28

Tại nơi sảnh tiệc lung linh ánh đèn, tất cả quan khách đang cầm ly rượu trên tay, thưởng thức một chút thức ăn nhẹ để chờ đến thời khắc buổi hôn lễ ngày hôm nay diễn ra. Sở dĩ mọi người tới sớm như vậy là bởi lẽ ngày hôm nay Seoul không hẹn mà mưa, đó là một cơn mưa bất chợt không được báo trước, nên để tránh tắc đường và giữ được cho mình dáng vẻ hoàn hảo nhất, các vị khách được mời đã đến từ rất sớm. Nay là ngày 23 tháng 11, giữa thời tiết lạnh dần khi đông về, giữa cơn mưa vụt nhẹ thoáng qua nơi thủ đô, giữa sự chúc phúc và mong chờ của nhiều người, Kim Mingyu và Jeon Wonwoo chính thức về chung một nhà.

Vì khách khứa đến từ hai bên gia đình, bệnh viện và bạn bè cũng khá đông nên đôi bạn trẻ quyết định sẽ tổ chức lễ cưới của mình tại một khách sạn được đánh giá rất cao hằng năm tại Hàn Quốc. Sảnh tiệc chính được chọn trang trí đơn giản với tông màu trắng và xanh, mọi người đến dự lễ sẽ mặc trang phục chính là màu trắng vì vest đen là bộ lễ phục mà hai chú rể đã lựa chọn. Trước hôn lễ, Kim Mingyu đã đưa ra một lựa chọn vô cùng táo bạo - 'đám cưới no kids.' Chú rể lớn cũng chẳng ngại ngần chia sẻ lý do tại sao lại không muốn có trẻ con trong hôn lễ với gia đình mình:

"Trao nhẫn xong là con hôn Wonwoo sâu lắm đấy, đợi bao lâu mới được mà."

Kim Minwon nghe xong cái lựa chọn 'no kids' của ba lớn mình mà mặt tối sầm mặt lại, chắc ba lớn quên mất mình có con rồi mới kết hôn chứ không phải kết hôn rồi mới có con. Đám cưới không trẻ con, thế chẳng lẽ giờ lại kêu Minwon là 'con ở nhà đi' à? Thật không thể chấp nhận được, Minwon dỗi ba Mingyu một ngày, sau đó dỗ mãi mới được con trai tha thứ cho nên trưởng khoa Kim bỏ luôn cái 'no kids' đấy đi trong đám cưới. Cơ mà khi lễ cưới chính thức đến thì cũng không có quan khách nào đưa theo trẻ con cả, có lẽ vì họ đủ hiểu, nhân vật chính ngày hôm nay chắc chắn sẽ có rất nhiều cảm xúc cần được tuôn trào, sẽ có những khoảnh khắc thiêng liêng đáng nhớ nhất trong cuộc đời, trẻ con không đi theo có lẽ sẽ tốt hơn.

Tầng một đang rất náo nhiệt thì tầng hai lại mang vẻ trầm lặng, thỉnh thoảng cũng chỉ nghe được tiếng của người chuẩn bị sự kiện hôm nay đi qua. Tầng hai là khu vực phòng chờ, Jeon Wonwoo chỉ ngồi cách Kim Mingyu đúng một bức tường thôi mà không hiểu sao lại có thể cảm nhận được người kia gần đến như thế. Thú thật, Mingyu ngồi bên kia cũng chỉ muốn đập bể luôn cái tường để tới bên Wonwoo cho xong, mấy cái phong tục không được gặp mặt trước khi kết hôn thật rườm rà.

"Sao thế Wonwoo? Hồi hộp lắm hả em?"

Anh lớn Jeonghan hỏi cậu, bụng anh Jeonghan cũng ngày càng to ra rồi, nhìn thấy thế làm Wonwoo hoài niệm về khoảng thời gian mang thai Minwon, cái ngày đó khi chọn rời khỏi nơi này, rời xa Mingyu mãi mãi, một mình nuôi lớn Minwon. Chưa bao giờ Jeon Wonwoo nghĩ rằng mình có được ngày hôm nay, được ngồi ở phòng chờ chú rể, đợi chờ giờ phút được nắm tay Kim Mingyu bước vào lễ đường, mọi thứ xảy ra cứ như một giấc mơ vậy.

"Em cũng không hiểu sao nữa Jeonghan hyung, em không gặp anh ấy từ sáng rồi, thực sự là rất nôn nao và nóng ruột."

Bày tỏ của cậu em trai sắp kết hôn khiến hai ông anh phì cười, bác sĩ Hong Jisoo lấy tay xoa đầu Wonwoo rồi nói:

"Anh cũng không dám tin là sẽ có một ngày được chứng kiến Wonwoo nhà mình cười hạnh phúc như thế này. Phải luôn như này em nhé, cả em và Mingyu đều đau khổ và bỏ lỡ nhau quá lâu rồi, đeo được nhẫn vào ngón áp út thì đừng buông tay nhau nha?"

"Em khóc mất hyung ơi!"

Yoon Jeonghan và Hong Jisoo liền nhanh chóng ôm Wonwoo vào lòng an ủi, thì ra hạnh phúc hôm nay của hai người lại là hạnh phúc chung của rất nhiều người. Bên phòng kia, Choi Seungcheol với Lee Seokmin cũng chia sẻ vài tips cho Kim Mingyu biết về quá trình hôn nhân, làm thế nào để cuộc sống hôn nhân gia đình trở nên thật thú vị và luôn tràn ngập niềm vui. Lee Chan thì cười không ngớt vì hai con người này cứ uyên bác lung ta lung tung, Kim Mingyu kinh nghiệm đầy mình rồi, còn ai chất hơn hắn khi sống với chú rể của mình từ nhỏ đến lớn cơ chứ.

"Seungcheol hyung, Seokmin hyung có cảm thấy thừa không khi khuyên anh họ em cái này á? Người ta chỉ cần kết hôn để có danh nghĩa thôi chứ cuộc sống vợ chồng bắt đầu từ 5 năm trước rồi!"

Chan nói xong câu này hai ông kia mới thôi không uyên bác nữa, có khi Choi Seungcheol và Lee Seokmin phải xin Kim Mingyu ít kinh nghiệm chăm con và dạy con mới đúng. Đợi đến thấu cả ruột gan, tâm trạng thì cứ sôi sùng sục hết cả lên. Cuối cùng cánh cửa phòng chờ cũng bật mở, hai chú rể đã được nhìn thấy nhau trong bộ lễ phục ngày cưới. Trước mắt hai người họ lúc này đây, có thể nhìn thấy được ngàn vì sao trên trời cũng không đẹp bằng người trước mặt mình, từ từ bước đến và đan xen đôi bàn tay vào nhau, nụ cười chẳng thể giấu đi trên khuôn mặt điển trai kia, ngại ngùng và thẹn thùng như mới yêu lần đầu.

"Mời hai chú rể đi hướng này ạ, lễ cưới sắp bắt đầu rồi."

Khi nhân viên thông báo xong, Kim Mingyu và Jeon Wonwoo dắt tay nhau xuống tầng một, đứng trước cánh cửa chuẩn bị mở ra, lúc này đây hai người họ gặp Minwon, cậu nhóc đảm nhận trọng trách tung hoa đi trước hai ba của mình. Mà ông giời con cũng đáo để lắm, ba lớn ba nhỏ sắp lấy nhau mà cũng không quên trêu trọc một câu:

"Kết hôn vui vẻ và...tân hôn nhẹ nhàng thôi ạ. Nay chủ nhật mai Minwon phải đi học nữa hai ba nha?"

'Phụt!' - đến hậu cần kéo cửa còn phải bật cười nhưng cũng không quên nhiệm vụ của mình.

"Cả gia đình mình chuẩn bị chưa ạ? Tôi bắt đầu đếm nha... 3...2...1"

Cách cửa bật mở, hai đôi giày da đặt lên tấm thảm nhung màu đỏ được trải phía dưới, ánh mắt cùng những trào vỗ tay của mọi người hướng về phía họ, chân bước đi trên những cánh hoa hồng được con trai tung lên. Bấy giờ Jeon Wonwoo mới cảm nhận được cái gọi là dư vị của tình yêu ngọt ngào, người đàn ông trước mặt là hiện tại và tương lai của cậu. Ánh đèn sân khấu tụ lại hai thân ảnh cao ráo đang đứng, cùng trao nhau lời thề ước, chiếc nhẫn lấp lánh ánh bạc cũng đã được trao vào ngón áp út trên tay người kia, chiếc nhẫn ấy chính là chiếc còng tay nhỏ nhất thế gian này, đeo vào rồi tuyệt đối không được buông ra.

"Ngày em bước đến cuộc đời anh, anh cho rằng đó là điều phiền phức, tại sao cuộc đời này lại sinh ra một người khó chịu, đáng ghét và ngang ngược giống như em nhỉ?"

Lời phát biểu của người ta khi kết hôn thường bồi hồi lắm. Thế nhưng anh Kim Mingyu đây lại đốp một câu khiến cả hội trường dự đám cưới cười không ngớt, đến chú rể nhỏ còn không nhịn nổi.

"Nhưng rồi cái tính cách đó của em nó lại dần dần thu hút sự chú ý của anh. Miệng thì nói ghét em nhưng lại âm thầm ghi nhớ các món ăn em thích, chăm sóc em những lúc em gặp khó chịu với bệnh của mình, ôm em vào trong lòng ngủ một giấc thật sâu. Rồi anh cũng không biết anh thuộc loại ghét gì nữa?"

Vài giây sau, khán phòng như yên lặng, nước mắt của mọi người lại bắt đầu đọng lại trên khóe mi, những câu nói tiếp theo của hắn lại cho cậu thêm nhiều sự thổn thức khác.

"Đồng hành và trải qua thăng trầm cùng em thì lại cảm mến em lúc nào không hay. Không nhìn thấy em khiến anh vô cùng lo lắng, chỉ cần em nhăn mặt lập tức lo sợ em đau và khi ánh nhìn của em không dành cho anh thì anh cũng chẳng biết mình tồn tại để làm gì nữa. Jeon Wonwoo đã chính thức trở thành một phần quan trọng và không thể thiếu trong đời anh, anh thề sẽ giữ em thật chặt, em đừng hòng sang Mỹ thêm 5 năm nào nhé!"

Kim Mingyu lau nhẹ đi giọt nước mắt trên gò má Jeon Wonwoo, nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng mà vỗ về, an ủi. Wonwoo cũng tặng lại cho bạn đời những lời tâm tình nhất của mình.

"Tên alpha thuần đáng ghét nghiện thuốc lá khiến trái tim em rạo rực không ngớt và giờ trở thành chồng em. Cuộc đời em xoay quanh anh như một cuốn phim vậy...và có lẽ ngay từ đầu gặp anh chính là định mệnh của em. Em yêu anh nhiều lắm Mingyu à, hứa đừng buông tay em nhé!"

Không cần suy nghĩ, tiếp theo đấy là nụ hôn cuồng nhiệt hơn bao giờ hết, tiếng môi lưỡi va chạm chắc chỉ có chính chủ là nghe thấy được thôi. Nhìn nụ hôn ấy Kim Minwon đứng bên dưới không khỏi muốn che mặt lại, đáng lẽ nên nghe lời ba Mingyu 'no kids'.

------------------

Đám cưới kết thúc khi quan khách đã gần như về hết, nhưng mọi người cũng không quên để lại những lời chúc tốt đẹp dành cho cặp đôi mới cưới. Tất nhiên là quà mừng thì cũng nhiều nhưng cái đáng nói nhất ở đây là...

"Con cảm ơn chú Jiho đã dành chút thời gian tới chung vui ạ."

"Không có gì đâu Mingyu, ngày trọng đại mà. Cậu Wonwoo này, lá thư tay này là Hara nhà tôi viết cho cậu, hy vọng cậu sẽ đọc nó."

Jeon Wonwoo nhận lấy bức thư từ bậc tiền bối, gật đầu với bạn đời của mình rồi rời đi ra một góc lẳng lặng đọc bức thư.

'Gửi anh Wonwoo...

Ngày tháng ở trong này tôi đã nhận ra nhiều điều, cũng đã học được rất nhiều thứ. Tôi đã từng ghen tị vì anh được Mingyu yêu thương rất nhiều, nhưng giờ tôi lại nghiệm ra rằng phải tìm cho bản thân một ai đó yêu tôi như cái cách anh Mingyu yêu anh vậy. Thành hôn vui vẻ.

Min Hara'

Đóng bức thư lại, nhét gọn vào túi áo, Jeon Wonwoo thoăn thoắt chạy lại khoác tay Kim Mingyu rồi tiếp tục tiễn khách ra về. Cuộc đời họ là những chuỗi ngày ngọt ngào và đắng cay đan xen lẫn lộn, được an bài bởi vòng quay của số mệnh. Nhưng đâu ai ngờ biết rằng, họ là định mệnh, dù thế nào vẫn sẽ quay về bên nhau.

"Bạn nhỏ, em biết gì không?"

"Sao thế?"

"Chuyện khiến anh chẳng thể ngờ tới trên thế giới này, đó là người mà anh cho rằng không có cơ hội tới gần, vậy mà lại yêu anh."


-the end-

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip