hai - trò chơi
Đúng là cái trò chơi chết tiệt. Jeon Wonwoo mắng thầm trong lòng trước khi nốc hết ly bia trong tay rồi nhếch môi thành một nụ cười công nghiệp thường trực trên mặt. Mười cốc bia thật sự là chuyện lớn khi họ đang ở đoạn cao trào của bữa tiệc nên Wonwoo hết cách phải chọn thách. Anh xả hai nút áo ra để giảm bớt cái nóng hừng hực do cồn mang lại, sau đó mắt cáo cong lên vờ như mình hoàn toàn ổn mà đợi yêu cầu của người đối diện trên bàn rượu.
"Anh Wonwoo, anh hãy chọn số liên lạc gần đây nhất của mình rồi nhắn tin nói nhớ người ta đi."
Xung quanh khi nghe xong thử thách quá dễ dàng kia chỉ biết kêu lên bất mãn, thế chẳng khác gì thả cửa cho Jeon Wonwoo đâu, đáng ra phải thách cái gì hoang dại nóng bỏng lên.
Thế mà không hiểu sao người nhận thử thách kia thà là lên sàn nhảy sờ đùi trai, quyến rũ hay xin số liên lạc của DJ còn đỡ hơn là nhắn cho cái người liên hệ gần nhất là mình nhớ người ta. Anh nhìn mười cốc bia rót sẵn rồi lại thấy Kwon Soonyoung nhướn mày như muốn bảo có vậy mà mày cũng không dám làm à rồi lại cụp mắt. Wonwoo biết rằng khi tin nhắn gửi đi, chắc chắn tên khốn kiếp kia sẽ thừa dịp lấn tới, trêu chọc anh mãi không buông. Thế nhưng cũng không còn cách nào khác cho nên Wonwoo trượt điện thoại đến giữa bàn, anh không lưu số của Mingyu nên mọi người cũng không biết anh gửi cho ai, trên màn hình sau khi dòng tin nhắn của Wonwoo bấm gửi đi, anh còn không thèm ngó coi người nhận đã xem hay chưa là đã cất điện thoại trở lại vào túi, mỉm cười bảo mọi người chơi vòng kế tiếp.
Bữa tiệc quay lại với sự ồn ã và náo nhiệt như thường lệ, Wonwoo đôi khi vẫn bị úp sọt phải nốc thêm vài ba cốc bia nhưng vẫn không thành vấn đề. Đến khi sắp kết màn, Lee phía đối diện liền hào hứng bảo.
"Kết thúc trò này ở đây thì chán quá, nào, mọi người lấy điện thoại ra nào."
Wonwoo nghe câu nói kia lại cảm thấy điều gì đó không lành sắp ập tới, thậm chí còn dữ dội hơn mấy cái yêu cầu nãy giờ gộp lại. Và quả nhiên, hình phạt cho ai không theo trò này là thứ không phải người bình thường có thể gánh nổi nên tất cả đều đồng loạt lôi di động ra. Chín chiếc điện thoại đời mới mở khóa đặt trên bàn cho đến khi Lee Seokmin lên tiếng.
"Chúng ta đồng loạt gọi cho bạn tình gần nhất của mình, bốn người được bắt máy sau cùng sẽ uống, ok không?"
Ok cái đách.
Wonwoo trong lòng lại cuộn trào sóng dữ, nếu hôm trước anh kiên quyết hơn mà kéo đại một ai đó lên giường thì giờ phút này có lẽ anh sẽ không rối loạn đến mức này. Tại sao lúc nào cũng là Kim Mingyu cơ chứ? Khốn thật.
Wonwoo vô thức xoa nhẹ bả vai trước khi vào danh bạ, vẻ mặt vẫn điềm tĩnh như không, bàn tay dẹp đi thông báo tin nhắn gửi đến mà không thèm đọc lấy một cái. Khi tiếng đếm ngược vang lên, Wonwoo đã thật sự nhìn danh dự của mình bị đá xuống cái mồ sâu tám thước không ngóc đầu lên nổi. Anh cụp mắt, ấn phím gọi rồi nắm chặt ngón tay cái. Tất cả đều mở loa ngoài, cuộc gọi của Kwon Soonyoung được nhấc đầu tiên, kèm theo đó là câu Sủa lạnh tanh.
Soonyoung bên này vừa nghe tiếng người nọ đã vội vàng chộp máy lên huhu bảo, em ơi hổ là phải gào í, anh không sủa được bé thông cảm xíu được không.
Wonwoo trong lòng cảm thấy hẳn là người ở đầu dây bên kia cũng nhẫn nhịn lắm mới để thằng bạn mình nói nhăng nói cuội như thế, nhưng mà còn chưa kịp dứt câu thì đã nghe tiếng tút tút vang lên đắng nghét.
À.
Hóa ra cũng không kiên nhẫn lắm.
Tiếp đến là điện thoại của Lee Seokmin, sau đó là điện thoại của Choi Seungcheol, Wonwoo tính nhẩm trong đầu, còn hai lượt nữa là sẽ đến vòng bị phạt. Thế nhưng lượt kế tiếp đã thuộc về Boo Seungkwan, Wonwoo khoanh tay nhìn màn hình điện thoại của mình rồi chẳng hiểu sao trong lòng lại mang chút bực dọc.
Kim Mingyu lúc này hẳn là đang hôn hít với em nào trong bar rồi cũng nên, cái tên tay chơi không biết điểm dừng ấy.
Nhưng có lẽ ông trời thật sự không nỡ nhìn Wonwoo một mình chịu sự tấn công của bốn con người thắng cuộc ở đây nên giây sau đã nghe tiếng của Kim Mingyu truyền đến, thế nhưng nội dung lại vô cùng đặc sắc.
"Đợi một chút, tôi đang mua bao rồi đây."
Bao con mẹ cậu chứ bao.
Xung quanh trong giây lát trở lên im lặng trước khi Lee Seokmin đầu têu và cả bọn bắt đầu ồ lên hét rần trời.
"Vãi, là Kim Mingyu hả anh?"
"Wtf hai người-"
"Ê cậu ta nói mua cái gì ấy nhỉ? Wonwoo ơi, anh có cần về ngay luôn không?"
Thông tin đến quá đột ngột đến mức anh quên cả việc phải tắt máy hay ít nhất là tắt loa đi, thế nên người đầu dây bên kia vừa hay cũng nghe hết mấy câu hỗn loạn của bàn tiệc truyền đến rồi chỉ thong thả hỏi.
"Bé cưng, đang ở đâu đấy?"
Đến khi nghe cái danh xưng rùng mình kia, Wonwoo mới giật mình tỉnh lại, sau đó vội vàng cúp máy.
Vì màn chào sân quá ấn tượng, Mingyu liền được triệu hồi đến bữa tiệc sắp tàn của bọn họ. Cái đám này hình như muốn hỏi cho ra ngô ra khoai chuyện của hai người bọn họ, Wonwoo lúc này chỉ thở dài một cái, không biết cuộc đời của mình sẽ trôi dạt về đâu.
Cửa phòng vừa mở, Kwon Soonyoung bên này đã híp mắt lại hét lên.
"Mingyu đi mua đồ xong rồi hả nhóc?"
Wonwoo giấu mặt vào tay không muốn ngước lên, cổ họng anh khô khốc không thốt ra được tiếng nào, chỉ trầm lặng ngồi đó nhìn người nọ mang cái thân hình đẹp như tượng kia len qua nhóm người rồi bước tới ngồi phịch xuống chỗ bên cạnh anh. Hương nước hoa ngòn ngọt pha trộn giữa cam và gỗ của Kilian nhanh chóng len lỏi vào mũi Wonwoo. Sau mấy màn nốc rượu cạn ly vẫn tỉnh rụi không suy suyển, Jeon Wonwoo tới lúc này mới cảm thấy mình ngà ngà say, anh chậm chạp ngả người dựa vào sofa phía sau muốn nghỉ ngơi một lát, vậy mà vùng gáy nóng bừng vừa hay lại áp vào cánh tay người nọ vắt ngang để sẵn như chờ đợi.
Wonwoo được sự mát lạnh từ làn da của cậu làm dịu đi đôi chút cơn nóng trong người, bàn chân phía dưới lại không an phận mà len vào giữa hai chân Mingyu. Sau đó lại dùng đùi cọ tới lui đùi của người bên cạnh.
Mingyu vốn đang vui vẻ cạn ly, lúc này đột nhiên lại hơi mất tự nhiên mà dừng lại, nhưng sau đó cũng nhanh chóng cạn hết ly trước khi đặt cốc xuống bàn, cuối cùng mới chịu quay sang nhìn anh.
Giữa ánh đèn nhập nhoạng, mái tóc Mingyu rũ tán loạn trên trán nhưng vẫn không che nổi sức quyến rũ trong đôi mắt đen láy kia. Anh mơ màng ngước mắt, sau liền cảm giác như mình bị lột trần không còn mảnh vải dưới ánh mắt kia. Môi anh trở nên khô cằn, đến mức phải đưa lưỡi ra liếm nhẹ một cái, nước bọt lập tức khiến màu hồng trở nên đậm đà hơn.
"Jeon Wonwoo, đừng hư."
Trước hành động khiêu khích kia, Kim Mingyu vẫn nhếch miệng tốt bụng nhắc nhở. Thế nhưng lời nói kia lại càng khiến tính tình không mấy tốt đẹp của Wonwoo trỗi dậy. Anh chống tay lên đùi cậu rồi nhấc người tới, ngả nghiêng một lúc rồi lại dừng ánh mắt trước mặt người nọ, gần đến mức Mingyu có thể nghe được mùi rượu toát ra từ hơi thở của anh. Bàn tay người lớn hơn càng lúc lại càng tiến đến gần đũng quần của Mingyu, ngón tay anh siết lấy từng thớ thịt dưới tay mình, môi lại càng lúc không thể tự chủ mà nhích lại gần hơn.
Đúng lúc ấy thì Lee Seokmin đã cầm mic hét toáng lên.
"Hai người làm ơn kiếm một cái phòng đi, bọn này không muốn thấy mấy cảnh này ở đây đâu, no sex in this room."
Lúc này Wonwoo mới giật mình lùi người ra xa, sau đó liền bị người nào đó ôm eo kéo dậy, mang cả hai ra khỏi phòng KTV. Mingyu kéo anh vào nhà vệ sinh ở góc hành lang, sau đó cũng không thèm nói năng gì mà lao đến cắn lấy môi anh. Wonwoo trong trạng thái mơ màng vẫn chưa xử lí xong thông tin thì đã thấy môi mình bị mút mạnh, anh theo thói quen vươn tay ra ôm lấy đầu cậu, vò rối mái tóc thoảng mùi bạc hà kia. Wonwoo há miệng tùy ý để người nọ làm loạn, bàn tay Mingyu như cũ lại trườn vào chiếc sơ mi hớ hênh của anh rồi liên tục nắn bóp eo của Wonwoo.
Một tiếng rên khẽ truyền đến, Wonwoo dùng tay đẩy Mingyu ra một chút để lấy lại hơi thở của mình, Mingyu hai tay chống lên bồn rửa tay, mặt cậu chôn vào cổ anh hôn từng dấu ướt át, cạp quần cứ cọ tới lui lên người Wonwoo.
"Không làm đâu, đau lắm."
Wonwoo thường không hay nói ra suy nghĩ thật của bản thân, nhất là trong lúc đang cao hứng như thế này nhưng không hiểu sao, khi đối mặt với tên điên này, anh luôn có thể nói huỵch toẹt ra những ý nghĩ trong đầu, dẫu nó nghe đáng ghét và không vui vẻ chút nào. Wonwoo biết Mingyu đang muốn làm tình, thật lòng thì anh cũng thế nhưng khổ nỗi cả hai trước đây đều ở trên không ai chịu nhượng bộ xuống dưới, trừ sự cố lần trước, cho nên hẳn là tối nay họ phải tìm người khác để qua đêm.
Thế nên Wonwoo thân là người lớn tuổi hơn nên anh quyết định lên tiếng trước.
"Ừm, cậu có muốn, rời đi không?"
Cần cổ đột nhiên truyền đến một cơn đau nhói, Wonwoo đưa tay lên đánh cái bốp vào đầu tên khốn hở tí là cắn này trước khi ánh nhìn mang vẻ cảnh cáo kia rọi tới, miệng cười nhưng mắt không cười mà bóp cằm anh.
"Jeon Wonwoo, anh coi tôi là trò đùa à?"
Cả người Mingyu áp chặt vào người anh, đến mức thân trên cũng dính sát vào nhau, đầu ngực cọ qua lại trong lớp áo mỏng lại càng khiến người lớn hơn khó chịu hơn.
"Bây giờ đã gặp mặt rồi, tôi muốn nghe anh nói anh nhớ tôi."
"Cái đó-"
Còn chưa kịp dứt câu thì môi đã bị ngậm lấy hôn đến nước bọt cũng trào ra khóe miệng.
"Bé cưng, nói nhớ em."
Cưng con mẹ cậu.
Mấy câu mắng mỏ dĩ nhiên không có cơ hội thoát ra ngoài, tất cả đều bị Kim Mingyu đẩy ngược vào trong để anh nuốt hết tất cả. Wonwoo bị hôn đến mức đứng cũng sắp không vững, hết cách chỉ có thể ôm lấy cổ người ta, ra hiệu mình không đứng nổi nữa. Mingyu bên này hôn một cái thật kêu trước khi dứt ra, sau đó nhấc anh lên, để chân anh quấn lên hông mình rồi lại ôm người tiếp tục hôn hít.
Jeon Wonwoo không nhớ mình về nhà kiểu gì, cũng không nhớ mình bị tẩy não ra sao mà chịu làm theo hết mấy cái yêu cầu vô liêm sỉ của tên khốn kia, cuối cùng còn mặc áo khoác tên điên đó, nằm trong lòng tên điên, để tên điên chụp một tấm đăng lên mạng xã hội.
Góc máy từ trên hướng xuống, sơ mi để có thể che được qua đùi một chút thì phần vai lại bị kéo trễ ra làm lộ vết cắn cũ vẫn chưa hết bầm đã bị chồng lên dấu răng mới. Jeon Wonwoo nằm giữa hai chân Mingyu, cặp đùi trắng áp vào cơ đùi lực lưỡng rám màu bánh mật của người nọ tạo ra sự tương phản cực kì quyến rũ. Bức ảnh chỉ thấy được tới phần cổ, không lộ danh tính của hai người trong ảnh. Chỉ cần không phải là người quen của cả hai sẽ rất khó biết đó là Jeon Wonwoo, còn bạn tình của Kim Mingyu thì hằng hà sa số không biết đâu mà lần.
Nhưng mà trước nay, mấy ai mà được đặc quyền chễm chệ trên trang cá nhân của Kim Mingyu đâu cơ chứ. Thế nên bức ảnh kia không khác gì một lời thông báo ngầm, rằng tay chơi họ Kim có thú vui mới rồi.
end 02.
ê tôi không ổn nha!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip