Chương 1.
Có bao giờ bạn chán ghét thế giới này đến cùng cực?
Có bao giờ muốn ai đó giết chết mình đi để không còn phải leo lắt sống một cách vô nghĩa?
Có bao giờ cảm thấy thế giới này thật đáng sợ?
Có bao giờ bạn nhắm mắt và không muốn tỉnh dậy nữa?
—--------------------------
Wonwoo đang trải mình nằm đè lên đống lá cây sặc mùi ẩm mốc, vết bầm trên gò má đang nhói lên từng cơn đau buốt đến thấu xương. Đôi đồng tử mê man như không tồn tại mảnh linh khí nào đang nhìn chòng chọc vào khoảng không vô định. Từng cơn gió thổi qua mang theo luồng không khí lạnh buốt len lỏi vào từng tấc da thịt như muốn xuyên thấu thân xác của kẻ cô độc bé nhỏ.
Trận đòn roi hôm nay có vẻ mãnh liệt hơn mọi ngày, cho tới hiện tại, việc bản thân trở thành bao cát cho những đám trẻ có tiền muốn ra vẻ đầu gấu đã không còn quá xa lạ. Chúng nó hành hạ anh như một công cụ để giải trí, phải rồi! chúng được sinh ra trong những gia đình giàu có, có gia đình yêu thương đùm bọc, muốn gì được nấy thì làm sao phải đồng cảm với đứa ăn mày rách rưới như anh.
- thằng đần này mày coi bộ có vẻ thoải mái quá nhỉ?
- tại sao thằng ăn mày rách rưới như mày lại được tụi tao chiếu cố đến vậy cơ chứ?
- không phải tụi tao quá tốt khi thay mặt ông bà già mày dạy dỗ mày hay sao? Mày nên cảm ơn tao đi chứ nhỉ!
Một tên mập trong đám người trước mặt một tay nắm mớ tóc giựt mạnh về phía sau, một tay nhịp đều đều bốp chát lên gương mặt anh những vết đỏ rát. Anh lúc này vẫn không hề nhúc nhích mặc cho tên đối diện không ngừng trút giận lên người mình, ánh mắt vẫn một mực hướng về phía khoảng không vô định xa xa phía chân trời.
Cả đám trẻ đánh đập Wonwoo một hồi cũng thấy nhàm chán mà bỏ đi, trước khi đi vẫn không quên đạp vào bả vai anh một cái khiến cho mặt anh khẽ nhăn nhúm lại vì đau đớn. Có những giọt máu đỏ tươi bật ra khỏi lớp da mỏng manh trườn đi một đoạn rồi thấm dần xuống nền đất lạnh ngắt. Mái tóc anh loà xoà rũ rượi rung lay trên gò má che đi hầu hết biểu cảm cay đắng trên gương mặt.
- đúng là thằng khốn mồ côi vừa điếc vừa câm!
- thôi chúng ta đi thôi, tao thấy hả giận rồi, đánh nó chết thì lần sau lại hết đồ chơi đấy.
- Đi thôi
...
Chúng đi xa rồi anh mới lê lết thân xác tàn tạ của mình tựa vào gốc cây mục gần đó cùng nặng nề phả ra những hơi thở khó nhọc. Wonwoo từ bao giờ đã từ bỏ việc phản kháng, vô ích thôi! có lẽ bầu trời tăm tối này là một phần cuộc sống của anh rồi. Anh không có can đảm tự mình kết liễu mạng sống mình. Phải! Anh sợ lắm! phải chăng để cho đám côn đồ kia thay anh kết thúc thì sẽ không còn cảm thấy có lỗi với bản thân nữa.
Chúng nói cũng đúng thôi. Anh bây giờ chính là đứa trẻ mồ côi, anh chưa từng được nhìn thấy khuôn mặt của ba mẹ mình từ khi anh trào đời, nghe nói rằng họ sau khi sinh anh ra thì chỉ để lại anh nằm trơ trọi nơi góc cửa nhà bà ngoại rồi cùng nhau biến mất. Từ ấy một tay bà nuôi nấng anh lớn lên, hai bà cháu cứ dựa vào nhau mà sống bình yên qua ngày nhưng mãi cho đến một ngày nọ bà đã ra đi mãi mãi không quay trở lại. Wonwoo không hiểu chuyện gì chỉ có thể nghĩ được rằng có lẽ bà vì làm việc lao lực vì nuôi mình nên mới thành ra như thế, bà đi mất rồi một mình anh lại trở thành kẻ cô độc giữa cuộc đời, Wonwoo đã lẳng lặng trốn đi thật xa trước khi bị những người lớn xung quanh đưa vào trại trẻ mồ côi. Thật nực cười, đến ngôi nhà nhỏ bé xập xệ cũng chiếm mất mà vẫn có thể giả nhân giả nghĩa nói rằng đang giữ hộ, rằng anh cứ đến đó đi.
Những ngày tháng sau này của Wonwoo chỉ là làm bạn với gián chuột nơi cống rãnh, chịu đựng những cơn sốt lãnh lẽo toát mồ hôi, có những đám côn đồ mỗi lần gặp anh chỉ một mực lao lào cấu xé.
.
Đã 5 ngày nay Wonwoo không có gì bỏ vào bụng, anh đói đến độ mắt mũi tối sầm và khung cảnh ảo ảnh xáo trộn trong màu mắt. Trong góc khuất người ở công viên, thân thể Wonwoo mềm nhũn tay chân vô lực chỉ biết nằm co rúm ôm lấy bụng mình mà ủi an.
Bất giác Wonwoo lấy lại chút ý thức khi khứu giác cảm nhận được mùi gì đó ngon lành thơm phức đang toả ra và tan vào không khí. Nhìn quanh thấy được trên chiếc ghế gần đó có một đứa bé chừng nhỏ hơn anh vài tuổi đang nhâm nhi miếng bánh mì thơm ngon Wonwoo không kìm được mà lao vào như hổ đói giựt lấy mà ngấu nghiến. Đứa bé thấy có người lao đến thì rất hoảng hốt mở to mắt ra và giựt lùi về sau, thấy người trước mặt chỉ nhắm đến miếng bánh trên tay mình thì cũng không khỏi hiếu kì cùng đổ toàn bộ sự chú ý lên người anh. Nhìn chăm chăm một hồi cậu bé đó cũng quyết định lên tiếng.
- anh ơi anh đói lắm sao, anh ăn từ từ thôi kẻo nghẹn á, em không giành với anh đâu mà!
Wonwoo bỗng ngưng lại những động tác, ánh mắt dè chừng ngước lên chạm mắt với cậu bé đối diện qua mớ tóc loà xoà trước mặt.
- anh ơi anh cứ ăn đi mà, hong sao hết á!
Wonwoo nghe vậy cũng thôi nhìn người đối diện nữa mà ra sức nhồi nhét cái bánh to sụ vào miệng nhai ngấu nghiến. Cậu bé vẫn một mực nhìn anh chằm chằm cuối cùng không nhìn được mà vươn tay muốn sờ lên tóc anh. Wonwoo thấy vậy thì vội vàng rụt người lại về phía sau, giơ ánh mắt hoảng sợ dán vào cậu bé, anh nghĩ cậu ta sẽ đánh mình. Nhưng có lẽ anh nghĩ sai rồi! cậu bé đó vẫn một lòng mỉm cười nhìn anh mà nói.
- Anh ơi em có thể làm bạn với anh không ạ?
-....
- em nói thật đó, em nhìn anh rất đáng yêu, em có thể làm bạn với anh không?
Cậu bé nhìn anh, trong mắt vẫn ngập tràn ý cười, thôi không gắng chạm vào anh nữa mà giữ với anh một khoảng cách nhất định. Wonwoo thầm nghĩ cậu bé trước mặt tại sao lại đối tốt với anh như vậy, việc này khiến anh lại nhớ tới những việc đám trẻ con côn đồ kia đã làm khiến anh chỉ có thể giơ đôi mắt đề phòng hung dữ đáp trả. Wonwoo tự bóp nghẹt mình bằng những suy nghĩ độc hại rồi lại vì nó mà lại trở nên hoảng loạn hơn, anh xoay người bỏ chạy thật nhanh để mặc cậu bé ngồi ngơ ngác không hiểu chuyện gì.
Từ sau lần đó cậu bé chiều nào cũng đòi mẹ mình dắt tới công viên đó ngồi với hy vọng một lần nữa được gặp lại anh chàng đầu xù đói bụng kia. Cậu không biết vì sao lại chú ý anh đến như vậy, cậu cũng chỉ là một cậu bé mà thôi, với những suy nghĩ non nớt của mình cậu chỉ biết rằng cậu rất thương anh. Không biết anh đã phải trải qua những chuyện gì mà nhìn anh rất mong manh, những vết bầm chồng chất nhau trên mặt anh cũng đã cho cậu phần nào câu trả lời, giờ cậu chỉ biết rằng mình muốn gặp lại anh, muốn bảo vệ anh, muốn nói với anh rằng anh không phải sợ gì hết, từ nay Sunghae sẽ bảo vệ anh.
Wonwoo từ buổi chiều hôm ấy đến nay đã lại trôi qua ba ngày trời, anh cứ luôn luôn nghĩ đến ánh mắt lấp lánh của cậu bé hôm nọ, anh vừa thấy ấm áp vừa cảm thấy sợ hãi. Wonwoo biết rằng việc anh sinh ra trên cõi đời này dường như đã mang trên mình một lời nguyền, nguyền rủa anh cả đời không được hạnh phúc. Vốn chỉ là đứa trẻ 12 tuổi nhưng cuộc đời dường như chỉ dành cho anh những gì đau đớn khổ sở, hành hạ khiến anh trở thành cái xác rỗng không hồn.
- nó ở đây này!
Lại tới nữa rồi. Từ phía ra đám du côn bước lại gần anh với bước chân ngạo nghễ cùng với nụ cười nửa miệng tỏ ý hài lòng.
Wonwoo không có ý định bỏ đi, anh biết rằng chạy trốn lúc này chỉ khiến anh thê thảm hơn thôi. Chúng nhất định sẽ tóm được anh, Wonwoo chỉ có một mình thôi, anh thì có cái bản lĩnh chết tiệt gì chứ?
- ây chà mày đi đâu làm mấy hôm nay tụi tao tìm mày mệt xỉu đấy!
- thằng câm này bộ mày câm thật đấy à!
- cứ nhìn mày tay chân tao lại ngứa ngáy
- nói cho mày biết hôm nay tao đang rất bực bội đấy, mày cũng muốn giúp tao hả giận mà đúng không?
....
Chúng nó vây xung quanh anh thay nhau thốt ra những lời chế nhạo, xã hội này rốt cuộc đã thối nát đến mức nào mà lại khiến cho những đứa trẻ con trở nên độc ác và tàn bạo đến nhường này?
Wonwoo đứng im thin thít, một mực cắm mặt xuống đất quyết không thốt ra một lời nào. Không phải phí thời gian như vậy! đánh nhanh rồi đi đi, đánh chết luôn cũng được, chết rồi sẽ không đói nữa, cũng chẳng còn đau khổ nữa...
- lại đây thằng khốn!
Một tên bợm trợn trong đám không lằng nhằng nữa mà tiên phong bước lên trước tặng Wonwoo một cú đấm vào mặt làm chân tay anh loạng choạng ngã xuống nền cỏ dưới đất. Những tên còn lại cũng nhanh chóng nối đuôi nhau bật công tắc trút giận lên cái bao cái miễn phí mềm mại. Cả đám năm sáu tên đô con thi nhau dày xéo trên cơ thể mỏng manh vốn đã không còn chút sức lực, những vết bầm mới và cũ chen chúc trên làn da trắng xanh trông đến thảm thương. Lúc này không thể nghe được tiếng thở gấp nặng nhọc của anh nữa mà chỉ có tiếng chửi rủa, tiếng lực va đập lên cơ thể vang vọng trong không gian. Một chút nữa thôi, thêm một chút nữa thôi có phải là nỗi đau này sẽ biết phải không? sẽ được thoát khỏi cái thế giới kinh tởm này để đến bên bà phải không?
-CHÚ CÔNG AN ƠI Ở ĐÂY NÀY !!! Ở ĐÂY CÓ ĐÁNH NHAU NÀY CHÚ ƠIIII!!!
Từ phía sau bụi cây có ai đó hét lên rất lớn làm cả bọn côn đồ hoảng sợ dừng ngay động tác của mình trên cơ thể bé nhỏ dưới mặt đất. Chúng hoang mang nhìn nhau rồi không hẹn mà cùng bỏ chạy toán loạn. Chúng sẽ gặp rắc rối lớn nếu bị cảnh sát bắt, cha mẹ chúng sẽ phát hiện ra thú vui này của chúng, điều đó sẽ thật tồi tệ.
Wonwoo chẳng còn sức lực đâu mà để ý đến xung quanh, cơ thể anh đang quằn quại vì đau đớn, máu từ những vết thương rỉ ra loang lổ trên chiếc áo rách nát cũ sờn. Không còn cảm nhận được những cú va đập nữa, hôm nay chúng buông ta sớm như vậy sao?
Bỗng nhiên cơ thể anh truyền đến một cảm giác ấm nóng, một cơ thể nhỏ bé nào đó đang bao bọc lấy anh, cơ thể đó khẽ run run phát ra vài lời thủ thỉ bên tai.
- hic anh ơii..i
- bọn người xấu đó dám đánh anh... hic huhu
- hic.. từ nay em sẽ bảo vệ anh... anh làm anh trai em nhé!!
Trên gương mặt cậu bé lăn lăn vài giọt nước mắt nóng hổi, đôi mắt đỏ hồng nhìn anh mà khẽ run run. Không đợi anh đáp lời cậu lại nhẹ nhàng đặt anh xuống nền cỏ mà chạy biến đi đâu đó một lúc khá lâu rồi quay trở lại, một lần nữa siết lấy anh vào trong vòng tay.
- anh ơi mẹ cuối cùng cũng đồng ý rồi!
- anh ơi hãy để em bảo vệ cho anh nhé!
- về với em nhé anh!!
- .....
Wonwoo nằm trong vòng tay cậu bé ngước nhìn lên một cách nặng nhọc, cơ thể yếu đuối vô lực chỉ có thể mềm nhũn đi trong vòng tay. Lần này thì khác, khuôn miệng anh lại vẽ lên một nụ cười.
.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip