C8.1_8.2
Hiện menudoc truyen
Truyện
Nhặt Được Cúc Thái Lang
Chương 8-1
NHẶT ĐƯỢC CÚC THÁI LANG
8-1
TrướcTiếp
Dương Quá tử chiến Trương Vô Kị ai sẽ chiến thắng - Có thể bạn chưa biết
81M views
Entertainment
Bốn phía đều là tường đá chắc chắn,trong địa lao tối như mực chỉ có ánh trăng lờ mờ từ cửa sổ chiếu vào......
Diệp Tiểu Sam ngồi trên đống rơm rạ ôm chặc lấy nhi tử,không ngừng lẩm bẩm"Du Nhi đừng sợ,phụ thân ở đây,phụ thân ở đây......"
Vân Du nghe thiếu chút nữa bật cười.
Đừng nói đây chỉ là một địa lao bình thường cho dù có là thiên lao tường đồng vách sắt y cũng có thể gọi Phúc Đức lão đầu cứu bọn họ ra ngoài.
Chẳng qua có thể rúc vào trong ngực phụ thân,cảm thụ nhận tình yêu sâu đậm của người đó dành cho mình,Vân Du đã cảm thấy vô cùng mãn nguyện. Dứt khoát không nôn nóng ra ngoài,cùng phụ thân thân mật trên mặt đất trong địa lao hẳn rất kích thích.
Bất quá muốn thuyết phục phụ thân xấu hổ chịu nghe theo,xem ra phải dùng chút tâm tư......
"Phụ thân......"
"Du Nhi,có chuyện gì?"
"Con sợ rằng...... sợ rằng mình sống không được bao lâu......" Vân Du dùng nghẹn ngào nói.
"Không được nói nhảm!" Diệp Tiểu Sam thấp giọng quát lớn."Phụ thân dù có táng gia bại sản cũng đưa tiền cho bọn họ,tuyệt đối không để Du Nhi bị kết tội."
Diệp Tiểu Sam đã sớm quyết định,nếu như bán đi tất cả gia sản vẫn không đủ trả nợ,y sẽ bán mình làm nô,tóm lại tuyệt không để tâm can bảo bối của y có chút nguy hiểm.
"Nhưng...... Nhưng lần này không phải trả tiền là xong,phụ thân không nghe những quan binh kia nói,Tĩnh vương gia rất tức giận có người giả mạo tục danh của hắn,cho nên hắn...... hắn nhất định sẽ chém đầu ta!"
Diệp Tiểu Sam vừa nghe đến hai chữ "Chém đầu" thiếu chút nữa bất tỉnh!
"Muốn chém thì cứ để bọn họ chém đầu phụ thân! Du Nhi là tâm can bảo bối của phụ thân,phụ thân dù có chết cũng tuyệt không để cho người khác đụng vào một cọng tóc của con!"
"Hu hu...... Phụ thân...... con biết người rất yêu con...... nhưng họa do con gây ra,sao có thể để người thay con đền mạng?Có thể nơi đây là đêm cuối cùng của con,đáng tiếc con có tâm nguyện đến chết cũng không thực hiện được......" Vân Du khóc lã chã,vẻ mặt tiếc nuối vạn phần.
Diệp Tiểu Sam nghe vậy tim cũng muốn vỡ."Hu hu...... Du mà,con cứ nói với phụ thân,phụ thân nhất định sẽ nghĩ cách giúp con thực hiện."
"Có thật không? Phụ thân,người đối với con thật tốt."
"Phụ thân vì con,chuyện gì cũng nguyện ý làm......"
Hai người dưới ánh trăng nhu hòa,thâm tình nhìn nhau.
Mặc dù đang trong địa lao tối đen,trong lòng lại vô cùng vui vẻ.
"Du Nhi,con nói đi,có tâm nguyện gì cứ việc nói với phụ thân,dù có vào nơi nước sôi lửa bỏng,ta chết cũng không chối từ!" "Con sao nỡ để phụ thân chết,bất quá chỉ là......" Vân Du ghé vào lỗ tai hắn lẩm bẩm nói mấy câu.
"Cái gì?" Diệp Tiểu Sam nghe thiếu chút nữa đã hôn mê.
Chuyện mất mặt thế bảo hắn làm sao làm nha?
"Không được...... Du Nhi,phụ thân thật không được......"
"Thôi,con biết mình đã làm khó phụ thân...... cứ để con chết không nhắm mắt đi!" Vân Du mắt ngấn nước nhìn ngoài cửa sổ,vẻ mặt đau đến không muốn sống.
"Hu hu...... Du Nhi,con đừng như thế! Phụ thân...... Phụ thân làm là được......"
Nhi tử là máu thịt trong lòng hắn,hắn sao nỡ để y khổ sở,vội vàng làm theo tâm nguyện y,cởi ra quần áo của mình......
Diệp Tiểu Sam nửa nằm trên mặt đất,trước mặt nhi tử hắn yêu thưởng,mở rộng ra thân thể của mình!
Hắn vươn ra hai tay,chia ra vuốt ve hai vú của mình......
"Hừ ừ......" Thường xuyên bị nhi tử mút vú.
Truyền đến khoái cảm kịch liệt,Diệp Tiểu Sam không nhịn được phát ra rên rỉ.
Vân Du kích động nuốt một ngụm nước bọt,hận không được nhào tới đem núm vú từ nhỏ mút đến lớn hung hăng nuốt vào trong bụng!
Nhưng hương diễm còn ở phần sau,y không nên sốt ruột quá.
"Tiếp tục."
"Du Nhi......"
"Tiếp tục!"
Diệp Tiểu Sam nước mắt đã đảo quanh viền mắt,ngượng ngùng vươn ra bàn tay run rẩy không ngừng,cầm cây thịt mềm nhũn bắt đầu khuấy động.
"A a...... Du Nhi...... đừng nhìn...... xin con đừng nhìn...... Ô ưm......" Ở trước mặt nhi tử thủ *** thật sự quá mất thể diện,Diệp Tiểu Sam vừa cố nén khoái cảm vừa nức nở cầu xin.
"Phụ thân *** đãng thế sao con không được nhìn? Chuẩn bị nhanh một chút,con muốn nhìn phụ thân bắn ra! Giống như mỗi con thao người đến chết đi sống lại, đem tất cả tinh thủy bắn ra!"
"Đừng nói nữa! A a -- Du Nhi -- phụ thân muốn...... muốn...... A a --"
Diệp Tiểu Sam nghe nhi tử hình dung hưng phấn gần như phát điên,ngón tay thất khống nhanh chóng dao động!
Máu trong người thoáng cái vọt tới dưới bụng,ngọc hành ngay lập tức run lên,tinh thủy màu trắng dũng mãnh phun vọt ra--
"A a --"
Diệp Tiểu Sam đạt cao trào thất thần kêu to,không đầy một lát xụi lơ nằm trên mặt đất......
Vân Du thấy máu nóng cuồn cuộn,côn thịt như thiết côn nun đỏ vừa nóng lại vừa cứng.
"Phụ thân thật giỏi,tiếp tục."
Diệp Tiểu Sam nghe được lời nhi tử,không nhịn được khóc lên "Hu hu..... Du Nhi,tha cho phụ thân đi....."
"Phụ thân không phải nói vì con chuyện gì cũng nguyện ý làm sao? Thì ra phụ thân chỉ thuận miệng nói thôi."
"Không! Phụ thân nói thật mà!"
Vì sợ nhi tử cho rằng hắn nói dối Diệp Tiểu Sam cố nén ngượng ngùng đưa tay đi tới giữa hai chân,vươn ra một ngón tay chạm vào cúc huyệt......
"A --" Diệp Tiểu Sam không nhịn được run rẩy,hốc mắt đã ửng đỏ,không có dũng khí tiến thêm một bước."Hu hu...... Du Nhi,đúng vào không lọt......"
"Phụ thân ngốc quá,bôi chút tinh thủy của người không phải được rồi sao,nhanh lên!"
"Hu hu...... Du Nhi...... mất mặt quá....."
"Nghe lời,nhanh đi!"
Diệp Tiểu Sam cắn chặt răng,bất đắc dĩ đem tinh thủy y vừa bắn ra bôi lên miệng cúc huyệt của mình,đầu ngón tay hơi dùng sức quả nhiên thuận lợi đâm vào --
"Hừ ừ --"
"Rất tốt,dùng sức trừu động!"
Ngay khi dục vọng quen thuộc sâu trong cơ thể điên cuồng vọt đến,nhục huyệt đã quen bị nhi tử thao,giờ đây khát khao xoắn chặt ngón tay hắn,nhưng còn kêu gào -- chưa đủ! Chưa đủ!
"Hmm a...... Du Nhi...... Bảo bối của ta......"
Diệp Tiểu Sam hai chân mở rộng thêm,khát vọng được mạnh mẽ theo,làm hắn không còn mắt cỡ ở trước mặt nhi tử nhanh đâm vào mông mình.
Vạt áo lỏng lẻo chảy xuống đầu vai lộ ra xương quai xanh mê người,hai đóa hoa anh đào màu hồng điềm đạm đáng yêu vì lạnh mà run rẩy,ngọc hành xinh đẹp phía dưới ***g lộng đứng thẳng,cúc huyệt từng vô số lần cắn nuốt côn thịt của y bị thọc mật dịch chảy ra bốn phía......
Hình ảnh *** đãng đến cực điểm,may đã ngủ với nhiều tiên nữ Bách Hoa đại thần cũng thiếu chút nữa phun máu mũi!
"Ô...... không chịu nổi...... Du Nhi...... Du Nhi...... phụ thân muốn...... muốn......" Diệp Tiểu Sam dưới ánh nhìn nóng bỏng của nhi tử,sâu trong cúc huyệt giống như có ngàn vạn con kiến đang bò,ngứa đến hắn sắp điên rồi!
"Muốn thế nào?" Vân Du mặc dù hận không thể nhào tới thao chết phụ thân y yêu mến,nhưng vì nghe được lời y muốn,vẫn cố nén vọng động!"Lớn tiếng nói,phụ thân,người muốn gì?"
"Ô...... Phụ thân muốn con! Phụ thân muốn đại nhục bổng của Du Nhi!"
Vân Du rốt cục như ý nguyện nghe được "lời yêu thương" phụ thân nói,hưng phấn đến độ sắp nổ tung!
"Phụ thân *** đãng,vậy người còn chờ cái gì?" Vân Du móc ra cự bổng cứng rắn của mình."Tự mình cỡi!"
Mặc dù lần đầu tiên nếm thử loại tư thế này,nhưng nam nhân đã ngứa sắp chết cũng không quản thẹn hay không thẹn bò lên trên người nhi tử --
Đẩy ra khe mông của mình,Diệp Tiểu Sam đem côn thịt để nóng hổi ngay cúc huyệt của mình,rồi nhanh ngồi xuống!"A a --"
Khoái cảm phóng thẳng lên não khiến hai người đồng thời thất thanh kêu to!
Nhục kiếm hung mãnh đâm trúng chỗ sâu,Diệp Tiểu Sam thoải mái đến muốn ngất đi,hai tay ôm cổ nhi tử, phát cuồng không ngừng lắc vòng eo của mình,lúc lên lúc xuống dùng huyệt *** phía sau khuấy động đại nhục bổng nam nhân......
"A a...... Du Nhi...... Du Nhi đại nhục bổng...... sướng chết phụ thân......" Diệp Tiểu Sam bị khoái cảm mất hồn mài mòn lý trí, trong miệng không ngừng nói ra lời *** đãng mà bình thường tuyệt đối không nói.
"Vù vù...... Phụ thân...... Bảo bối của ta...... Yêu chết hoa cúc phóng đãng của người,cắn chặc thêm một chút!"
"A a -- Du Nhi! Phụ thân còn muốn...... dùng sức..... dùng sức thao phụ thân,thao chết ta--"
Ba -- ba --
Trong địa lao tối đen chỉ có thanh âm thân thể đụng nhau,Diệp Tiểu Sam cưỡi trên người nhi tử,hai mắt thất thần,khóe miệng nhỏ xuống từng dòng chỉ bạc,giống như điên cuồng hưởng thụ khoái cảm dục tiên dục tử......
"A a -- sướng chết ta! Phụ thân,ta muốn bắn! Ta muốn bắn vào hoa cúc *** đãng của người!"
"A a -- cho ta,Du Nhi,tất cả đều cho ta! Phụ thân muốn điên rồi --"
Đang lúc hai người kích động như điên,sắp đạt đến cao trào--
Rầm--
Cửa lao đột nhiên bị đá mạnh mà văng ra--
"Tiểu Sam,mau đi với huynh!"
Diệp Tiểu Sam nghe có người gọi mình,quay đầu nhìn,thiếu chút nữa bất tỉnh tại chỗ!
Mẹ của ta ơi! Đại ca,đại ca sao lại tới đây?
Xong...... Bị nhìn thấy...... Tất cả đều bị nhìn thấy......
Nghĩ đến đại nhục bổng nhi tử còn cắm trong thí thí của mình,Diệp Tiểu Sam thật muốn chết tâm.
Bạch Vô Ly thấy thế hai mắt cũng trợn tròn,kinh ngạc nói không ra lời.
Tiểu Sam...... đã cùng con hắn làm rồi?
Ngược lại Vân Du thấy xú nam nhân y ghét nhất,chẳng những không kinh ngạc còn đắc ý cười gian,đột nhiên nắm chặc vòng eo phụ thân nhấn xuống phía dưới, còn mình đem côn thịt cứng ngắc dùng sức đỉnh đầu --
"--" Diệp Tiểu Sam bị nhi tử đột nhiên công kích,hai mắt trắng dã phát tiết tại chỗ!
Chất lỏng màu trắng bắn tóe lên bụng dưới hai người......
Tràng đạo co giật mút chặt cự bổng của y,Vân Du phát ra tiếng rên rĩ hưng phấn cũng theo phụ thân bắn tinh!
Bạch Vô Ly thấy vậy mặt hồng tai đỏ ở trong lòng thì mắng to cái tên yêu quái sắc đảm ngập trời,dám lấy ân báo oán ngay cả phụ thân mình cũng ăn!
Đáng tiếc bây giờ không phải là thời điểm tính sổ,chờ bọn họ thoát khỏi đại lao này,sau đó làm thịt sắc phôi này cũng không muộn!
"Hu hu...... Thối Du Nhi!Tại sao con có thể......" Diệp Tiểu Sam xấu hổ và giận dữ muốn chết thật muốn đánh nhi tử.
Nghĩ đến đại ca kết bái đang ở cách đây mấy bước,y còn không biết xấu hổ đạt tới cao trào,Diệp Tiểu Sam thật muốn chết quá đi.
"Phụ thân,người còn lộn xộn nữa,nhi tử lại muốn cứng rắn nha." Vân Du cười xấu xa,ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nói.Diệp Tiểu Sam bị dọa sợ đến không dám cử động.
Bạch Vô Ly thật sự chịu không được bộ dạng hai người "kéo dài màn ân ái",lo lắng nói "Các ngươi còn cọ xát cái gì nữa? Đi mau!"
"Có cần ta tiễn các người một đoạn?"
Một giọng nói cực kỳ dễ nghe như tiếng trời đột nhiên phá vỡ bầu trời đêm --
.............
TrướcTiếp
Báo lỗi chương Bình luận
Contact - ToS - Sitemap
Hiện menudoc truyen
Truyện
Nhặt Được Cúc Thái Lang
Chương 8-2
NHẶT ĐƯỢC CÚC THÁI LANG
8-2
TrướcTiếp
Dương Quá tử chiến Trương Vô Kị ai sẽ chiến thắng - Có thể bạn chưa biết
81M views
Entertainment
Bạch Vô Ly nghe giọng nói kia cả người chấn động như bị Định Thân Thuật làm đứng im,không nhúc nhích ngây người.
Vân Du nhìn thấy sắc mặt hoảng sợ của hắn giống y chang lần trước,trong lòng không khỏi nghi ngờ.
Nhưng hiện tại cũng không phải thời điểm truy điểm nguồn gốc,nghe được có người xa lạ tới hắn vội vàng giúp phụ thân lần nữa mặc chỉnh tề.
"Đi mau,ngươi không phải tới cứu chúng ta sao? Còn sững sờ ở chỗ này làm gì?" Vân Du ôm ngang phụ thân đi tới phía phía cửa.
Diệp Tiểu Sam từ đầu tới đuôi đều cúi đầu,mắc cở không dám ngẩng đầu nhìn đại ca của mình một lần.
Bạch Vô Ly thấy tình thế lui không thể lui,không thể làm gì khác hơn kiên trì xoay người sang chỗ khác,đem theo người chậm rãi đi đến --
Vừa thấy người đứng trên cầu thang,đôi mắt Vân Du thoáng cái sáng ngời!
Woa,không ngời phàm trần cũng có giai nhân tuyệt sắc?
Chỉ thấy người đó mi mục như vẽ,làn da trắng như tuyết,một thân cẩm y màu trắng nổi bật lên mái tóc đen như rèn sắt đến eo,bồng bềnh như tiên......
"Mỹ nhân,đúng là đại mỹ nhân!" Tuy từng gặp qua vô số tiên nữ nhưng lúc này Vân Du cũng phát ra tiếng khen ngợi.
Diệp Tiểu Sam nghe được nhi tử lên tiếng ca ngợi,trong người không khỏi ghen tỵ,thoáng cái ngẩng đầu nhìn lên ----
Woa!Giờ đến phiên Diệp Tiểu Sam trợn tròn mắt.
Mỹ nhân...... Thật là một đại mỹ nhân a!
Gương mặt tuấn mỹ khác với phong lưu tiêu sái của Du Nhi,nam tử đẹp theo nét nữ nhân,con ngươi trong trẻo lạnh lùng như ánh trăng mang theo ý thơ mông lung khiến người khác vừa gặp đã yêu......
"Đã lâu không gặp......" Mỹ nhân nhướng đôi môi duyên dáng mỉm cười,ánh mắt mê ly nhìn Bạch Vô Ly,nhẹ giọng gọi"Sư phụ......"
Diệp Tiểu Sam và Vân Du đồng thời thét lên!"Sư phụ?"
Đại ca là sư phụ của đại mỹ nhân này sao?
Chỉ thấy Bạch Vô Ly không nói lời nào,người mất hồn kinh ngạc nhìn mỹ nhân tuyệt sắc trước mắt.
Mỹ nam tử thân hình khẽ chuyển động,Diệp Tiểu Sam còn chưa kịp nhìn rõ,hắn đã giống như mị ảnh chuyển đến trước mắt Bạch Vô Ly.
"Sư phụ thật nghịch ngợm,tại sao đi một chút lại ở đây nhiều ngày thế?" Mỹ nam tử dịu dàng cười,đột nhiên vươn ra một ngón tay nâng cao cằm hắn,dùng giọng nói mê đảo chúng sanh hỏi"Đồ nhi nhớ sư phụ đến muốn chết."
Thoáng cái sắc mặt hắn đại biến,Bạch Vô Ly hất ra bàn tay đường đột của y,lạnh lùng nói"Ngươi nhận lầm người rồi!"
"Nhận lầm người? Ha ha......" Mỹ nam tử cười lớn hơn,một đôi mắt như ánh sao làm say lòng người nhìn thẳng vào hắn,đột nhiên tay nhanh như chớp nhéo ở khe mông hắn,giọng nói mập mờ "Sư phụ,thuật dịch dung của người có lẽ Thiên Hạ Vô Song,luôn khẩu âm cũng có thể thay đổi,nhưng xúc cảm của cái mông này...... Đồ nhi làm sao có thể nhận nhầm?"
"Ngươi.. cái tên nghiệt đồ này! Ta giết ngươi!" Bạch Vô Ly mặt đỏ tới mang tai rống giận,nhưng ngay sau đó hướng hắn đánh ra mấy chục chưởng!
"Sư phụ,hạ thủ lưu tình, ha ha......"
Tiếng cười động lòng người quanh quẩn trong nhà lao,mỹ nam tử quơ ống tay áo,thân hình phiêu dật như tựa như tiên nữ lại như ảo mộng,đẹp đến làm cho người không nỡ dời đi tầm mắt.
Vân Du thiếu chút nữa không có vỗ tay khen hay!
Bất luận Bạch Vô Ly xuất chưởng thế nào,dường như ngay cả góc áo mỹ nhân cũng không dính nổi......
"Ha ha,cười chết người chưa,công phu thế này mà cũng muốn làm sư phụ người ta sao?" Vân Du ở bên cạnh chê cười.
"Du Nhi!Không được nói!" Diệp Tiểu Sam vội vàng ngăn cản.
"Vốn chính là vậy mà,trên thế giới này nào có sư phụ đánh không lại đồ đệ?"
Bạch Vô Ly giống như bị dẫm phải chỗ đau,trong mắt chợt lóe ánh sáng lạnh,đột nhiên ngưng tụ nội lực đánh ra một chưởng im tiếng--
Mộ Dung Tường mặt liền biến sắc -- biết sư phụ thật sự nổi giận rồi,vội vàng thu hồi nét đùa giỡn,dùng ngay độn đào thuật độc môn --Ầm! Tường đá bị đánh thủng một lỗ to,khiến cả địa lao ầm ầm rung động!
Không nghĩ tới một chưởng im lặng kia thế nhưng ẩn chứa nội lực lôi đình vạn quân!
"Sư phụ...... Người căm hận không muốn nhìn thấy đồ nhi thế sao?" Mộ Dung Tường dùng vẻ mặt thương tâm nhìn hắn.
Bạch Vô Ly không hề cảm động,chỉ lạnh lùng cười "Ngươi hại vi sư thảm đến thế,ta chỉ hận kiếp nầy không thể vĩnh viễn không thấy ngươi!"
Mộ Dung Tường sắc mặt trắng nhợt,lộ vẻ sầu thảm cười nói "Sư phụ...... Nếu cả đời này không gặp được người,đồ nhi tình nguyện lập tức chết ở trước mặt người!"
Bạch Vô Ly nghe vậy không những không xúc động ngược lại cười ha ha,cười đến nước mắt cũng chảy ra "Ha ha...... Ngươi cho rằng ta vẫn là người ngốc như trước kia sao? Ngươi đường đường là Tĩnh vương gia uy chấn thiên hạ,muốn cái gì thì có thứ đó,làm sao dễ dàng bỏ mọi thứ để chết đây?"
Hắn là Tĩnh vương gia?
Người dong ruỗi trên chiến trường,"Chiến thần" giết địch vô số lại là đại mỹ nhân này sao?
Diệp Tiểu Sam và Vân Du nghe vậy không khỏi kinh ngạc dò xét tướng mạo y!
"Ta không phải là Tĩnh vương gia! Ở trước mặt sư phụ,ta vĩnh viễn là đồ nhi bảo bối người yêu thương nhất."
Bảo bối đồ nhi? Ngươi ép sư phụ nhảy vách đá mà còn dám nói mình là đồ nhi bảo bối!"
"Ta không có! Ta không có! Ta không có ép sư phụ!"
Mộ Dung Tường giống như điên cuồng lắc đầu kêu to,vung vẩy tóc đen lóe sáng trong nháy mắt biến thành một đầu chỉ bạc!
Hình ảnh quỷ dị khiến Diệp Tiểu Sam hoảng sợ thiếu chút nữa thất thanh thét chói tai,vội vàng trốn vào trong ngực nhi tử!
"Tường nhi!" Bạch Vô Ly thấy thế sắc mặt đại biến,nhanh như chớp đi tới trước mặt đồ nhi,đưa tay ôm y vào trong ngực!
"Tường nhi,sao ngươi lại phát bệnh rồi? Chết tiệt...đại ca hoàng đế không tìm giải dược cho ngươi sao?"
"Nếu như...... nếu như không thấy được sư phụ...... ta...... ta cần giải dược kia làm gì?" Mộ Dung Tường ở trong ngực sư phụ,ngẩn ngơ nhìn hắn, hơi thở mong manh nói.
Đôi môi Bạch Vô Ly run rẩy nói không ra lời.
"Sư phụ...... Ôm ta trở về phòng đi,có được không? Ta lạnh quá......"
Nghiệt duyên giữa hai người không phải nhất thời nửa khắc là có thể nói rõ,Bạch Vô Ly thấy sắc mặt y lộ vẻ sầu thảm,trong lòng đại loạn luôn miệng đáp ứng, "Được được,sư phụ ôm ngươi trở về phòng."
Mộ Dung Tường yên tĩnh giống như con mèo nhỏ,bị sư phụ ôm ngang lấy.
Bạch Vô Ly giọng nói mang theo áy náy"Tiểu Sam,xin lỗi đã làm đệ sợ.Các người về trước đi,hôm nào đại ca mới giải thích rõ ràng với đệ."
"Chúng ta có thể nghênh ngang ra khỏi đại lao sao?"
Bạch Vô Ly đau khổ cười "Hắn đã ép ta hiện thân,đương nhiên sẽ không làm khó các người. Bảo trọng."
Nói xong,Bạch Vô Ly cũng không nói thêm nữa,dùng khinh công tuyệt thế ôm Mộ Dung Tường nhanh chóng biến mất không thấy bóng dáng......
"Ha ha,đảo đi đảo lại,thì ra cái tên đại ca không dùng được chỉ là con ba ba a."
"Đại ca tại sao là con ba ba?"
"Phụ thân ngốc quá,Tĩnh vương gia là đang dùng chiêu' bắt con ba ba trong hũ '!"
TrướcTiếp
Báo lỗi chương Bình luận
Contact - ToS - Sitemap
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip