5

anh nằm trên giường bệnh với khuôn mặt xanh xao khiến ai cũng hoảng sợ cả. mọi người trong bệnh viện thay nhau chăm sóc anh chỉ mong wonwoo sớm tỉnh dậy nhất. cứ thế cả đêm dài trôi qua, vậy đêm qua mingyu ở đâu, cậu không về nhà sao? cậu có về chứ nhưng không có đủ tỉnh táo để nhận ra thiếu đi sự hiện diện của anh trong ngôi nhà. đêm qua cậu đã có uống quá nhiều để có thể nhận ra. mà cũng đâu cần mingyu nhận ra đâu chứ vì trong lòng cậu bây giờ chỉ còn cái tên haeun thôi.

những tia nắng nhẹ nhàng của ngày đông đang chiếu vào từng khe hở của mảnh rèm ở trong phòng bệnh của anh. anh nheo mày lại tỉnh giấc. seungkwan đã tranh ở lại đó cả đêm để chăm sóc anh.

khi thấy anh tỉnh giấc cậu đã vội cầm ngay máy gọi báo cho mọi người. anh nhẹ nhàng bảo cậu em mình từ từ hẵng gọi nhưng cái tính của seungkwan phải làm luôn mới chịu cơ, vì ai cũng đang lo lắng cho anh cơ mà.

được một lúc mọi người cùng vào thăm wonwoo, tay xách mỗi người một thứ mà tưởng đâu anh nằm viện cả tháng trời. ai cũng hiện rõ vẻ mặt lo lắng cho tình hình lúc này. anh ngồi dậy với khuôn mặt bơ phờ, anh đã quá mệt mỏi với những điều xảy ra với anh trong những ngày gần đây. cả nhóm ai cũng đã biết anh trải qua những gì những đó chỉ là một phần mà wonwoo nói ra thôi còn phần còn lại anh lại giữ riêng cho bản thân chịu đau, chịu khổ.

mingyu tỉnh giấc đầu đau như búa bổ. nhưng cậu vẫn chẳng quan tâm đã thiếu đi bóng dáng của anh. mingyu vật vờ đi xuống nhà nấu canh giải rượu, ăn xong liền đi ra khỏi nhà luôn. hôm nay cậu ở chủ nhật nên cậu đã có hẹn cùng bạn gái đến Everland chơi.

nơi đây anh đã từng nói rất thích đến cùng cậu mỗi khi được nghỉ. vậy mà chưa một lần cậu đi cùng anh.

anh nằm trong phòng bệnh mà vẫn nghĩ xem giờ này cậu đang làm gì. cậu đang còn say giấc vì hôm nay là ngày nghỉ, hay là cậu đang đi hẹn hò cùng haeun. suy nghĩ của anh đúng mà. cậu đang đi nơi anh từng muốn đi cùng mingyu nhất mà. sao tim anh giờ lại nhói lên thế?

đúng là con người có tình yêu từ thuở cấp hai thì chưa nhận ra ai là người yêu mình thực sự mà. cậu cứ càng đâm đầu lại càng đi sai con đường đó.

anh vừa ngồi trên giường bệnh vừa đắn đo suy nghĩ liệu anh có nên từ bỏ không? từ bỏ một người mà mình đã đem lòng dành thời gian quan tâm họ từ lâu rồi từ bỏ một người mà mình luôn quan tâm, trân trọng nhất.

từ bỏ một người đã hàng ngày đi học cùng và tối về lại ở chung một mái nhà. từ bỏ hết tất cả, từ nỏ đi cả thế giới của mình. nhưng càng nghĩ đến anh càng không thể từ bỏ dù nó có khiến anh đau đến đâu đi nữa anh cũng không thể từ bỏ.

trở lại với khung cảnh lãng mạn của mingyu và bạn gái. hai người đang có một khoảng thời gian hết sức vui vẻ bên nhau. cùng nhau dành trọn thời gian của ngày nghỉ vào buổi đi chơi này. thú vị thật đấy. đi chơi cùng bạn gái mà chẳng quan tâm quan tâm người ở nhà như thế nào.

nhìn này ai cũng nghĩ đến một khung cảnh hết sức lãng mạn của đôi bạn trẻ mới yêu nhau được mấy ngày, mà đã thầm thương nhau từ năm cấp hai rồi.

hiện giờ, wonwoo thấy mình đã khỏe hơn rồi. anh từ từ đi ra vườn hoa phía sau bệnh viện. ngồi vào chiếc ghế đá ngắm nhìn những bông hoa nở rộ, tươi tắn anh cũng ước bản thân mình là những bông hoa ấy. luôn nở ra những nụ cười mà chẳng bào giờ héo mòn như anh lúc này.

wonwoo mở cuốn nhật ký ra rồi lặng lẽ viết lên từng chữ, lặng lẽ để những giọt lệ tràn xuống trang giấy trắng kia, lặng lẽ ngắm nhìn những bông hoa, lặng lẽ suy nghĩ, lặng lẽ chìm vào mình vào trong một buổi sáng gió lạnh.

hiện đã là chiều tối anh vẫn lặng lẽ ngồi thả mình giữa vườn hoa ấy. càng về tối gió lạnh càng tăng cường hơn, nhìn anh như cái người không hồn ngồi đó vậy. anh vẫn trong suy nghĩ về cậu. anh chỉ nghĩ đến cậu mà chẳng quan tâm đến bản thân mình đang ngồi giữa trời gió lạnh này.

về phía cậu, sau khi cả ngày đi chơi ở công viên, thì cả hai đã cùng nhau đặt vé xem bộ phim mới nhất. sao mà cậu chẳng nghĩ tới người đang ở một nơi toàn mùi thuốc khử trùng nhỉ? mingyu đang đâm đầu vào tình yêu mà chẳng để ý đến mọi thứ xung quanh đang diễn ra. đâm đầu vào tình yêu mà chẳng nhận ra người thương mình nhất vẫn hàng ngày ở bên chăm sóc mình.

wonwoo chìm trong đống suy nghĩ về bản thân đối với mingyu. anh biết mình không giỏi nấu ăn, cũng chẳng giỏi chăm sóc ngươid khác, nhưng anh tự tin rằng anh là người quan tâm, lo lắng, chăm sóc cho mingyu nhất, sẽ không ai sánh được và cậu chưa thể nhận ra tình cảm anh luôn dành cho cậu. anh có thể là người ít dùng lời nói nhưng từng hành động của anh dành cho cậu đều là sự chân thành.

cứ thế mà đã mấy ngày trôi qua, đến hôm nay là đã là ngày thứ năm anh ở trong viện dự tính hôm nay sẽ xuất viện. lúc này mingyu đã nhận ra thiếu bóng dáng người con trai ấy đã năm ngày.

cậu chẳng biết anh đang ở đâu và cũng chẳng quan tâm đến anh làm gì. vì trong suy nghĩ của cậu chắc hẳn wonwoo đang vui vẻ bên người con trai khác mà đã không về nhà đến năm ngày. vậy sao năm ngày rồi mingyu với nhận ra được sự thiếu hụt đi bóng dáng ấy. không phải trong tâm trí của cậu chỉ có mình haeun thôi sao. cậu đâu có nhận ra sự thiếu hụt ấy. đúng là mingyu trong tâm trí hiện giờ chỉ có cô gái ấy thì quan tâm đến anh làm gì cơ chứ. hãy cứ quan tâm cô gái ấy mà bỏ mặc anh đi, vì con gái dễ ghen, dễ dỗi lắm.

xế chiều anh làm thủ tục ra viện, mọi người dự định sẽ đưa anh đi ăn thật ngon rồi mới trỏ về nhà. mấy ngày nay anh chẳng thể nuốt nổi cái gì ngoài nước và vài ba thìa cháo trắng. nhất định hôm nay cả nhóm sẽ bồi bổ lại cho anh thật nhiều để lấy lại wonwoo của ngày trước, một wonwoo trắng khỏe, với đôi má phúng phính lúc nào cũng ửng hồng lên, trông như một con mèo con cần được ôm ấp, bảo vệ vậy. nhìn đáng yêu lắm.

cả nhóm vào một nhà hàng vì mọi người đều biết wonwoo thích ăn mì tương đen lắm và sẽ bồi bổ cho anh bằng một chầu thịt nướng. hôm mọi người sẽ chăm sóc wonwoo sau những ngày anh bỏ mặc bản thân mình.

và tất nhiên bữa này cả nhóm được ăn miễn phí vì đã có đại gia seungcheol bao rồi. cả nhóm bước ra khỏi nhà hàng cùng với chiếc bill thanh toán với con số gần một triệu won. ăn no đã đời và chắc chắn wonwoo hôm nay đã được bồi bổ rất nhiều.

kết thúc bữa ăn, mọi người định rằng sẽ đưa anh về đến tận nhà. nhưng wonwoo muốn ra công viên gần nhà ngồi hóng gió một chút sau những ngày ở bệnh viện. cả nhóm quyết định sẽ đưa anh tới nhưng anh muốn một mình và anh hứa với mọi người rằng sẽ không để bản thân xảy ra chuyện gì cả.

trời về đêm càng lạnh hơn, làm tóc anh bay nhẹ nhàng trong từng cơn gió lạnh. anh rời công viên đi thong thả về ngồi nhà mà mấy ngày qua anh chưa được gặp nó, gặp người mình thương. nhưng anh cũng chẳng muốn về ngôi nhà ấy, nhỡ mingyu lại đưa người con gái ấy về nhà mình thì sao. mà nhà anh mà anh sợ gì chứ?

vừa bước vào trong nhà đã thấy cảnh hai người ôm ấp nhau cùng xem phim ở phòng khách. wonwoo thấy họ dửng dưng thật đấy, yêu nhau rồi mà còn ôm ấp nhau cùng xem phim với nhau ở ngay trong chính ngồi nhà anh.

nhận thấy anh vừa về, cậu liền đứng dậy rồi kêu haeun đứng lên đi về. khi cô vừa ra khỏi cánh cửa kia, cậu quay lại bắt đầu hỏi anh một tràng dài.

- anh cũng hay thật nhỉ? đi với thằng nào mà chẳng thèm về ngôi nhà này thế?

anh im lặng chẳng nói chẳng rằng. anh biết rằng có nói thì cậu đâu hiểu cho anh đâu.

- anh bị câm à? hay khó nói với tôi quá? anh còn chẳng thèm quan tâm đến ngôi nhà này cơ mà.

mắt anh giờ đã ngấn lệ, anh kiềm chế lắm, chẳng muốn khóc tại đây. nhưng sao cậu cứ bắt anh phải nói ra thế? nói ra cậu có hiểu cho con người này không? hay lại chỉ trích anh thêm?

- tôi hỏi anh bị câm à? sao không trả lời tôi?

- trả lời em thì anh được gì chứ? anh đi đâu mấy ngày qua sao anh phải nói cho em biết? anh nói rồi em có chắc em hiểu được lòng anh nghĩ gì, muốn gì không? không ai muốn trở về nhà của mình khi mà người kia dẫn một người xa lạ ngồi ôm ấp nhau trong chính ngồi nhà cả. không một ai muốn đâu, vậy nên hãy nghĩ lại bản thân mình đang làm gì đi. đừng có cố nói ra những lời làm người khác tổn thương như thế. người yêu em biết sẽ buồn lắm đấy.

ngậm ngừng một lúc anh nói những lời cuối cùng rồi đi lên phòng.

-đừng quan tâm đến anh nữa mà hãy quan tâm đến người con gái em thương đi!

những lời anh nói với cậu chỉ là một phần nhỏ của nỗi lòng anh thôi, sao mà cậu hiểu được trong lòng anh chứa con dao sắc nhọn thế nào cơ chứ. sau khi anh nói thì cậu cũng đã hiểu một phần nào nỗi lòng của anh. nhưng nó không đủ để cậu biết được hết những gì anh giấu nhẹm đi.

anh thở dài đi lên phòng. anh nhốt mình trong phòng mà khóc. anh đã khóc quá nhiều rồi. nhưng khóc thì có ai dỗ anh đâu cơ chứ. đau thật đấy. ước gì anh có cậu ở đây để ôm anh trong lòng và an ủi. tiếc là cậu có người khác rồi.

khi buồn người ta sẽ làm gì? nếu có người vỗ về thì chắc chắn nỗi buồn đó chẳng thể đọng lại lâu được. còn đối với wonwoo, khi buồn anh sẽ mang nó lại gói trong cuốn nhật ký, để lòng mìmh được vỗ về bằng những con chữ. nhưng nó không đủ để kéo anh ra khỏi nỗi đau đã thấm lâu trong anh.

chẳng khác gì anh, ở dưới phòng khách cũng có con người đang chìm trong đống suy nghĩ hỗn lộn. cậu chìm trong đống suy nghĩ về anh, những gì anh nói cậu đều suy nghĩ hết. tất nhiên nó chẳng thể lấn át được trong tâm trí cậu hiện tại chỉ có bóng hình của một người con gái cậu yêu.

trong một ngồi nhà hiện tại có hai nỗi đau. một nỗi đau trong lòng rằng chắc chắn người kia không phải là của mình. còn một nỗi đau khác đó chính là đau đầu suy nghĩ mà người kia chỉ chìm trong nó. nhưng đau là thế nhưng chỉ có mình anh hiểu được.

anh thương mingyu, nhưng cậu không nhận ra điều đó.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip