Chương 56: Chờ em với

Nguyễn Tâm Ninh lập tức đồng ý: "Được."

Nguyễn Tâm Bình cất bước đi về phía trước.

Nguyễn Tâm Ninh nhanh chóng theo sau, trong lòng suy nghĩ chỉ cần chị Tâm Bình chịu liên lạc với anh rể thì chắc chắn sẽ liên lạc được, cô cao hứng tiến lên một bước, cùng Nguyễn Tâm Bình đi song song về nhà, bỏ lại tiểu học Cẩm Lý huyên náo ở phía sau.

Tiểu học Cẩm Lý cũng không huyên náo được bao lâu, tiếng chuông vào học vang lên, ba người Điền Nguyên Vũ, Kim Mẫn Khuê và Lý Thạc Mân không kịp nói thêm một câu, nhanh chóng ngồi vào bàn của từng người, chưa kịp bình ổn lại hơi thở, thầy giáo đến.

Kim Mẫn Khuê nhanh chóng mở sách ra

Lý Thạc Mân lập tức ngồi ngay ngắn lại.

Điền Nguyên Vũ lấy sách vở ra, cũng ngồi nghiêm chỉnh, thế nhưng trái tim nhỏ lại nhảy bùm bùm không ngừng, hôm nay bé chui lỗ chó, hơn nữa chui ra ngoài rồi lại chui vào, cảm giác mình đang làm trái với kỷ luật học tập, trong lòng thấp thỏm bất an, sợ bị thầy giáo thần thông quảng đại phát hiện được, không sai, ở trong lòng bé thầy giáo là người thần thông quảng đại.

Nếu như bị thầy giáo thần thông quảng đại phát hiện thì phải làm sao bây giờ? Có thể nào phạt mình đứng cạnh bảng đen để cho cả lớp quan sát hay không, như vậy rất mất mặt đó.

Trái tim nhỏ của Điền Nguyên Vũ nhảy nhanh hơn, bụp bụp vang lên không ngừng, bỗng nhiên, bé lại nghĩ tới đến lời Mẫn Khuê đã nói, Mẫn Khuê nói thầy giáo không nói không cho chui lỗ chó ra khỏi trường học, vì thế trái tim nhỏ đang nhảy ầm ầm hòa hoãn lại, không nhịn được lại nghĩ đến mẹ, hôm nay mẹ đi cùng bé đến trường, mặc dù không vào trong trường thế nhưng cũng đã đi cùng bé một đường.

Trước đây khi bé nhìn thấy nhiều bạn nhỏ có ba mẹ đưa đón tới trường, bé đều đặc biệt ước ao, trong lòng suy nghĩ nếu như mình có ba mẹ, đưa đón bé đi học một lần thì tốt rồi.

Hiện tại mẹ cũng đưa bé đi học, hơn nữa vừa nãy mẹ cũng không phát bệnh, bé thật vui vẻ, bé vui vẻ cùng các bạn học đứng lên, cao giọng nói "Chào thầy ạ", vui vẻ nghe thầy giáo lên lớp, vui vẻ ghi nhớ bài tập mà thầy giáo dặn, vui vẻ tan học, hoàn toàn không biết khuôn mặt nhỏ đã biến thành mặt hề, còn vui vẻ tìm Kim Mẫn Khuê và Lý Thạc Mân chơi bắn bi sau khi tan học.

Sau khi Kim Mẫn Khuê thấy, nhướng mày lên hỏi: "Nguyên Vũ, sao mặt của em lại bẩn như vậy?"

Điền Nguyên Vũ mờ mịt.

"Nhất định là do chui lỗ chó rồi." Kim Mẫn Khuê dắt Điền Nguyên Vũ đi đến cạnh vòi nước ở góc tường, vươn tay hứng nước, vừa rửa mặt cho Điền Nguyên Vũ vừa hỏi: "Nguyên Vũ, tiết trước em về nhà có nhìn thấy mẹ em không?"

Điền Nguyên Vũ ngẩng khuôn mặt nhỏ trả lời: "Thấy được."

"Mẹ em có sao không?"

"Không sao, mới vừa rồi mẹ em không phát bệnh, mẹ em cực kỳ tốt."

"Vậy thì tốt quá rồi."

Lý Thạc Mân nhìn thấy phía sau lỗ tai của Điền Nguyên Vũ còn dính vụn cỏ, hắn giơ tay phủi, sau đó vươn tay hứng nước, giúp đỡ Kim Mẫn Khuê rửa mặt cho Điền Nguyên Vũ, sau khi rửa xong, Điền Nguyên Vũ lại biến thành một đứa nhỏ sạch sành sanh.

Kim Mẫn Khuê nói: "Tốt rồi."

Điền Nguyên Vũ cười nói: "Mẫn Khuê, cám ơn anh."

Lý Thạc Mân nói: "Sao mà em chỉ cám ơn Mẫn Khuê thế hả, anh cũng giúp em rửa mặt đó."

Điền Nguyên Vũ lại cười ngọt ngào nói: "Thạc Mân, cũng cám ơn anh."

Lý Thạc Mân nói: "Không cần khách sáo."

Kim Mẫn Khuê cười vui vẻ nói: "Đều đừng khách sáo, đi, đi vệ sinh đi."

"Được."

Kim Mẫn Khuê ôm Điền Nguyên Vũ cùng Lý Thạc Mân đi về hướng nhà vệ sinh, mới ra khỏi nhà vệ sinh, tiếng chuông vào học vang lên, ba đứa nhỏ lại cùng nhau chạy tới lớp học tiết cuối cùng của trưa hôm nay.

Tiết cuối cùng là giờ của giáo viên chủ nhiệm, giáo viên chủ nhiệm có tật xấu là dạy quá giờ, các bạn nhỏ ở lớp khác đều nháo nháo nhiệt nhiệt tan học, giáo viên chủ nhiệm vẫn còn cầm phấn gõ lên bảng đen nói: "Các bạn học, mấy chữ lạ này, các trò nhất định phải nhớ kỹ, bữa sau phải viết chính tả, biết không?"

Dường như giáo viên chủ nhiệm không nghe được tiếng chuông tan học, hơn nữa không chỉ làm Lý Xán cùng Thắng Khoan đang ghé lên cửa sổ chờ Điền Nguyên Vũ tức giận đến mức giẫm bàn chân nhỏ, cũng làm cho Điền Nguyên Vũ, Kim Mẫn Khuê và Lý Thạc Mân sốt ruột không thôi, tất cả mọi người ngóng trông tan học để được giải thoát, giáo viên chủ nhiệm lại đắm chìm trong giảng bài, một câu cuối cùng của giáo viên chủ nhiệm "Tuần sau thi học kỳ" làm đám Điền Nguyên Vũ sững sờ.

Đặc biệt là Điền Nguyên Vũ, bé mới trở về đi học đã phải thi học kỳ?

Sau khi tan học, Thắng Khoan cùng Lý Xán lại gần nói chuyện thi học kỳ.

Lý Xán nói: "Tuần sau lớp vỡ lòng của bọn anh cũng thi."

Thắng Khoan gật đầu, sau đó hỏi: "Nguyên Vũ, mày có thi được không?"

Điền Nguyên Vũ vẫn không trả lời, Lý Xán nhanh nhảu nói: "Nguyên Vũ có thể thi tốt, lúc nó còn ở đế đô, dì Nguyễn có dạy nó, nó biết hết."

Thắng Khoan lại hỏi: "Vậy nó mà thi thì còn đứng đầu được nữa không?"

Lý Xán nói: "Có chứ."

Thắng Khoan chém đi chặt sắt mà nói: "Nó chắc chắn không đứng đầu được!"

Lý Xán hỏi: "Tại sao?"

Thắng Khoan trịnh trọng nói: "Vì người đứng đầu sẽ là Mẫn Khuê! Vẫn luôn như vậy!"

Điền Nguyên Vũ, Kim Mẫn Khuê sững sờ, tựa hồ vào lúc này hai đứa bé mới ý thức được hai người là quan hệ cạnh tranh, sau này còn phải cạnh tranh người đứng đầu lớp, phàm là "Cạnh tranh", thì có nghĩa hai người là quan hệ đối đầu, hai người không khỏi nhìn nhau, Điền Nguyên Vũ không biết nói gì.

Kim Mẫn Khuê đối với người khác thì không quan tâm, thế nhưng vẫn luôn kiêng kỵ Điền Nguyên Vũ mẫn cảm, lúc này mở miệng hỏi:: "Nguyên Vũ, anh muốn đứng đầu, em có tức giận không? Nếu em tức giận thì nói, anh sẽ không đứng đầu nữa."

"Anh phải cố gắng lên!" Điền Nguyên Vũ vội vàng nói: "Em sẽ không tức giận."

"Tại sao?"

"Bởi vì em không có cố gắng."

Kim Mẫn Khuê lại hỏi: "Vậy nếu em cố gắng nhưng cũng không vượt được anh, em sẽ giận anh sao?"

Điền Nguyên Vũ lần thứ hai đáp: "Cũng sẽ không."

"Tại sao?"

"Vì thầy giáo đã nói, bạn bè phải đoàn kết." Điền Nguyên Vũ cũng không biết hình dung tầm quan trọng của tình hữu nghị như thế nào, vừa nghĩ vừa nói: "Thầy giáo còn nói, phải học tập theo những người học tốt hơn mình, nếu anh thi tốt hơn em, em phải học tập theo anh. Thầy giáo còn nói, học tập là vì biết văn minh biết lễ phép biết vệ sinh, trở thành nhân tài trụ cột của quốc gia, không phải là vì điểm số."

Kỳ thực Điền Nguyên Vũ không hiểu được mấy chữ "Nhân tài trụ cột" nhưng cảm thấy nói như vậy rất ngầu, hơn nữa đúng là bé không ngại người khác thi giỏi hơn bé, bởi vì "Đúng đầu" cũng không phải chỉ có một mình bé.

Kim Mẫn Khuê nói: "Nhưng nếu anh đứng đầu, em sẽ không được miễn học phí."

"Không sao, anh được miễn học phí mà."

"Vậy được, nếu em không được miễn học phí, anh sẽ đưa tiền tiêu vặt của anh cho em nộp học phí."

"Được."

Thấy Điền Nguyên Vũ và Kim Mẫn Khuê tốt như vậy, Thắng Khoan, Lý Thạc Mân và Lý Xán dồn dập chen vào, muốn cống hiến tiền tiêu vặt ra, nói một hồi lại vãi vã, bởi vì Thắng Khoan và Lý Xán làm gì dư tiền tiêu vặt, năm đứa nhỏ ra khỏi trường học, đến cổng trường nhìn thấy Nguyễn Tâm Bình cùng Nguyễn Tâm Ninh đang đứng chờ phía trước.

Đôi mắt của Điền Nguyên Vũ toả sáng trong nháy mắt.

Nguyễn Tâm Bình mỉm cười gọi: "Viên Hữu."

"Mẹ."

Điền Nguyên Vũ lập tức chạy đến.

Nguyễn Tâm Bình khom lưng bế Điền Nguyên Vũ, hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ bé của Điền Nguyên Vũ, nụ cười mê người lại dịu dàng: "Bảo bối, con tan học rồi."

"Dạ."

"Tại sao lâu như thế mới ra ngoài?"

"Thầy giáo không cho tan học ạ."

"Tại sao?"

"Vì thầy giáo muốn dạy thêm kiến thức ạ."

"Dạy cái gì?"

"Giảng bài, bắt bọn con phải nhớ kỹ chữ lạ, ngày mai sẽ lên bảng viết chính tả, viết chính tả không tốt sẽ bị phạt đứng, còn phải chép phạt mười lần."

Nguyễn Tâm Bình giả bộ sợ hết hồn, hỏi: "Nghiêm ngặt như thế cơ á?"

Điền Nguyên Vũ nghiêm túc gật đầu: "Đặc biệt nghiêm ngặt."

Nguyễn Tâm Bình cùng Nguyễn Tâm Ninh đồng thời nở nụ cười, sau đó Nguyễn Tâm Bình bế Điền Nguyên Vũ, Nguyễn Tâm Ninh bế Lý Xán, mang theo Kim Mẫn Khuê, Lý Thạc Mân cùng Thắng Khoan đồng thời đi về nhà, dọc theo đường đi hấp dẫn không ít bọn học sinh chú ý, bọn học sinh dồn dập khen ngợi mẹ của Điền Nguyên Vũ trẻ tuổi xinh đẹp, Điền Nguyên Vũ nghe mà trong lòng vô cùng vui vẻ, được Nguyễn Tâm Bình dẫn dắt mà vô thức nói rất nhiều lời, lúc thì nói nội dung bài học, lúc lại nói về các bạn học, lúc sau còn nói về thói quen khi lên lớp của thầy giáo, làm cho Nguyễn Tâm Bình cùng Nguyễn Tâm Ninh cười lớn.

Điền Nguyên Vũ cũng vui vẻ trong lòng, bé nghiêng đầu nhỏ dựa vào bả vai mẹ, ngửi mùi hương nhàn nhạt thơm ngát trên người mẹ, vừa vặn trong tầm mắt là bầu trời xanh thẳm, trên bầu trời đám mây trắng trôi lơ lửng, đám mây theo gió nhẹ chậm rãi di chuyển, thật là xinh đẹp, lúc bé ngủ trưa mơ thấy trời trong mây trắng cỏ xanh, sau khi tỉnh lại bé theo thói quen gọi một tiếng: "Mẹ."

Nguyễn Tâm Bình lập tức xuất hiện, hôn trán bé một chút: "Bảo bối, con tỉnh rồi."

Điền Nguyên Vũ vui vẻ gật đầu.

"Chúng ta uống chút nước ấm nhé?"

"Dạ."

"Mẹ lấy cho con rồi này."

"Con cảm ơn mẹ."

Lúc mẹ không phát bệnh rất rất tốt, Điền Nguyên Vũ uống hết nước xong, bọn Kim Mẫn Khuê và Lý Thạc Mân tới tìm Điền Nguyên Vũ đi học, buổi chiều chỉ có hai tiết, cho nên Điền Nguyên Vũ không lo lắng cho mẹ, tan học liền chạy về nhà chạy, nhưng bé sợ mẹ lại phát bệnh lần thứ hai, vì vậy sáng hôm sau đến giờ tự học buổi sáng, Điền Nguyên Vũ tỉnh rồi, bé không đi học mà vẫn mặc quần áo ngủ, ghé vào khe cửa hạ thấp giọng nói chuyện với Kim Mẫn Khuê nói: "Em không đi tự học sớm đâu."

Kim Mẫn Khuê hỏi: "Tại sao?"

Điền Nguyên Vũ nói: "Bởi vì nếu mẹ em tỉnh lại mà không nhìn thấy em, mẹ em sẽ phát bệnh."

Lý Thạc Mân hỏi: "Vậy sau này em cũng không lên tự học sớm à?"

Điền Nguyên Vũ dán sát cửa, ngón tay út chọt cánh cửa nói: "Em lên tự học sớm, mẹ em sẽ phát bệnh, em không muốn mẹ em phát bệnh, em, em, em sẽ ở nhà học thuộc lòng là được."

Lý Thạc Mân không nói.

Kim Mẫn Khuê đứng bất động.

Điền Nguyên Vũ nói: "Hai người đi đi, ăn xong điểm tâm, em đi tìm hai người đi học."

Kim Mẫn Khuê nói: "Vậy hôm nay khi thầy giáo đến, anh sẽ xin nghỉ cho em, nói em có việc, ngày mai anh và em cùng ở nhà học thuộc lòng."

Lý Thạc Mân nói: "Anh cũng ở nhà học thuộc lòng với em."

Điền Nguyên Vũ nói: "Dạ."

Kim Mẫn Khuê và Lý Thạc Mân vẫy tay với Điền Nguyên Vũ nói: "Vậy bọn anh đi đây."

Điền Nguyên Vũ nói: "Tạm biệt."

Kim Mẫn Khuê mở đèn pin cầm tay, đi cùng Lý Thạc Mân.

Điền Nguyên Vũ dán sát vào khe hở giữa hai cánh cửa cũng không nhìn thấy Kim Mẫn Khuê cùng Lý Thạc Mân, liền ghé vào khe cửa ở trong góc để nhìn Kim Mẫn Khuê cùng Lý Thạc Mân, kỳ thực sắc trời tối tăm, bé không nhìn rõ Kim Mẫn Khuê cùng Lý Thạc Mân, thế nhưng có thể thấy rõ ánh đèn pin cầm tay của Kim Mẫn Khuê, bé nhìn chằm chằm, vẫn nhìn dù cho tầm nhìn hạn chế không nhìn thấy đèn sáng, bé vẫn ghé sát khe cửa, bé muốn lên tự học sớm, nhưng bé càng muốn thân thể mẹ khỏe mạnh.

"Viên Hữu."

Đúng lúc này phòng khách truyền đến tiếng mẹ gọi, Điền Nguyên Vũ quay đầu lại nhìn, bên trong phòng khách ánh đèn sáng choang, mẹ đang cầm cặp sách nhỏ cùng quần áo của bé.

Nguyễn Tâm Bình nói: "Mau tới đây mặc quần áo, nếu không sẽ không đuổi kịp Mẫn Khuê mất."

Điền Nguyên Vũ vui vẻ trong lòng, nhanh chóng quay người chạy vào phòng khách, sau khi mặc quần áo và đeo cặp sách nhỏ trên lưng, lại có chút do dự nhìn Nguyễn Tâm Bình, bé còn nhớ sáng sớm hôm qua mẹ phát bệnh.

Nguyễn Tâm Bình cười nói: "Đi lên tự học sớm đi, mẹ đã tỉnh lại, đã thấy con rồi, sẽ không phát bệnh nữa. Hơn nữa sau này con có thể tiếp tục lên tự học sớm."

"Tại sao ạ?"

"Bởi vì mấy ngày nữa ba con sẽ tới, sẽ có thêm một người chăm sóc cho con."

Điền Nguyên Vũ vui mừng hỏi: "Ba của con ư?"

Nguyễn Tâm Bình xoa khuôn mặt nhỏ của Điền Nguyên Vũ nói: "Đúng, ba của con."

"Ba con đi biển về rồi ạ?"

"Đúng, đi biển về rồi, rất nhớ con."

Mỗi lần nghe được người khác nhớ mình, Điền Nguyên Vũ luôn cảm thấy được coi trọng lại thẹn thùng, miệng nhỏ mân mê một chút, hai cái đồng điếu nơi khóe miệng hiện lên, dễ nhìn lạ thường, Nguyễn Tâm Bình hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ bé của Điền Nguyên Vũ, nói: "Hôn mẹ một cái nào."

Điền Nguyên Vũ lập tức chu mỏ hôn Nguyễn Tâm Bình.

Nguyễn Tâm Bình cười nói: "Đi học đi, chú ý an toàn."

Điền Nguyên Vũ gật đầu, hai cái tay nhỏ bé nắm quai cặp sách nhỏ, chạy ra khỏi nhà, chạy lên trên đường, chạy hai bước về phía trước,nhìn thấy phía trước có ánh sáng của đèn pin cầm tay, cao hứng lớn tiếng gọi: "Mẫn Khuê! Thạc Mân! Chờ em với!"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip