Chương 58
Edit: Diệp Tư Vũ
Để đưa tân binh đến tòa thị chính, doanh trại điều động bốn chiếc xe bọc thép, một chiếc xe bus vận chuyển. Trong xe bọc thép là 13 binh sĩ, còn trong xe bus là 30 thanh niên người Afghanistan, xe bọc thép đi trước mở đường, xe bus theo sát sau.
Đoàn xe di chuyển trên đường trùng trùng điệp điệp.
Tòa thị chính ở vùng ngoại thành Shahidan, được cải tạo từ một tòa nhà bỏ hoang, bên ngoài xây tường bao xi măng, ở cửa ra vào thiết lập trạm gác, nội ngoại thất đều thiết kế theo tiêu chuẩn Âu Mỹ. Nói cách khác, phòng ốc ở đây có tường có cửa sổ, có bàn có ghế, có điện có nước, thậm chí còn có cả thiết bị điện tử.
Paul cũng đi cùng, ngồi ở chiếc xe bọc thép đầu tiên, trên người là áo chống đạn, khiến thân hình ông ta càng trở nên cao lớn cường tráng. Phía trên hạ lệnh, phải lập mối quan hệ hòa hảo với chính phủ địa phương, nếu xảy ra chuyện, không được một mình rời núi.
Một tiếng sau, đoàn xe tới nơi, người phát ngôn của chính phủ tạm thời Torquay vội ra đón.
Nắm tay, hỏi han ân cần, pha trà, đều là phép lịch sự cần có.
“Mọi người vất vả rồi!” Torquay nắm tay Paul nói.
Paul đáp, “Hi vọng chúng ta hợp tác vui vẻ.”
Hai nhân vật đầu não hàn huyên, bầu không khí hòa hợp, có vẻ không tệ.
30 người đàn ông kia cũng xuống xe, một lúc sau, 70 người còn lại cũng lần lượt tới.
Đội quân Afghanistan 100 người ở bên ngoài chờ lệnh, 10 người một nhóm, tổng cộng 10 nhóm, nhìn rất hoành tráng.
Vóc người Trung Đông không khác nhau mấy, Mark là giáo quan của họ vài ngày, nhưng chẳng phân biệt nổi ai với ai. Cũng không thể trách anh ta, vì trong đám người kia, do một số nguyên nhân nên chưa tới huấn luyện, cũng chưa từng đến căn cứ của quân Đức. Nhưng cho dù họ có tham gia huấn luyện hay không, chỉ cần là người được đưa vào quân cảnh Afghanistan, trong kho quân sự đều có thông tin chi tiết.
Niels đứng sau lưng Paul, chắp tay sau lưng, ưỡn ngực đứng thẳng. Nghe thấy tiếng nói, anh quét mắt qua, nhìn kĩ từng chút một. Đột nhiên, mặt anh biến sắc, xoay người đi nhanh tới cửa.
Cẩn thận nhìn thêm lần nữa, anh cất giọng bình tĩnh, “Không đúng.”
Mark ở gần anh nhất, thấy anh nói vậy, cũng vô thức đưa mắt nhìn, nhưng nhìn tới nhìn lui cũng chẳng hiểu gì, liền hỏi, “Không đúng chỗ nào?”
Lúc này, Paul và Torquay cũng quay sang nhìn.
Niels nói, “100 tân binh ở đây, có một người mặt không giống trong cơ sở dữ liệu.”
Mark ngẩn người, không kịp phản ứng, “Là sao?”
“Có người trà trộn vào đây.”
Cả căn phòng thoáng yên lặng, Paul hỏi, “Cậu chắc chắn chứ?”
Niels gật đầu, không hề do dự.
Paul không thể tin nổi, “Sao cậu biết? Cậu kiểm tra được à?”
Anh cất giọng, “Đúng thế.”
“Kiểm tra lại lúc nào?”
“Vừa nãy.”
Paul nói, “Nói đùa à, tư liệu đều ở máy tính tổng bộ.”
“Tôi không dùng máy tính, tôi dùng đầu mình.”
“...”
Nếu như nói người Đức làm việc cẩn thận, thì Niels chính là cẩn thận của cẩn thận, vô cùng chặt chẽ. Lúc tân binh xuất hiện, không ai để ý, chỉ có anh nhớ lại tư liệu từ đầu đến cuối.
Paul, “Cậu có thể chỉ ra là ai không?”
“Có thể.”
Paul vô cùng kinh ngạc, mấy người này gặp rồi còn không nhớ nổi. 100 người, 100 khuôn mặt, còn Niels, anh chưa từng gặp họ, chỉ dựa vào ảnh chụp mà nhận ra sao? Huống hồ, người Trung Đông rất giống nhau, trạng thái tĩnh của ảnh chụp cũng khác trạng thái của người thật. Ông ta không tin, không tin một người có thể thông minh tới mức đó.
Rõ ràng Niels cố tình tỏ ra thần bí.
“Là người thứ mấy?”
“Người thứ 3 nhóm 9, người để râu ấy...”
Còn chưa nói hết, Paul đã hạ lệnh, “Gọi người đấy đến đây.”
Đây là mệnh lệnh, Niels chẳng kịp ngăn cản.
...
*********
Phàn Hi đi thử vai.
Cô là minh tinh phái hành động phim điện ảnh, mỗi thần thái, mỗi động tác, đều chuẩn như đo, dù là biên kịch hay đạo diễn đều vô cùng tin tưởng.
Nữ chính đã định là cô, ai ngờ, mấy ngày sau, liền có gió bão nổi lên.
Nhà tài trợ phim có thành kiến với Phàn Hi, không thích scandal lúc trước của cô, còn nói thẳng, nếu diễn viên chính là cô, sẽ giảm nửa số tiền đầu tư.
Đạo diễn phim này từng nhận giải thưởng quốc tế, cũng đã dự tính hiệu ứng của phim, tự dưng bị giảm tiền đầu tư, thà chẳng quay nữa còn hơn. Nhưng lúc này, lại chẳng thể tìm diễn viên nào phù hợp hơn Phàn Hi.
Vì vậy, đạo diễn Lý tìm người đại diện của Phàn Hi là Chương Tuyệt, để sắp xếp cho Phàn Hi thương lượng với nhà tài trợ, thuyết phục đối phương lùi một bước.
Chương Tuyệt rất đau đầu vì việc này, chuyển lời cho Phàn Hi, ai ngờ, Phàn Hi nghe xong liền nói, “Mời nhà tài trợ dùng cơm với em.”
Thấy cô đồng ý, Chương Tuyệt thở phào nhẹ nhõm.
Chọn thời điểm thích hợp, mời nhà tài trợ ăn tối.
Tầng 88 tòa Kim Mậu, khách sạn xa hoa nhất thành phố, bao trọn một buổi tối, chỉ có ba người.
Trước khi đi vào, Chương Tuyệt túm lấy Phàn Hi, “Nhà tài trợ là ông chủ than đá, rất giàu, em kiềm chế chút nhé.”
Phàn Hi cười nói, “Em biết rồi.”
Chương Tuyệt thấy vô cùng lo lắng, còn chưa biết tối nay sẽ thỏa thuận thế nào, cô đã đi thẳng vào trong.
Một người đàn ông hói đầu ngồi trong phòng, chừng 50 tuổi, mời cô ngồi cạnh mình.
Ông ta nhiệt tình rót cho cô một ly rượu, nói, “Fancy, cô còn đẹp hơn trên ti vi nữa.”
Phàn Hi cười nhạt, sảng khoái uống cạn ly rượu, “Cảm ơn ông.”
Thấy cô thoải mái như vậy, ông chủ than đá vui mừng nhướng mày, “Cô đừng hiểu lầm, không phải tôi có thành kiến với cô, chỉ là tôi không biết gì về cô thôi.”
Dối trá.
Phàn Hi nheo mắt, lòng ai tự người nấy biết.
Ông chủ than đá lại rót cho cô ly nữa, “Chúng ta đúng là không đánh nhau thì không quen biết. Uống ly này, chúng ta sẽ trở thành bạn bè.”
Không từ chối được, Phàn Hi đành uống.
Cũng may tửu lượng cô không tệ, tạm thời chưa thể say.
Loại tình huống này, uống rượu không thể thiếu thuốc lá.
Phàn Hi tự giễu, Nữ vương gì chứ, trước quyền thế, vẫn phải quỳ xuống thôi.
Uống mấy ly, Chương Tuyệt châm thuốc mời ông chủ than đá, nhiệt tình nói, “Tất cả chỉ là hiểu lầm, vậy vai chính bộ phim kia...”
Ông chủ than đá xen lời anh ta, “Hai người cũng biết, đây là lần đầu tiên tôi đầu tư phim điện ảnh, là tác phẩm đầu tay. Đương nhiên tôi phải xem xét diễn viên cẩn thận, tiểu thư đây... Ha ha, có chút khuyết điểm nhỏ. Vì vậy, trước khi gặp hai người, tôi có chút do dự.”
Chương Tuyệt nói, “Vậy giờ ông đã gặp người rồi.”
Ông chủ than đá lắc đầu, “Gặp thì gặp, nhưng vẫn chưa hiểu rõ. Nếu tiểu thư Fancy có thể cùng tôi hàn huyên vài câu, chúng ta hiểu nhau hơn một ít, vậy thì càng tốt.”
Nói rồi, ông ta lại rót cho cô thêm ly nữa.
Đúng là muốn chuốc say cô, chỉ sợ là có dụng ý khác.
Phàn Hi ngoài mặt tươi cười, nhẹ nhàng từ chối, “Rượu này mạnh quá, tôi uống không quen.”
Ông chủ than đá nghe xong, nói với phục vụ, “Mang một chai Lafite 82 tới đây.”
Phục vụ sững người, ngập ngừng nói, “Thật xin lỗi, chúng ta không có Lafite 82.”
“Vậy mang một chai Lafite bất kì đến đây, không quan trọng giá cả.”
Rượu vang, Lafite, năm 82, ba từ đặt cùng một chỗ, đúng là kẻ có tiền.
Phàn Hi thấy chán ghét, nhưng vẫn cười tươi như hoa, ông ta rót một ly, cô uống một ly. Đây là một vòng luẩn quẩn, không thể tránh được.
Dù tửu lượng có tốt, nhưng uống liên tục cũng sẽ say.
Trong phòng nóng nực làm cô toát mồ hôi, rượu cồn càng phát huy tác dụng. Dạ dày cô bắt đầu khó chịu, cô đứng dậy đi vào toilet, nôn hết tất cả đồ trong bụng ra.
Cô rửa mặt, ngẩng đầu nhìn mình trong gương, xinh đẹp, nhưng xa lạ.
Sau lưng có tiếng bước chân, một bộ quân phục, đôi mắt màu lục...
“Fancy, em không sao chứ?”
Cô trừng mắt, nhưng phía sau là Chương Tuyệt.
Cô lại tưởng tượng nữa rồi.
Phàn Hi lấy lại tinh thần, rút khăn tay lau mặt, sửa lại lớp trang điểm, “Em rất ổn, đây là cuộc sống của em.”
Những lời này, là cố tình để anh ta nghe thấy.
Chương Tuyệt thấy cô đang khó chịu, vẻ mặt vô cùng lo lắng.
Phàn Hi nháy mắt, đôi mắt đen tĩnh mịch, rõ ràng cô đang cười, nhưng sao chẳng thấy vui vẻ tí nào.
“Fancy, nếu em không muốn, thì đừng miễn cưỡng bản thân.”
“Em tự nguyện mà, sao lại không muốn chứ? Nếu như uống rượu có thể giành được kịch bản, chỉ lời không lỗ...”
Anh ta cắt ngang lời cô, “Em đang chịu đựng.”
Cô phủ nhận, “Em không có.”
Anh ta thở dài.
“Anh thu lại lời nói hôm đó.”
Cô hiếu kỳ, “Nói gì cơ?”
Chương Tuyệt vỗ vai cô, “Đuổi theo tình yêu đi.”
Cô ngang ngạnh, “Em không yêu anh ấy.”
Chương Tuyệt không tranh luận với cô, quay người rời đi.
Phàn Hi rút bao thuốc, nhưng do uống nhiều rượu, tay cô hơi run run, bao thuốc rơi xuống đất.
Cô cúi người định nhặt, đầu óc đột nhiên choáng váng.
Hôm nay quả thực uống nhiều quá. Cô hơi mệt.
Cô nhặt bao thuốc lên, châm lửa, hút một hơi, đi đến bên cửa sổ.
Bên ngoài nhà cao tầng là thành phố xa hoa trụy lạc, cô cảm thấy mình đúng là con chim bị nhốt trong lồng.
Chiếc lồng chim tinh xảo, thức ăn thượng hạng, nhưng không có tự do.
Tự do là thế nào?
Ở quân doanh Afghanistan, có phải là tự do không?
Làm chuyện muốn làm, nói lời muốn nói, ngủ với người mình muốn ngủ, không ai ép buộc, cũng chẳng ai phân tích đúng sai với cô.
Tự do, phải tốn tiền mua.
Hoặc là dùng cung điện bây giờ của cô để đổi lấy.
Hút xong một điếu, cô dập tàn thuốc. Cô đứng trước bồn rửa tay, thoa lại lớp son trên môi.
Cô tự hỏi, bây giờ vui vẻ, hay ở Afghanistan vui vẻ?
Afghanistan cái gì cũng xa xỉ, không được làm tóc, không có hào quang, không có spa, không có đồ ăn ngon, không có gì cả... Cô muốn quay lại đó sao?
Thực ra, cũng không phải không có gì.
Ít nhất có đàn ông.
Có rất nhiều.
Nghĩ đến đây, cô bật cười.
Trở về phòng ăn, mọi người đều đã tỉnh táo.
Chỉ có ông chủ than đá thì không.
Ông ta đưa ly tới, tiếp tục mời rượu, “Nào, ly này vì sự hợp tác của chúng ta.”
Thấy cô không nói gì, ông ta đánh bạo đặt tay mình lên đùi cô, làn da mềm mại khiến ông ta không kìm được mà sờ soạng. Ly rượu này, không phải vì bộ phim, mà vì ông ta muốn ngủ với cô.
Nữ thần quốc dân, ai mà không muốn nếm thử chứ.
Ánh mắt ông ta say lờ đờ, “Đêm nay em đừng đi, chúng ta cùng bàn bạc về vai chính nhé.”
Giọng nói ông ta mang theo mùi rượu nồng nặc.
Phàn Hi nhận ly rượu, đẩy người ông ta ra, cười tươi như hoa, tay cô khẽ run lên, đổ ly rượu Lafite lên đũng quần ông ta.
Ông chủ than đá lập tức tỉnh táo, gầm lên, “Cô làm cái quái gì thế?”
Cô cười lạnh, “Cho ông tỉnh táo lại, đừng có làm trò xằng bậy, đừng mơ mộng ăn thịt thiên nga nữa.”
Ông ta đập bàn “rầm” một cái, đứng phắt dậy, “Cô nói cái gì?”
Phàn Hi cũng đứng lên, cô đi giày cao gót, cô cao 1.85, ông ta 1.65, cao hơn hẳn một cái đầu.
“Muốn ngủ với tôi, phải xem lại chỗ đó của ông có đủ dài hay không đã.”
Chương Tuyệt sững người, bị câu nói của cô làm cho nghẹn lời, nhất thời không kịp ngăn cản.
Ông chủ than đá cũng chẳng phải người tử tế gì, một câu của cô khiến ông ta lộ bản chất, thẹn quá hóa giận, “Xuất thân của cô thế nào, cũng chẳng phải chưa từng ngủ với người ta...”
Da đầu Chương Tuyệt tê rần, lại có chuyện rồi.
Quả nhiên.
Phàn Hi gạt tay một cái, tiếng đổ vỡ vang lên giòn giã, chén đĩa rơi loảng xoảng, đồ ăn vương vãi khắp mặt đất.
Cô lạnh lùng nói, “Ông biết xuất thân của tôi là gì không, là diễn viên đóng thế.”
Ý của cô là, diễn viên đóng thế, đều là những kẻ liều mạng.
Ông chủ than đá bị cô dọa, sợ tới rụt cổ lại, không dám lên tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip