2

Buổi sáng hôm sau, những tia nắng ban mai đang chiếu xen qua những khẽ hở của tấm rèm rồi chiếu vào mắt hai con người vẫn đang nằm ngủ kia. Giờ mới chỉ bảy giờ thôi mà nắng đã chiếu rọi vào rồi. Nhăn nheo đôi mắt sau một đêm dài thức dậy. Quay sang con người vẫn còn đang say giấc kia, wonwoo bỗng suy nghĩ về những gì đêm qua anh đã vật mình nghĩ ngợi. Đêm qua anh đã có những suy nghĩ gì, anh nhớ hết chứ, anh sẽ nhớ nó mãi thôi. Ngồi một hồi, anh bỏ qua những thứ đó rồi đứng dậy chạy nhanh vào vệ sinh cá nhân. Trường cả hai vào học lúc chín giờ cơ nên xuống nấu bữa sáng, bữa trưa vẫn còn đủ thời gian, dù gì nhà cách trường có năm trăm mét còn năm phút thì vẫn kịp chán.

Anh xuống bếp chuẩn bị cho đồ ăn sáng và trưa cho cả hai. Bình thường toàn là mingyu nấu thôi, nhưng anh cũng đâu phải lúc nào cũng để cậu nấu cho ăn mãi được? Cậu còn rất nhiều thứ phải lo cơ mà? Mà anh cũng là học sinh cuối cấp rồi nên cũng phải tự nấu được bữa ăn hoàn chỉnh cho bản thân chứ. Vậy hôm nay anh đây sẽ thể hiện cho xem anh nấu được những món mọi người sẽ chẳng bao giờ được ăn cả. Vì có phải là mingyu đâu mà được ăn?

Anh cặm cụi một lúc cũng đã hoàn thành xong. Đây là lần đầu tiên anh nấu như này, mà cũng không hẳn trước đó anh đã nấu rất nhiều rồi nhưng chưa bao giờ nhiều như vậy thôi. Anh nghĩ có lẽ chắc đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng anh vào bếp. Hàng ngày anh thấy mingyu chỉ tốn ba mươi phút thôi đã có một bàn ăn với những món ăn như ở nhà hàng năm sao. Còn anh thì vật lộn với đống đồ ăn kia đến cả tiếng đồng hồ. Như này thì phải trao giải thưởng "con mèo chăm chỉ của năm" thôi.

Xong xuôi anh cẩn thẩn cho từng món vào túi đồ ăn rồi chạy tót lên gọi mingyu dậy. Anh kéo rèm ra cho ánh nắng chiếu vô căn phòng, nhằm đánh thức mingyu dậy một cách nhanh chóng. mingyu nhăn nhó lên tiếng

- Cho em ngủ thêm vài phút nữa thôi...

Anh đánh làm kì lạ mọi hôm mingyu dậy sớm lắm mà, sao nay tự dưng đòi ngủ thêm? Thường ngày cậu là người dậy sớm chuẩn bị mọi thức cơ mà?

- Dậy đi, mặt trời lên đến đỉnh rồi còn có mười lăm phút nữa thôi là đến giờ học rồi. Nay em có bài kiểm tra đó.

wonwoo cũng chẳng hiểu tại sao mình phải quan tâm mingyu cơ chứ? Anh quan tâm từ hôm nay tâm trạng cậu thế nào đến tận bài kiểm tra từng môn, anh đều quan tâm chúng hết. Nhiều lúc wonwoo tự hỏi "liệu mình cứ quan tâm vậy mãi rồi nhận lại được gì từ cậu?". Anh thở dài rồi vào thay bộ đồng phục chuẩn bị đi học.

Hôm nay con đường đi học cứ lạ lẫm lắm. Anh chẳng biết vì sao nữa? Có phải do anh suy nghĩ quá nhiều rồi không? Nhưng mà nó lạ thật mà, mingyu hôm nay cứ bị sao ý, đi mà chẳng chịu nhìn đường gì cả, tý thì dẫm vào bãi phân chó trên đường. Anh cứ vừa đi vừa nghĩ, hôm nay cậu lạ vô cùng, không lẽ là cậu đang mang trong mình sự tương tư đến cô gái xinh đẹp nào rồi sao? Mà kệ đi anh đâu có đủ tầm để vươn lên vị trí đó cơ chứ. Anh cũng chỉ là một người anh thân thiết từ nhỏ, không hơn không kém.

Vừa bước vào cổng trường, cậu đã chào anh rồi gấp gáp phi vọt lên lớp. Anh chỉ biết đứng hình một lúc rồi đi lên. Mọi hôm cậu đưa anh lên tận lớp, đợi anh vào trong lắm an toàn rồi thì mới quay về.

Anh lủi tủi vác chiếc cặp cùng khuôn mặt buồn về lớp. Chưa đặt chân đến cửa lớp đã nghe thấy đâu đó giọng một con hổ đang mè nheo với người yêu của mình. wonwoo cứ thế tiến vào lớp mà chẳng thèm nói một câu, chẳng để ý có ai ở trong lớp rồi gục mặt xuống. soonyoung và jihoon thấy sự bất thường đâu đó liền quay sang hỏi

- mingyu đâu mà để mày đi một mình thế này?

Anh cứ gục mãi mà bỏ qua câu hỏi.

- Này, này có gì thì nói đi chứ, cho bọn này còn biết? Nay mày bị sao thế? mingyubđaau sao để mày như này?

- Chả biết hôm nay em làm sao nữa, sáng đến cổng trường là đã chạy một mạch lên lớp rồi.

Anh ngẩng mặt lên đáp vài câu rồi gục xuống tiếp.

soongyoung và jihoon cũng đến cạn lời vì thằng bạn của mình, nó quá si tình rồi. Nó cứ mãi đắm chìm vào cái thứ tình yêu đơn phương kia mà biết bao giờ mới có lại lời hồi đáp? Mà hỏi tại sao soonyoung và jihoon biết á? Không chỉ hai người đâu mà cả hội Sebongie đều biết wonwoo mang trong mình tương tư tình cảm với mingyu mà cậu thì không. Mà lại hỏi biết từ bao giờ nhỉ? Thì nhìn ngay cái cách anh đối xử với cậu đi, nó nhẹ nhàng, chân thành lắm, nó không phải dừng lại ở mức độ anh em đâu mà là đến tình yêu rồi.

Cả hội cũng bất lực lắm ấy cứ nhìn wonwoo mỗi ngày lại thêm một bậc tương tư nữa thì càng thấy xót cho cậu.

Tiếng chuông vào lớp thì cũng là lúc những suy nghĩ của cả hai đều tan đi. Tiết đầu tiên là tiết văn của cô jinyoung cũng là bộ môn mà anh yêu thích nhất. Nhưng mà nay tâm trạng anh không được thoải mái lắm nên cứ gục xuống mãi. Kết cục là anh bị cô cho ra đứng phạt ngoài cửa lớp cả hai tiết.

Cứ thế hai tiết văn trôi qua wonwoo mệt mỏi đi vào lớp. Anh vẫn giữ nguyên tâm trạng của ngày hôm nay. Lúc đứng ngoài đó anh đã suy nghĩ nhiều lắm nhưng chẳng thế nói ra được hết. Vừa vào lớp đã nghe thấy tiếng jihoon cất lên hỏi

- Nay mày lạ lắm đấy wonwoo, mingyu làm gì mày hả?

Anh chỉ lắc đầu mà không hé môi nói một câu. mingyu có làm gì anh đâu chứ. Ai bảo do nay cậu lạ lắm nên anh mới chìm mình trong đống suy nghĩ rối ren kia. Ngày hôm nay toàn là mấy môn toán, văn, anh, mà wonwoo chẳng thế chú tập được. Tiết nào cũng bin bắt ra ngoài cửa lớp đứng đến rã cả chân.

Đến giờ ăn trưa, anh cùng hội anh em cùng nhau đi ăn và dĩ nhiên là không có mingyu rồi. Anh còn chẳng biết cậu có nhớ để mang những món anh đã cất công dậy sớm nấu cho không nữa.

Vừa vào bàn gọi đồ xong, đặt túi thức ăn xuống thì từ phía cửa có một cậu trai cao gần mét chín bước vào, vừa đi vừa cười nói vui vẻ với hội bạn kia nữa. Anh ngó nghiêng nhìn cậu xem trên tay có cầm gì không. Nhưng nhìn thôi cũng biết mà cậu có mang xuống đâu. Mà tại sáng nay cậu vội lên lớp quá nên anh chưa kịp dặn dò gì.

Quay lại với bàn ăn của cả hội. Anh cứ chọc chọc mãi đống cơm kìa mà chẳng thèm gắp lên một đũa. jeonghan quay ra thấy cậu em mình như vậy đành lên tiếng.

- sao em cứ chọc chọc mãi vậy, sao không ăn đi?

Nhìn cậu em chẳng nói chẳng rằng anh biết ngay hôm nay lại có chuyện gì giữa anh và mingyu rồi.

Chưa được gì bỏ bụng anh đứng dậy thu gọn mọi thứ

- Mọi người cứ ăn đi, em không đói, em lên lớp trước.

Mọi người ngỡ ngàng nhìn wonwoo, nay cậu bất thường lắm. jisoo quay sang hỏi jihoon

- nay hai đứa nó cãi nhau gì à?

- em không biết rõ, thấy sáng ra nó đã vác cái mặt mày đó đến lớp.

Mọi người biết chắc rằng mingyu đã chọc giận anh trong hôm nay để anh phải suy nghĩ nhiều rồi. Cứ thế một ngày học lại trôi qua. Trước khi tan học anh đã nhận được tin nhắn từ mingyu rồi.

- anh về trước đi nay em có việc bận nên về muộn.

anh định nhắn lại lại dặn dò cậu nhưng mà thôi khéo cậu còn chẳng thèm đọc tin nhắn anh đâu.

con đường hôm nay vắng bóng đi một người, anh cứ đi thôi. về đến nhà liền lên phòng ngả mình xuống giường nghỉ ngơi. đừng hỏi vì sao mà mingyu phải báo cho wonwoo. giờ đây cả hai đã sống chung dưới một mái nhà rồi, lý do hết sức đơn giản và dễ hiểu mingyu đã bị tống cổ ra khỏi nhà vì cậu quá báo rồi. anh đứng dậy rồi vào phòng tắm thật nhanh để xuống nấu ăn. wonwoo cặm cụi đi xuống bếp úp bát mì tôm rồi nhai nhệu nhạo vài miếng. vì chẳng món gì hôm nay đủ ngon để anh nuốt trôi cả. dọn dẹp sạch sẽ xong anh lên tầng nằm vật xuống giường.

hôm nay anh mệt lắm nên chẳng làm bài tập nữa, mai đến lớp làm thì vẫn kịp thôi, mà nay anh bị đứng phạt suốt mà, may sao anh học giỏi chỉ cần đọc công thức là hiểu rồi.

trời hàn quốc bắt đầu vào đông rồi nên nhiệt độ giảm xuống rõ rệt giữa ngày và đêm. ngày thì nắng chói chang, đêm thì lại còn vỏn vẹn mười ba độ, wonwoo thì hay ốm vặt lắm, thời tiết cứ thay đổi chóng mặt như này khéo anh sắp có một trận ốm để đời, mà trời này cũng đủ để chỉ cần đắp chăn thôi là ngủ ngay được. nhưng wonwoo thì ngược lại. anh lại chìm mình trong đống suy nghĩ kia. anh cứ cho bản thân mình xoay những suy nghĩ đó khóc đến kiệt sức mà chìm vào giấc ngủ.

bây giờ cũng đã quá mười hai giờ đêm rồi, cậu mới vác xác to đùng về đến nhà. anh giật mình tỉnh giấc khi cậu mở cửa quá to. vội bật dậy hỏi xem cậu có làm sao không. kiểu này anh biết chắc rằng cậu đã đi ăn uống tụ tập với hội bạn kia rồi.

cậu đã say khướt mướt rồi, lại còn phun ra những mùi khó chịu. mà trần đời wonwoo ghét nhất là mùi rượu, anh ghét kinh khủng luôn dù anh có thể uống được. anh lại vật lộn với cái đống chiến trường do cậu mà ra. anh thật hết nói nổi với mingyu rồi.

dọn xong anh nằm lên chiếc giường bên cạnh là một thân xác to đùng đang vất vưởng khò khó. anh chỉ vừa mới nhắm mới được một lúc thôi thì cậu về. chẳng lấy làm lạ giờ đây wonwoo bắt đầu quay lại với những tâm tư chìm sâu trong anh, nó càng ngày càng sâu hơn, nó khiến anh mệt mỏi vô cùng.

hôm nay đối với wonwoo là một hôm mệt vô cùng. những suy nghĩ kia chẳng để anh yên mình chìm vào giấc ngủ.

wonwoo mong ngày mai thức dậy sẽ dịu dàng hơn đối với anh của ngày hôm nay. chỉ vậy thôi là đủ.

-----------
mọi người cho tui xin ý kiến với nha. viết đêm nhiều lúc cấn quá trời á 🥹

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip