Chương 25: Thi giữa học kỳ

Các giáo viên đều sẽ yêu thích những học sinh ngoan ngoãn mà thông minh, đặc biệt như Điền Nguyên Vũ càng khiến người khác yêu mến, thấy khuôn mặt nhỏ bé của Điền Nguyên Vũ đỏ chót, giọng của giáo viên chủ nhiệm ôn hòa rất nhiều, hỏi: "Trò Điền Nguyên Vũ, con có chuyện gì?"

Điền Nguyên Vũ đỏ mặt nói: "Cô giáo ơi, con muốn đăng ký."

"Đăng ký ca hát à?"

"Dạ."

"Con biết ca hát không?"

"Con biết ạ."

"Tốt lắm, con về nhà nói một tiếng với phụ huynh trước, nếu như phụ huynh đồng ý, con sẽ đi đăng ký nhé?"

"Dạ."

"Con ngồi xuống đi."

Điền Nguyên Vũ đỏ mặt ngồi xuống, một hồi lâu sau màu hồng trên mặt mới hết, đây là lần đầu tiên bé gan dạ như vậy, chủ động giơ tay nói chuyện, sau khi tan lớp trái tim nhỏ vẫn còn đập bùm bụp, nhưng mà bé phát hiện khi mình chủ động đi làm một việc gì đó, không có khó khăn không có đáng sợ như vậy, trái lại hơi hưng phấn chút đỉnh.

Mãi cho đến lúc tan học, chút hưng phấn trong lòng bé vẫn chưa tan, bé ra khỏi phòng học, phát hiện Kim Mẫn Khuê cùng Lý Thạc Mân không tìm đến bé, bé chạy đến phòng học của lớp hai xem thử, nhìn thấy giáo viên dạy toán của bọn họ vẫn còn ở trên lớp, vì thế bé nhón bàn chân nhỏ, ghé vào cửa sổ nghe giảng bài.

Thầy giáo nhìn thấy bé cũng không nói gì, vẫn cứ dạy quá giờ thêm mười phút mới tan học, sau khi tan lớp Điền Nguyên Vũ hỏi Kim Mẫn Khuê cùng Lý Thạc Mân: "Tại sao thầy giáo của hai anh lại dạy quá giờ thế ạ?"

Lý Thạc Mân nói: "Đây chính là nỗi khổ của lớp hai, mỗi giáo viên của lớp hai, lớp ba, lớp bốn, lớp năm đều sẽ dạy quá giờ!"

Điền Nguyên Vũ cảm thấy không có gì.

Kim Mẫn Khuê cũng cảm thấy không có gì.

Lý Thạc Mân cằn nhằn liên miên mà nói đi học lớp vỡ lòng và lớp một là một chuyện hạnh phúc cỡ nào, Kim Mẫn Khuê không thèm nghe, quay đầu hỏi Điền Nguyên Vũ: "Sao hôm nay em vui vẻ dữ vậy?"

Điền Nguyên Vũ trả lời: "Hôm nay em giơ tay phát biểu đó."

"Giơ tay trả lời vấn đề gì?"

"Không phải, em giơ tay để nói chuyện với cô giáo."

"Không phải đều là giơ tay phát biểu à? Có cái gì khác nhau đâu." Lý Thạc Mân thuận miệng tiếp một câu, vừa mới dứt lời liền bị Kim Mẫn Khuê đẩy ra chỗ khác.

Kim Mẫn Khuê ôm Điền Nguyên Vũ nói: "Em giỏi quá!"

Điền Nguyên Vũ nghe Kim Mẫn Khuê khen mình, hai cái đồng điếu lại hiện lên, dọc theo đường đi đều thật vui vẻ, lúc trở lại tiệm tạp hóa Điền Lệ Hoa, Lý Thanh Chương cùng Lý Xán đang dọn nhà, nhà trước đây không thể ở, người một nhà chỉ có thể ở lại hai gian nhà trệt trong sân sau tiệm tạp hóa, Điền Lệ Hoa và Lý Thanh Chương một phòng, Điền Nguyên Vũ và Xán Xán một phòng, thấy tất cả mọi người đang bận, Điền Nguyên Vũ bỏ cặp sách xuống giúp đỡ..

Điền Lệ Hoa hỏi: "Con đi chung với đám Mẫn Khuê về hả?"

"Dạ."

"Sau này cứ đi theo Mẫn Khuê nhé, miễn cho có người nhìn mặt mà bắt nạt con."

"Dạ."

"Tốt, đừng làm nữa, đi rửa tay, chúng ta ăn cơm trước đã."

"Dạ."

Ăn cơm xong, Điền Lệ Hoa lén lút đem Điền Nguyên Vũ kéo đến một bên, cho Điền Nguyên Vũ mười đồng tiền nói: "Ngày hôm qua con lấy tiền mua lòng bò cho cô, cô trả lại cho con."

"Con không lấy đâu."

"Cầm, còn lại bốn đồng là tiền cô đưa cho con để tiêu vặt, không nên cho Xán Xán biết, nếu không lại bị nó lừa đi mua đồ ăn, sau này con muốn ăn cái gì, mua ở quầy hàng trong trường học hay ngoài chợ nhé."

Đôi mắt trong suốt của Điền Nguyên Vũ nhìn Điền Lệ Hoa, đây là người đầu tiên trừ ông ra cho bé tiền tiêu vặt, bé cười vui vẻ, hai cái đồng điếu lại nổi lên, nhìn rất đẹp, Điền Lệ Hoa cũng vui vẻ, nắn khuôn mặt nhỏ của bé thân mật nói: "Cất nhanh lên, đừng để cho bọn Xán Xán nhìn thấy."

Điền Nguyên Vũ gật đầu, sau đó nhìn Điền Lệ Hoa nói: "Cô ơi, con muốn ca hát."

"Ca hát? Con hát cái gì?"

"Hát ở trường học ạ, cô giáo nói, nếu như con hát hay là có thể vào thành phố, có thể lên TV, như vậy ba mẹ của con có thể nhìn thấy con, tìm tới con."

Điền Lệ Hoa nghe xong vui sướng hỏi: "Thật không?"

"Dạ,con đi đăng ký, cô giáo bảo con về hỏi cô xem có đồng ý cho con đi thi không ạ?"

"Đồng ý, đương nhiên là đồng ý rồi, phải hát thật hay, để được vào thành phố, cô cùng đi với con vào trong thành phố."

"Được rồi, chúng ta ăn cơm trước, buổi chiều cô bảo dượng của con đi đến trường học hỏi thời gian địa điểm của cuộc thi, được không?"

"Dạ."

Lúc xế chiều Điền Nguyên Vũ từ trong miệng Lý Thanh Chương biết được, hiện tại cuộc thi văn nghệ mới chỉ đến giai đoạn báo danh, hạng mục công việc cụ thể phải đợi thi giữa học kỳ xong mới biết, nhưng mà cũng gần giống với những gì giáo viên dự đoán, chính là hát tốt có thể đại diện cho tiểu học Cẩm Lý đi vào thành phố thi đấu trên TV.

Nhưng mà việc này không vội vã, sốt ruột chính là thi giữa học kỳ, bởi vì Điền Nguyên Vũ là học sinh nhảy lớp, tình huống tương đối đặc biệt, cho nên không thu học phí của Điền Nguyên Vũ, nếu như trong cuộc thi lần này Điền Nguyên Vũ có thể chen vào top hai mươi người đứng đầu toàn trường, như vậy trường học sẽ cho Điền Nguyên Vũ miễn học phí lớp một, bởi vì tiểu học Cẩm Lý từ trước đến giờ đều thích nhân tài.

"Thật à?" Điền Lệ Hoa cao hứng hỏi.

Lý Thanh Chương gật đầu.

Điền Lệ Hoa ôm Điền Nguyên Vũ, nhìn về phía Lý Thanh Chương nói: "Nguyên Vũ của chúng ta chắc chắn sẽ được, lớp vỡ lòng là đứng đầu toàn trường đấy."

Lý Thanh Chương nói: "Lớp vỡ lòng không giống như lớp một đâu, lượng từ của lớp vỡ lòng khá ít, lớp một lại tăng nhanh hơn nhiều, hơn nữa còn có viết câu, những học sinh khác vừa khai giảng đã được học, so với bọn họ thì Nguyên Vũ học trễ rồi."

Vừa nói như thế Điền Lệ Hoa lo lắng nhìn về phía Điền Nguyên Vũ.

Điền Nguyên Vũ trả lời: "Cô ơi, con biết đặt câu."

Điền Lệ Hoa cười, xoa khuôn mặt nhỏ của Điền Nguyên Vũ nói: "Được, không sao, thi không được hai mươi vị trí đầu, chúng ta liền nộp học phí, không có chuyện gì, không cần lo lắng."

Điền Nguyên Vũ gật đầu.

"Vậy chúng ta cứ cố gắng thi là được."

"Dạ."

Điền Nguyên Vũ đồng ý xong, nhìn thấy có người tới mua đồ, nhanh chóng đi lấy, mặc dù nói cần ôn tập trước khi thi, nhưng bé vẫn giúp đỡ bán tạp hoá, cũng cùng bọn người Kim Mẫn Khuê chơi đùa cùng nhau, thỉnh thoảng lại chơi cờ với lão Uông, cứ như vậy đến ngày thi giữa học kỳ, sáng sớm Điền Lệ Hoa nấu hai cái trứng gà trắng, cắt làm đôi, phối hợp với bánh quẩy đặt tại đĩa nhỏ, ngụ ý "100 điểm", để Điền Nguyên Vũ cùng Lý Xán ăn sạch, sau đó giúp hai đứa bé kiểm tra bút chì gọt sẵn chưa, có mang theo tẩy không, sau khi xác định đã chuẩn bị kỹ càng, mới để cho Lý Thanh Chương mang theo năm đứa nhỏ đi lên trường học.

Sở dĩ để cho Lý Thanh Chương mang theo, là sợ năm đứa nhỏ lại ở trên đường gặp được trò gì hay, liền quên thời gian đi học, dù vậy, năm đứa nhỏ tụ tập cùng một chỗ, vẫn tránh không được tám nhảm linh tinh.

Thắng Khoan mở miệng nói: "Nguyên Vũ, mẹ tao nói, hôm nay tao sẽ thi được một trăm điểm, mày thi không được."

Điền Nguyên Vũ đáp: "Tao thi được."

"Mày thi không được, lớp một bài thi đặc biệt khó."

"Đó là tại mày học dốt!" Kim Mẫn Khuê trừng Thắng Khoan một cái.

Thắng Khoan không cam lòng mà nói: "Mẫn Khuê,sao mà anh lại nói đỡ cho Nguyên Vũ chứ?"

Kim Mẫn Khuê nói: "Bởi vì Nguyên Vũ rất đẹp."

"Em cũng đẹp mà."

"Nhưng mà mày mập á."

"Mập thì khó coi à?"

"Mập cũng đẹp mắt, nhưng tao không thích đứa mập."

Một câu xuyên tim, Thắng Khoan quay đầu nhìn Lý Xán hỏi: "Xán Xán, mày có thích đứa mập không?"

Lý Xán: "Không thích."

Thắng Khoan nhìn về phía Lý Thạc Mân hỏi: "Anh, anh cũng không thích đứa mập hả?"

Lý Thạc Mân: "Ờ anh cũng không thích."

Thắng Khoan trong nháy mắt cảm thấy thế giới này đối đứa mập tràn đầy ác ý, cuộc đời của nó trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo, không khỏi cảm thấy oan ức, muốn khóc, đúng lúc này, Điền Nguyên Vũ nói: "Tao thích đứa mập, tao thích mà."

Thắng Khoan lập tức nhìn về phía Điền Nguyên Vũ.

Điền Nguyên Vũ nói: "Tao thích đứa mập."

Thắng Khoan cười, hỏi: "Vậy mày cũng thích tao á."

Điền Nguyên Vũ gật đầu: "Chúng ta là bạn tốt."

Thắng Khoan đắc ý, kéo tay Điền Nguyên Vũ, trừng Kim Mẫn Khuê một cái, Kim Mẫn Khuê còn lâu mới để cho Thắng Khoan đắc ý, thừa dịp Thắng Khoan không chú ý tiến lên lột quần Thắng Khoan xuống, trong nháy mắt cái mông nhỏ trắng phau phau cùng với chym nhỏ của Thắng Khoan lộ ra, Lý Thạc Mân cùng Lý Xán cười ha ha lên, Thắng Khoan dùng hai tay kéo quần gọi: "Thầy Lý ơi, Mẫn Khuê xấu xa, Mẫn Khuê cởi quần của con."

Lý Thanh Chương quay đầu lại nhìn năm đứa, trong nháy mắt năm đứa không nói lời nào, ngoan ngoãn cùng Lý Thanh Chương đi đến trường học, vào cổng trường xong năm đứa nhỏ tách ra, Điền Nguyên Vũ đi đến phòng học của lớp một, vừa ngồi vào chỗ ngồi được một lúc thì bắt đầu thi.

Môn thi rất đơn giản, chính là ngữ văn cùng số học, đến giữa trưa là thi xong, Điền Nguyên Vũ và Lý Xán vừa đến nhà liền bị Điền Lệ Hoa hỏi thăm xem thi như thế nào.

Lý Xán mở miệng nói: "Con thi khá tốt, con viết xong hết."

Lý Thanh Chương đón đầu hỏi một câu: "Ba cộng bốn con viết bằng mấy?"

"Bảy."

"Con viết là sáu đó."

Lý Xán sợ ngây người.

Lý Thanh Chương ném thêm một câu "Sơ ý chủ quan" sau đó đi ra sân sau của tiệm tạp hóa làm cỏ, Điền Lệ Hoa hỏi Điền Nguyên Vũ, Điền Nguyên Vũ nhỏ giọng trả lời: "Bài thi con đều viết xong."

"Vậy con thế nào?"

"Con cũng không biết."

"Không sao không sao, thi không tốt, chúng ta lại học lại là được."

"Dạ."

Điền Nguyên Vũ là lần đầu tiên đi thi, bé không có kinh nghiệm, cũng không rõ quy trình, điểm cũng không có ngay được, bé như thường lệ đi học trông cửa tiệm, mãi cho đến thứ hai, bé và bốn người Kim Mẫn Khuê cùng nhau đi học, Kim Mẫn Khuê cùng Lý Thạc Mân cũng mặc đồng phục học sinh, đặc biệt trang trọng.

Điền Nguyên Vũ hỏi: "Tại sao hai anh đều mặc đồng phục học sinh vậy?"

Lý Thạc Mân nói: "Bởi vì hôm nay là thứ hai, thi giữa học kỳ xong rồi, hiệu trưởng sẽ nhân buổi chào cờ mà phát thưởng cùng bằng khen, học sinh ưu tú từ lớp hai trở lên đều phải mặc đồng phục học sinh để lĩnh thưởng, Mẫn Khuê nhất định là đứng đầu toàn trường."

"A! Em không có mặc đồng phục học sinh." Thắng Khoan kêu một tiếng.

Lý Thạc Mân nói: "Thắng Khoan, mấy đứa không có đồng phục học sinh, hơn nữa mày cũng không lên đài lĩnh thưởng đâu."

"Tại sao?"

"Bởi vì mày học kém."

"..."

Thắng Khoan không thèm để ý tới anh của mình nữa, bé đi tới trước mặt Điền Nguyên Vũ, cùng Điền Nguyên Vũ nói chuyện, sau khi đến trường học, năm người Điền Nguyên Vũ tự đến mình lớp xếp hàng, rồi chuyển ghế đến sân thể dục ngồi, bởi vì phải phát thưởng cho học sinh ưu tú, cho nên thời gian chào cờ hơi dài, mọi người đều ngồi nghe.

Điền Nguyên Vũ quá nhỏ, bưng ghế của trường rất vất vả, bé đành lôi chân ghế, biến thành cái đuôi trong đội học sinh lớp một, nhìn qua... thật đáng thương, vừa vặn bị Kim Mẫn Khuê đang đi vào sân thể dục thấy được, Kim Mẫn Khuê nhanh chân chạy lên, nhấc ghế của Điền Nguyên Vũ nói: "Đi, anh giúp em cầm."

"Cảm ơn anh Mẫn Khuê."

"Khỏi khách khí."

Kim Mẫn Khuê thả ghế của Điền Nguyên Vũ xuống, rồi trở lại đội ngũ lớp hai, nhìn hiệu trưởng ở phía trên lên tiếng.

Đầu tiên hiệu trưởng tổng kết tình huống học tập của nửa học kỳ đầu, tình hình học tập cùng vệ sinh kỷ luật, sau đó chuyển tới kỳ thi giữa học kỳ, tiếp bắt đầu phát bằng khen phần thưởng toàn trường. Được gọi đầu tiên không phải lớp một, mà là năm lớp năm, lúc gọi đến năm lớp hai, Điền Nguyên Vũ căng thẳng trong lòng, nghe đến tên của Kim Mẫn Khuê, trong nháy mắt bé không khẩn trương nữa, nhìn Kim Mẫn Khuê đứng lên giữa một đám bạn xung quanh, mặc đồng phục học sinh chạy lên đài lĩnh thưởng, bé và những người bạn nhỏ khác đồng thời vỗ tay, còn dùng sức hơn so với những người bạn nhỏ khác.

Mẫn Khuê,

Mẫn Khuê quá đẹp trai luôn!

Mẫn Khuê thật lợi hại!

Kim Mẫn Khuê vừa xuống đài lĩnh thưởng, hiệu trưởng liền bắt đầu đọc kết quả người đứng đầu thi giữa học kỳ của năm lớp một chính là ——

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip