Chương 09: Từ ngày có con, mẹ đã yêu bố con như thế nào
Ngày bố và mẹ mới yêu nhau, mỗi lần cãi nhau, bố con (khi ấy chỉ mới là bạn trai của mẹ) đều bỏ đi. Những lần như thế, mẹ cứ lẽo đẽo chạy theo, rồi không ngừng khóc lóc. Quả thật, nhớ lại hình ảnh của chính mình ngày ấy, mẹ thực sự thấy rất tội nghiệp. Rất không đáng.
Có hôm, bố con đi nhanh quá, mẹ chạy theo không kịp. Trời thì lất phất mưa, London thì lạnh như quỷ về đêm ấy, mẹ đi lang thang khắp nơi để tìm.
Tìm hoài không thấy, lại trèo lên tàu, đi từ Canary lên Soho, vào từng quán ăn, nhà hàng mà bố con hay ăn để ngó nghiêng xem bố con có ra đấy không? Thậm chí đâm đầu vào casino bố hay chơi poker để tìm lên tìm xuống. Vừa đi vừa khóc.
Nếu nhìn mẹ của ngày hôm nay, khi đang ôm các con trong vòng tay, tràn đầy tự tin về tình yêu của mình một cách đầy mãn nguyện, sẽ chẳng một ai có thể tưởng tượng ra mẹ của những năm tháng ấy... đã từng yêu thương, si mê đến dại khờ như vậy.
Có những lúc, cả đêm không tìm thấy, về nhà nằm chờ, ôm gối nằm khóc tức tưởi, như sắp chết đến nơi.
Có hôm thì tìm tung tẩy cả lên, về nhà thấy bố con đang nằm ngủ ngáy phe phé. Mò mò lên ôm, bố con vẫn giận dỗi mà đạp mẹ cái vèo bay xuống giường.
Nhưng đó là chuyện xưa như Trái Đất hình tròn rồi.
Bây giờ, anh người yêu nông nổi ngày ấy đã là chồng của mẹ, là bố của các con, đã không còn có chuyện mẹ đi tìm như thế nữa.
Thỉnh thoảng cãi nhau với mẹ, bố vẫn giận quá, kiềm chế không được mà bỏ đi đâu đó.
Mẹ vào toilet, đếm 1,2,3 không thấy bố về thì đánh răng rửa mặt. Có khi còn đắp mặt nạ, xem phim Hàn Quốc có nhiều chú đẹp trai. Ngắm các con rồi mệt quá thì mẹ lăn ra ôm con ngủ. Sáng mở mắt ra đã thấy chồng lù lù bên cạnh.
Xong có khi còn trách móc: "Sao không gọi điện thoại?? Đứng ngoài cửa đợi mãi vợ gọi điện thoại để vào nhà."
Có một điều gì đó rất khác khi chúng ta yêu nhau so với lúc đã trở thành gia đình. Mẹ luôn có một cảm giác rằng, chồng của em, đi đâu cũng sẽ trở về bên mẹ. Có thể, đó là một dạng "niềm tin" mà chúng ta cần rất nhiều tình yêu vun đắp nên mới có.
Bố con bây giờ, có giận tới đâu cũng chẳng nỡ đi xa. Đôi lúc chỉ là ra đến của, đứng đợi mẹ gọi vào nhà, muốn là mẹ phải làm lành trước. Chắc kiểu muốn vợ bảo: " Vợ xin lỗi. Thôi chồng ơi vào ngủ đi nhé!"
Mà ai ngờ, vợ đã không còn là cô gái chồng yêu ngày ấy. Vợ nay đã thành con lợn. Đến giờ là lên chuồng. Đi đâu thì đi. Vợ kệ.
Chồng nhấp nha nhấp nhổm, không thấy vợ gọi về, lại phải tự mò về. Lắm lúc cũng thấy buồn cười, vừa thấy thương, lại vừa thấy tội.
Ai cũng có một thời thanh niên cuồng nhiệt. Vợ thì trẻ dại. Chồng thì chảnh chọe.
Đến khi trưởng thành về bên nhau một nhà, chồng vẫn chảnh chọe. Vợ sau khi đẻ đã hóa lợn rồi. Lợn thì làm gì cũng phải ăn ngủ trước đã. Mập mạp trương phi, bớt suy nghĩ nên ăn no ngủ kỹ lắm.
Mẹ đùa thôi. Chỉ là, nhờ có các con, gia đình chúng ta trở nên hoàn thiện hơn. Cãi vã là điều không tránh khỏi trong cuộc sống hàng ngày. Nhưng mẹ đã coi bố con là nhà của mẹ.
Mẹ không còn lựa chọn cách yêu mù quáng cắm mặt đuổi theo.
Từ khi có con, mẹ đã yêu bố các con khác, rất khác ngày còn trẻ.
Thay đổi đó có tốt không? Mẹ cũng không dám chắc. Nhưng ít nhất đối với cá nhân mẹ, mẹ cảm thấy yên bình.
Sau này, con có thể yêu ai đó đến phát điên. Nhưng mà con gái yêu của mẹ, "phát điên" chưa phải là cảm giác yêu nhiều nhất ta có thể có trong đời....
Yêu đến mức, cảm thấy bình yên và hoàn toàn tin tưởng, đó mới là tình yêu trọn vẹn, tình yêu xứng đáng để chúng ta vì nó mà ở bên người ấy.
Con gái à, xét cho cùng thì phụ nữ chúng ta hãy cứ Yêu bản thân mình trước, người mình yêu cũng sẽ tiếp bước yêu mình, con nhớ nhé !
Bạn đang đọc truyện tại truyenhoangdung.xyz. Cảm ơn bạn đã ghé thăm.
*** Chuyện nho nhỏ của hai người lớn lớn:
Hôm trước hai vợ chồng ngồi trên taxi, như mọi khi, cãi nhau ầm ĩ. Chồng bảo:
"Thôi Thanh để Tú xuống đây đi."
Vợ tỉnh queo:
"Anh ơi, dừng xe cho chồng em xuống!"
Mặt chồng xám ngoét, tái mét, tức khí đùng đùng.
Chồng vừa xuống, đứng đó, vợ bảo anh tài xế:
"Thôi anh ơi đi đi anh!"
Xe phóng đi cái vèo. Chỉ còn chồng đứng đó. Khói bốc lên đầu.
Quá tức vợ, đi bộ về nhà.
Kiềm chế mãi mới bảo vợ:
"Đáng ra Tú nói xuống xe, thì Thanh phải bảo là: " Thôi Tú bình tĩnh, có gì về nhà vợ chồng mình nói chuyện chứ? Sao Thanh lại vứt Tú giữa đường rồi đi về ngủ thế?? (lại ngủ)
Vợ cười bảo chồng :
" Tú thấy Thanh xuất sắc không? Ngày xưa hồi yêu nhau, Tú mà đòi xuống xe, là Tú xuống bằng được. Thanh cũng xuống xe rồi chạy theo Tú khóc năn nỉ. Bây giờ Thanh là mẹ rồi, cho Tú xuống xe, Thanh về với con, bật điều hòa 22 độ, đắp chăn ngủ sướng gì đâu. Tú phải vui chứ, vì vợ Tú bắt đầu biết yêu bản thân mình rồi đấy. Há há há!"
Chồng ôm vợ vào lòng. Chồng bảo chồng xin lỗi vì đã to tiếng với vợ. Chồng không thích hai vợ chồng cãi nhau đâu. Chồng đã đi bộ về nhà để từ từ suy nghĩ và bình tĩnh lại đấy.
Đi bộ mệt lắm. Tưởng vợ quay lại đón, ai ngờ đi bộ hoài về tới tận nhà cũng chẳng thấy vợ có ý đi tìm gì cả.
Năm tháng trôi qua chúng ta bên nhau, không phải vợ đã yêu chồng ít đi. Tình yêu thì vẫn vậy. Nhưng vợ trưởng thành hơn.
Yêu không còn là bám lấy.
Yêu là buông ra.
Vợ - chồng cãi nhau là chuyện bình thường. Nhưng cãi nhau nhiều, vợ không vui, chồng cũng vậy.
Không muốn thế, thì mỗi người nhịn một tí. Đừng cãi nữa.
Không muốn đứng ngoài cửa,
Đừng có bỏ ra ngoài.
Nếu vợ đi tìm, chồng sẽ đi hoài.
Vợ ở nhà, chồng muốn về, thì vợ vẫn luôn ở đó.
Còn nếu vợ đì tìm, thì như ngày đó, chồng đi mãi, vợ biết đuổi chỗ nào?
Nhà là để về. Vợ là nhà. Nhà không biết đi. Nhà luôn ở đó. Khi nào nhà mọc chân và biết chạy thì có lẽ nhà sẽ chẳng còn là nhà nữa.
" Con gái à, xét cho cùng thì phụ nữ chúng ta
hãy cứ Yêu bản thân mình trước,
người mình yêu cũng sẽ tiếp bước yêu mình,
con nhớ nhé !"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip