử thấy y sắc mặt trắng bệch,không khỏi sinh lòng thương tiếc,đưa tay muốn kéo y"Đừng sợ......"
Hiện menudoc truyen
Truyện
Nhặt Được Cúc Thái Lang
Chương 3-2
NHẶT ĐƯỢC CÚC THÁI LANG
3-2
TrướcTiếp
Dương Quá tử chiến Trương Vô Kị ai sẽ chiến thắng - Có thể bạn chưa biết
81M views
Entertainment
Diệp Tiểu Sam thấy bàn tay Cúc Thái Lang trở nên to lớn,bỗng nhiên nhớ tới lời đại ca từng nói với hắn......
Đứa nhỏ này là yêu quái không tầm thường,không nên tiếp xúc với nó!
"A a a! Yêu quái! Yêu quái!Đừng bắt ta!Đừng bắt ta!" Diệp Tiểu Sam hoảng sợ thét chói tai rồi bỏ chạy trối chết,thoáng cái đã không thấy bóng dáng!
Vân Du công tử bàn tay dừng ở giữa không trung,cả người cứng đờ!
Yêu quái?
Cái người quái dị kia lại gọi y là yêu quái?
Uổng cho bổn đại thần vừa mới khen hắn có lương tâm,người này lại bỏ mình hắn ở lại chạy mất tiêu?
Khốn kiếp! Đệ nhất thiên hạ đại khốn kiếp!
Ngươi cho rằng không có ngươi,bổn đại thần sống không được sao?
"Thổ địa công!Ông lăn ra đây cho ta!"
"Thổ địa công!Ông chết nơi nào rồi?"
Vân Du công tử gọi đến khàn giọng,vẫn không thấy bóng dáng thổ địa công.
"Tốt,ngay cả ông già đáng chết cũng không để ý ta,chờ bổn đại thần trở lại thiên giới,nhất định bảo di mẫu đánh vào Phược Tiên động,nhốt ông mười vạn tám ngàn năm!"
Bởi vì y phục con nít bị rách,Vân Du công tử không thể làm gì khác hơn là trần truồng,thở hồng hộc dùng phàm thể năm tuổi,sải bàn chân nhỏ bắt đầu đi trên đường núi gập ghềnh.
"Phù Phù...... Mệt chết ta...... phải đến khi nào mới có thể về nhà?"
Sắc trời dần dần tối sầm xuống,ánh sáng mặt trời mất đi ấm áp,núi rừng về đêm càng thêm âm u lạnh lẽo...... Không biết đi bao lâu rồi,Vân Du công tử trần như nhộng thở phì phì,nhưng vẫn tìm không được ngôi "nhà" sau khi y hạ phàm.
Ta chắc lạc đường rồi......
Không,nhất định lạc đường rồi....
Vân Du công tử đáng thương vừa lạnh vừa đói,không khỏi nhớ đến ngôi nhà gỗ nhỏ ấm áp y và phụ thân ở.Mặc dù y luôn ghét nó vừa cũ vừa hỏng nhưng nếu như hắn hiện tại ở nhà,phụ thân nhất định sẽ pha sẵn nước nóng giúp y tắm rửa,còn ôm y vào trong ngực,đưa núm vú thơm mịn cho y mút,rồi cùng nhau ngủ......
Phụ thân......
A a a! Không nên nghĩ đến hắn!
Tên khốn đó không phải phụ thân y!
Trên đời này nào có phụ thân vứt con ngay giữa núi rừng chứ?
Khốn kiếp! Hắn là thiên hạ đệ nhất đại khốn kiếp!
Vân Du công tử sâu trong lòng đang chửi ầm lên,đột nhiên nhìn thấy bụi cỏ phía trước đung đưa ---- Hmm,nhất định phụ thân tới tìm ta!
Hừ,ngươi rốt cuộc xem như có lương tâm! Bổn đại thần ta có lòng tốt tha ngươi một lần!
Vân Du công tử hăng hái sải bước chạy tới!
"Gào----"
Tiếng rống kèm theo chấn động núi rừng,một con cọp từ trong bụi cỏ nhào ra--
Vân Du công tử sợ hết hồn,không cẩn thận đặt mông ngã ngồi trên mặt đất,đau đến oa oa thét to!
Mẹ kiếp,bổn đại thần bị ngươi làm ngã rồi?
Xui xẻo lạc đường vừa lạnh vừa đói còn chưa tính,hiện tại lại bị con cọp đần làm bị thương cái mông bảo bối!
"Thối phụ thân! Cũng là ngươi làm hại ta! Ta hận ngươi chết đi được!" Vân Du công tử nhìn trời gầm thét!
"Hừ!" Một bàn tay đột nhiên từ phía sau lưng đưa đến,nhẹ nhàng mà che lại miệng của hắn"Cúc Thái Lang,đừng lên tiếng! Phụ thân tới cứu con đây!"
Lần nữa rúc vào hoài bão quen thuộc ấm áp,Vân Du công tử trong lòng mừng như điên!
Nhưng nghĩ đến tên khốn kiếp vừa rồi bỏ rơi hắn,ngay sau đó giận tái mặt cắn mạnh lên tay hắn!
Ôi! Diệp Tiểu Sam bị đau cũng không dám kêu ra tiếng,sợ kinh động đến con cọp lớn bên cạnh.
"Cục cưng,con cứ cắn phụ thân đi,đều do phụ thân không tốt không nên bỏ lại mình con."
Nói đến Diệp Tiểu Sam sau khi chạy về nhà không tới nửa canh giờ đã hối hận.
Nghĩ đến Cúc Thái Lang y yêu thương một thân một mình ở trong núi rừng không biết sẽ gặp nguy hiểm gì,hắn không khỏi ảo não vạn phần còn tự mình mắng mình bộ mất trí rồi sao.
Mặc kệ Cúc Thái Lang là yêu quái gì,nó cũng là hài tử của hắn! Nếu lão thiên đã an bài bọn họ là phụ tử,thì cả đời này hắn cũng là phụ thân y!
Trừ phi có một ngày Cúc Thái Lang không quan tâm đếnhắn,không thì hắn vĩnh viễn sẽ không bỏ lại y!
Sau khi đã hạ quyết tâm Diệp Tiểu Sam vội vàng chạy về phía rừng,ai ngờ không thấy bóng dáng đứa con.
Trời ạ,chẳng lẽ Cúc Thái Lang đã bị mãnh thú ngậm đi?
Diệp Tiểu Sam gấp đến độ thiếu chút nữa ngất xỉu,giống như nổi điên liều mạng tìm kiếm khắp nơi trong rừng.
May ông trời phù hộ,để hắn trong lúc nghìn cân treo sợi tóc tìm được bảo bối của mình Cúc Thái Lang!
"Bảo bối,phụ thân đến dẫn con về về nhà."
Vân Du phi một tiếng "Ai muốn về nhà?"
"Thật xin lỗi,bảo bối,đều do phụ thân không tốt,con hãy tha thứ phụ phân đi." Diệp Tiểu Sam xoay người y lại,đau lòng vuốt ve khuôn mặt nhỏ bé quý giá vô cùng tỉ mỉ,yêu thương nói,phụ thân sẽ không bao giờ...bỏ lại con lần nữa,Cúc Thái Lang của ta."
"Cúc cái đầu ngươi đấy!" Vân Du tức giận trừng mắt liếc hắn "Ngươi còn gọi ta Cúc Thái Lang lần nữa,ta liền cắn chết ngươi!"
"Hả?" Diệp Tiểu Sam sửng sốt"Con không thích phụ thân gọi con là Cúc Thái Lang sao? Chẳng lẽ con yêu thích ta gọi tên đầy đủ Diệp Đại Cúc sao?"
"Còn lâu mới thích đấy!" Vân Du nghe vậy thiếu chút nữa hôn mê, nghiến răng nghiến lợi nói"Ngươi nghe kỹ cho ta,ta tên là Vân Du,không cho gọi cái gì Diệp Đại Cúc,càng không được gọi Cúc Thái Lang!"
"Vân Du......"
Cái tên nghe hay quá,quả nhiên không phải loại cái đầu không đi học nghĩ ra......
Diệp Tiểu Sam ngượng ngùng gãi gãi đầu.
"Vậy phụ thân sau này gọi con là Du Nhi nha." Diệp Tiểu Sam vỗ về khuôn mặt nhỏ bé con trai bảo bối "Du Nhi,gọi một tiếng phụ thân đi."
Bị tròng mắt dịu dàng nhìn chăm chú,Vân Du như gặp ma nghe theo gọi "Phụ thân......"
Diệp Tiểu Sam nghe vậy mừng rỡ như điên,trong lòng có loại mãnh liệt kiêu ngạo của bậc làm phụ thân!"Du Nhi! Con trai bảo bối của ta......"
"Phụ thân......"
Đang ở hai người liếc mắt "đưa tình" nhìn nhau,đột nhiên truyền tiếng động "ùng ục"--"Du Nhi,bụng con đang réo sao?"
"Không phải ah.Là phụ thân đúng không?"
"Cũng không phải của ta. Đó là......"
Hai người đồng thời quay đầu nhìn lại--
Là của ta.
Ở bên cạnh đợi hai người"nói chuyện yêu đương" đến bụng kêu ùng ục con cọp chỉ chỉ bụng của mình.
"A --" Diệp Tiểu Sam thoáng cái nhảy lên,đem con trai bảo bối của mình che ở phía sau."Du Nhi,phụ thân sẽ dụ nó đi khỏi nơi này,con phải nắm chặt cơ hội chạy đi biết chưa!"
Vân Du nghe vậy chỉ cảm thấy buồn cười."Ngươi gầy còm đến trên người không có mấy lạng thịt,con cọp mới không ăn ngươi,hãy để ta trị con hổ đần đấy!"
Phụ thân không biết y có tiên khí hộ thân,loại mãnh thú phàm trần căn bản không thể tổn thương được y.
"Không được,ta là phụ thân,ta dĩ nhiên phải bảo vệ con,Du Nhi,phụ thân cản nó con đi mau!"
Đang lúc hai người giằng co,thổ địa công đã len lén tới.
"Súc sinh lớn mật!Đây là phàm thể Bách Hoa đại thần,mà ngươi dám xúc phạm? Còn không mau cút đi!"
Con cọp nghe vậy bị dọa sợ đến tè ra quần,làm gì còn dám ở lại,lập tức cong đuôi bỏ trốn mất dạng!
Diệp Tiểu Sam thấy con cọp đột nhiên chạy mất,không khỏi sửng sốt."Kỳ quái,con cọp kia sao lại bỏ chạy nhỉ?"
Vân Du đoán rằng chắc do thổ địa công tới,ở trong lòng bắt đầu thầm mắng.
Ông lão đáng chết,vừa rồi bổn đại thần lạc đường gọi hồi lâu mà ông mà không đến,hiện tại tới lại giành hết uy phong?
Bổn đại thần mới không thèm tính toán!
"Phụ thân,con cọp chắc thấy *đồ bẩn* cho nên chạy mất."
Bị gọi là"đồ bẩn" thổ địa công trên mặt nhất thời xuất hiện ba đường hắc tuyến --
"Đồ bẩn? Cái gì đồ bẩn hả?"
"Chính là thứ không dám xuất hiện quang minh chính đại.Mặc kệ thứ đó đi phụ thân,chúng ta về nhà đi,con đói bụng rồi!"
"Được,được, chúng ta về nhà!"
TrướcTiếp
Báo lỗi chương Bình luận
Contact - ToS - Sitemap
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip