14

"Chú nghe đây Wonwoo."

"Con đồng ý với lời đề nghị sang Mỹ của chú ạ."

"Ừm được rồi, cảm ơn con...Vậy hãy ghé qua nhà ăn một bữa cơm, rồi chú sẽ sắp xếp để con qua Mỹ nhanh chóng."

Thời gian thường trôi qua nhanh hơn khi con người ta quá bận bịu để lo toan cuộc sống bộn bề ngoài kia. Với Jeon Wonwoo cũng vậy, giờ đây, ngoài làm việc đầu tắt mặt tối ở bệnh viện thì cậu còn phải dành thời gian chăm sóc bản thân nhiều hơn, bởi cậu đang mang trong mình một sinh linh bé bỏng vô cùng quý giá.

Sau ngày hôm đó tại bệnh viện, ba người anh của cậu cũng như Lee Chan gọi điện nhắc nhở cậu mọi lúc, mọi nơi về việc giữ gìn sức khỏe cho cẩn thận. Anh Jisoo còn định dọn qua nhà sống cùng Wonwoo để tiện chăm sóc cậu và đứa nhỏ trong bụng, cả Wonwoo và Seokmin phải thuyết phục mãi bác sĩ Hong mới không đi nữa. Lee Seokmin có lẽ cũng là người khó xử trong câu chuyện này, một bên là bạn thân mình, một bên cũng là bạn mình nhưng lời của nóc nhà nói là trên hết. Vì Hong Jisoo đã ra lệnh nên Lee Seokmin cũng không dám hé nửa lời về bé nhỏ trong bụng Wonwoo cho Kim Mingyu biết.

Khi ngồi lại nói chuyện, các anh của Wonwoo bao gồm cả Seokmin và Lee Chan đều đồng ý rằng sang nước ngoài bây giờ là lựa chọn tốt nhất. Vị bác sĩ mà Viện trưởng Kim quen biết, tìm hiểu sơ qua thì là một người có tiếng trong nghề, bệnh của Wonwoo hoàn toàn có hy vọng chữa khỏi, ngoài ra vẫn có thể kết hợp cả yếu tố điều trị của Seungcheol và Jeonghan trước đó. Hơn nữa ở bên đó một thời gian, nuôi dạy đứa trẻ thật tốt, tránh xa khỏi Hàn Quốc đầy phiền muộn này sẽ ổn hơn.

Suy đi nghĩ lại, lời khuyên của mọi người quả thật là phương án tối ưu nhất lúc này nên Jeon Wonwoo đã quyết định đồng ý với lời đề nghị của Viện trưởng Kim. Đứng trước cánh cửa biệt thự nhà họ Kim theo lời ông Kim Dohan, cậu sẽ ăn một bữa cơm chia tay với người trong nhà, Wonwoo chần chừ không dám bước vào bởi vì có lẽ đây là lần cuối cùng cậu đặt chân vào đây, cũng chẳng biết khi nào sẽ quay lại Hàn Quốc.

'Cạch' - Tiếng mở cửa vang lên, người đứng trước mặt Wonwoo là quản gia Han. Ông vẫn nở một nụ cười thật tươi như ngày đầu tiên Jeon Wonwoo bước chân vào căn nhà này, nhưng hôm nay nó là nụ cười chào tạm biệt.

"Tôi biết thiếu gia đã đứng ngoài đó rất lâu. Cậu luôn chần chừ khi đặt chân vào ngôi nhà này. Có một số chuyện người ngoài như tôi không nên xen vào nhưng mong rằng...đây không phải lần cuối thiếu gia ăn cơm tôi nấu."

"Cháu sẽ nhớ quản gia Han lắm."

Hai người trao nhau một cái ôm, Jeon Wonwoo biết rằng quản gia Han đã rơi nước mắt. Cậu thực sự không muốn từ bỏ những điều đẹp đẽ ở nơi này, căn nhà mang cho Wonwoo biết bao kỷ niệm tươi đẹp, từng người ở đây dù là bằng cách đối xử như nào họ cũng chính là gia đình thứ hai của cậu. Gia đình ấy luôn có người mà ta yêu nhất và đến một lúc nào đó, người ấy cũng chính là điều đau đớn nhất trong mảng ký ức trôi nổi nơi con tim Jeon Wonwoo.

"Wonwoo hyung."

"Chào em, Lee Chan."

"Hyung sao rồi, em nghe Jisoo hyung kể mấy ngày đầu ốm nghén dữ lắm hả? Nhìn hyung mệt mỏi lắm luôn."

Đúng là mấy ngày gần đây bé con trong bụng hành Wonwoo chết đi sống lại không biết bao nhiêu lần. Vì cậu không phải Omega nên cơ thể chưa thể thích nghi ngay với việc mang thai, thành ra ốm nghén cũng nặng hơn bình thường. Đôi khi còn liên tục xuất hiện những cơn đau bụng quằn quại, vì cơ thể Beta nam không hề mang thai được nên sinh ra chút phản ứng bài xích đối với đứa nhỏ. Bác sĩ Jeon chỉ đành cắn răng chịu đựng hết tất cả vì chẳng còn sự lựa chọn nào khác.

"Có mệt thật đó, nhưng em với ba ông anh của hyung tận tình quá, có muốn sao cũng không được."

"Hyung thấy khỏe là em mừng rồi. Hôm nay em đã dặn bác Han nấu một số món khá dễ ăn để phù hợp với hyung, đề phòng hyung nghén nặng quá không ăn được."

"Cảm ơn em."

"Đợi một lát nữa mẹ em đến rồi cùng ăn, bây giờ hyung lên phòng bác Dohan đi, bác bảo lúc nào hyung đến thì kêu lên phòng bác."

"Hyung biết rồi."

Jeon Wonwoo bước từng bước đến phòng của viện trưởng Kim, cửa phòng không đóng nên từ xa cậu đã nhìn thấy bóng dáng thân thương quen thuộc, làm trái tim của Wonwoo nhói lên một nhịp. Kim Mingyu gầy quá, dáng vẻ trông cũng tiều tụy đi nhiều, cậu bất giác lấy tay xoa xoa bụng mình mà nói:

"Ba lớn của con lại không chăm sóc bản thân tử tế rồi bé con à."

Lấy tay gõ cửa phòng như thường lệ, ánh nhìn của Mingyu đã dừng lại trên người cậu. Trong ánh mắt của hắn chứa đựng hàng ngàn điều muốn nói, điều chưa thể nói và điều không thể nói.

"Con đến rồi sao Wonwoo?"

"Dạ."

"Hai đứa nói chuyện với nhau một chút đi."

Viện trưởng Kim Dohan rời khỏi phòng mình, không quên đóng cửa. Bắt hai đứa nhỏ phải xa nhau thế này, ông cũng phải cắn răng mà buộc phải làm như vậy. Nhưng đến hôm nay viện trưởng Kim mới nhận ra một điều, con trai ông rất yêu Wonwoo, là thứ tình yêu sẵn sàng hy sinh, chấp nhận buông bỏ để người mình yêu được hạnh phúc. Cho dù có tách hai đứa ra, chưa chắc rằng tình cảm chúng nó dành cho nhau đã vơi bớt đi.

Không khí trong phòng ngột ngạt tới mức chỉ muốn bước ra ngoài, tại sao giờ đây hai người bọn họ phải đối mặt với nhau như thế này. Từng là tất cả, từng cho nhau hạnh phúc tràn ngập tiếng cười ấm áp, từng cùng nhau san sẻ mệt nhọc công việc, từng ôm nhau ngủ say quên đi mọi thứ xung quanh để rồi đứng ở đây nhìn nhau như hai người 'bạn'.

"Mày sống tốt chứ Wonwoo?"

"Cũng ổn. Còn mày?"

"Vẫn vậy... Sang bên Mỹ nhớ chữa trị cho tốt và...tìm được một người tốt hơn đáng để mày yêu và trân trọng, mày xứng đáng mà Wonwoo."

"...Mày cũng thế Mingyu. Nhớ bỏ thuốc vĩnh viễn, đừng để công sức của tao trở nên vô ích."

"Biết rồi, cằn nhằn suốt. Xuống ăn cơm đi."

Bản thân yêu người kia mà phải buông lời dối lòng mong người ta tìm được hạnh phúc mới. Không phải là họ yếu đuối không dám giữ người mình yêu lại, mà là hai người họ quá mạnh mẽ nên mới dám từ bỏ. Bước ra khỏi cửa phòng, Jeon Wonwoo nào đâu biết Kim Mingyu đã rơi nước mắt. Bên trong căn phòng đó, Kim Mingyu cũng chẳng hay biết rằng, có người vì hắn mà nén nỗi đau vào trong.

Chuyện Wonwoo và Mingyu, trong nhà tính ra có mẹ Chan là chưa hề hay biết. Bà Kim Dohee đang khá vui mừng, tuy rằng chưa rời đi hẳn nhưng nghe tin Jeon Wonwoo sẽ đi xa một thời gian, bà cũng chẳng để ý đến lý do sâu xa là gì, chỉ cần biết kẻ mình chướng tai gai mắt cuối cùng cũng đi, vậy là được. Bữa cơm ngày hôm đó, một người ăn cảm thấy ngon, bốn người còn lại nuốt không trôi.

Khoảng hai tuần nữa, Jeon Wonwoo sẽ chính thức khởi hành sang Mỹ. Cậu có dành ra một ngày để làm tiệc chia tay với các bác sĩ và y tá khác trong bệnh viện. Wonwoo là một bác sĩ có tâm và có tầm nên khi cậu đi, ai cũng khóc như mưa. Ở bệnh viện thì bác sĩ Jeon rời đi với danh nghĩa đi công tác nên chưa xác định rõ thời gian trở về, có khi sẽ đi khá lâu, viện trưởng Kim cũng đã nói với Wonwoo, bất cứ khi nào cậu quay lại Hàn Quốc thì bệnh viện Đại hàn Seoul vẫn luôn chào đón cậu.

Hai tuần trôi rất nhanh, chớp nhoáng chỉ còn hai ngày nữa là đến ngày bay sang Mỹ. Hiện tại, Wonwoo đang dành thời gian tụ tập tại quán của anh Jisoo cùng anh Seungcheol, anh Jeonghan, có cả Lee Chan nữa. Ngoài ra còn có vị khách không mời mà xuất hiện với thân phận là người yêu chủ quán. Đang ngồi trò chuyện với mọi người, Jeon Wonwoo nhận được một cuộc điện thoại do số lạ gọi đến.

"Alo, cho hỏi ai đấy ạ?"

"Bác sĩ Jeon Wonwoo, anh còn nhớ tôi chứ?"

"Cô là..."

"Min Hara, chúng ta đã từng gặp nhau trong tiệc sinh nhật của bác Dohan, không biết bây giờ có thể gặp anh được không nhỉ? Tôi có chút chuyện muốn nói."

"Được, cô đang ở đâu, tôi sẽ ghé qua."

"Không cần đâu, tôi qua chỗ anh cho, anh Wonwoo đang ở đâu vậy?"

"Quán xx đường xxx."

"Tôi sẽ qua đó ngay."

Tắt điện thoại, Jeon Wonwoo không khỏi hoài nghi về chuyện cô gái này muốn nói. Theo như những gì cậu nhớ, người này là bạn thuở nhỏ của Mingyu và hình như cô nàng rất thích người bạn thanh mai trúc mã của mình. Mải mê trong dòng suy nghĩ miên man, Wonwoo được kéo ra bởi câu hỏi của Lee Seokmin:

"Who's that pokemon? Ai gọi mày vậy?"

"Min Hara."

Câu trả lời của Wonwoo khiến bốn người kia nheo mắt nhìn nhau, chỉ có Lee Chan là đủ hiểu chuyện không hay sắp xảy ra.

"Nhưng sao chị ta có số hyung?"

"Hyung cũng không biết nữa"

"Tóm lại Min Hara là ai?"

Câu hỏi của Yoon Jeonghan chính là thắc mắc chung của những người còn lại. Lee Chan đi vào giải thích tiểu sử của Min Hara.

"Chị ấy là bạn từ nhỏ của anh Mingyu, là một Omega, gia đình rất khá giả. Quan trọng hơn hết chị gái đó thích ông anh họ em từ nhỏ rồi nhưng cái nết Min Hara thì tỉ lệ nghịch với diện mạo. Em không biết chị ấy định nói gì với anh Wonwoo nhưng đối với con người hai mặt đó thì chẳng có gì là tốt đẹp cả."

"Nghe drama dữ."

Vẫn là Lee Seokmin, với những phát ngôn không thể hài cốt hơn. Mấy người bọn họ di chuyển dần ra quầy thu ngân với khoảng cách không mấy 'xa' để có thể nghe rõ cuộc nói chuyện của cô gái Min Hara kia với Wonwoo. Không bao lâu sau, tiếng chuông cửa rung lên, bước vào sau đó là một cô gái cực kỳ xinh đẹp, cô gái ấy tiến gần đến chỗ Wonwoo ngồi rồi mở lời:

"Chào anh Wonwoo, anh đợi lâu chưa?"

"Không lâu lắm. Cô gọi đồ chưa?"

"Không cần đâu, tôi sẽ nói nhanh thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip