12. Đến mèo của anh cũng ăn hiếp em

Lúc tiễn bác sĩ Hong về, Wonwoo có chút chần chừ, nếu được thì anh muốn Jisoo thôi đừng về nữa, ở lại đây luôn cũng được vì thật sự Wonwoo không biết đối mặt thế nào với Mingyu cả. Wonwoo đã quá quen với sự mè nheo nhõng nhẽo của người nhỏ hơn, cũng đã trải qua bao lần người ta nước mắt ngắn dài uất ức trách mắng anh nhưng lại chẳng có lần nào là thật sự nổi giận. 

Mingyu lúc tức giận sẽ rất im lặng, gương mặt kia sẽ thôi không bày ra nét hiền hòa nữa mà trở nên sắc lạnh hơn, đến cả đôi mắt cũng nhưng mất đi tia sáng, chỉ mịt mù ảm đạm, tĩnh tại mang mây đen che đi tinh tú. 

Wonwoo biết mình không đúng, anh biết mình không nên giấu Mingyu tính hướng của bản thân nhưng việc không có mùi hương khiến mọi thứ trở nên khó khăn hơn. Anh chẳng muốn khơi dậy ngày cũ, chẳng muốn phơi bày vết sẹo xấu xí kia ra cho người mình trân quý vô ngần xem xét rồi đánh giá.

Thế nên sau khi cửa lần nữa đóng lại, cả căn hộ im phăng phắc không có bất kì tiếng động nào phát ra. Wonwoo cúi đầu nhìn tay nắm cửa, anh hít một hơi thật sâu trước khi quay người vào trong, thành thật ra tòa đầu thú với alpha nhà mình.

Gì thì gì chứ mùi sữa bột của Mingyu chắc hẳn cũng đã bị trêu chọc ít nhiều trong những năm tháng thành niên, so với Wonwoo có khi còn tệ hơn không chừng, thế mà Mingyu chưa lần nào tự ti, con cún kia lúc nào cũng cười toe khoe răng nanh, mắt tít cả lại bảo rằng mùi em may là không gay mũi, chỉ nhàn nhạt vậy thôi nên chắc Wonwoo sẽ thích.

Wonwoo lúc ấy im ru, giả bộ tập trung xem phim nhưng trong lòng đã ngầm thừa nhận mùi sữa bột của cậu là pheromone dễ chịu nhất trên đời này.

Hai năm chỉ ngửi được mùi sữa nhân tạo làm Wonwoo cực kì nhạy cảm với loại mùi hương này, thế nên chỉ cần Mingyu để lộ một chút tin tức tố thôi là anh đã đánh hơi được, nhiều lần cố kìm nén lắm mới không chạy đến ôm chặt lấy người ta, dính lên người Mingyu đến khi nào anh ngửi đã thì thôi. Và cả những nụ hôn triền miên trong phòng tắm sáng nay, Mingyu dùng tin tức tố bao phủ cả người anh, Wonwoo đối diện chẳng thể chống cự nổi mà chỉ có thể ngồi dựa vào tường, ngửa cổ đón lấy từng đợt càn quấy nhiệt tình như lửa của người nhỏ hơn. Chàng alpha chống hai tay lên tường, hãm chặt Wonwoo vào không gian chật hẹp, khiến anh ngước lên cũng chỉ thấy được đường cằm và khuôn mặt của bản thân mình, sau đó lại rất ranh mãnh hôn khắp mặt Wonwoo, mỗi chiếc hôn đều ngọt ngào như muốn chạm đến sâu thẳm tâm hồn anh, vừa nâng niu vừa dịu dàng. Wonwoo tất nhiên chẳng thể kháng cự, chỉ có thể giơ tay chịu trói, khuất phục dưới gót chân tình yêu.

Chẳng nói chẳng rằng, anh bước vào nhà bếp liền gặp phải người kia đang phồng má ăn cho hết chỗ trái cây còn sót lại, cậu đưa lưng về phía Wonwoo nên chẳng nhận ra anh đến gần, hoặc có chăng đã nhận ra tự lúc nào rồi, chỉ là không thèm quay lại thôi. Thế nhưng Wonwoo thích lắm cách người ta chẳng có chút cộc cằn hay tỏ vẻ thượng đẳng vì bản thân là alpha mà ép buộc hay làm khó anh. Mingyu cũng chẳng vì thân hình cao lớn hơn người khác mà cậy mạnh hiếp yếu, Wonwoo rất nhiều lần tự nhủ rằng, một người với tâm hồn lương thiện và vẹn nguyên đến nhường nào mới có thể sống trong môi trường đầy mưu tính nơi thương trường mà không sa ngã, năm tháng trôi qua vậy mà vẫn mang lòng tốt đối đãi với nhân gian như Mingyu. Bởi vì nếu đổi lại là Wonwoo, có khi anh nghĩ rằng mình sẽ không thể tốt bụng được như thế.

Thế nên bằng tất cả lòng ngưỡng mộ lẫn tự hào, Wonwoo giấu nó vào một cái ôm chặt ơi là chặt, anh dụi mặt vào bời vai rộng rãi vững vàng của người nhỏ hơn, vừa lúc lắc mái đầu vừa thủ thỉ một tiếng Mingyu ơi tí tẹo.

Chàng alpha xem chừng giận thật, chỉ hửm một cái cho có lệ, đến mắt cũng chẳng thèm liếc qua anh một cái.

Thế là Wonwoo lại ra một chiêu bài mạnh hơn, nhõng nhẽo.

Trước giờ chỉ có Mingyu dùng trò này với anh, chưa từng có tiền lệ ngược lại.

Hôm nay thì có.

Wonwoo kê má lên vai cậu, đôi mắt dưới cặp kính sáng long lanh, đè giọng mình xuống mà à ơi gọi.

"Em bé ơi, bé con ơi, đừng giận nữa mà-"

"-nha!"

Chữ "nha" vừa êm vừa mềm, tựa như kẹo dẻo ngọt ngào dính vào môi, sau đó nhanh chóng tan ra trong miệng. Mingyu thấy lỗ tai mình nóng hết cả lên, cậu chậm rãi nhai táo trong miệng, sau đó nghiêng bản mặt lạnh tanh nhìn xuống người đang dính chặt vào người mình mà không nói gì. 

Wonwoo cong đôi môi xinh đẹp khi thấy ai kia rốt cuộc cũng chịu nhìn mình, thế là anh lại thừa thắng xông lên.

"Đẹp trai thế này không được nhăn mày cũng không được giận anh, tốt nhất là nên hôn anh thôi. Em có làm được không?"

Mingyu môi hơi nhếch, sau khi nuốt xong miếng táo cuối cùng thì cũng chỉ cười lạnh bảo.

"Đúng là không có tội thì không xuống nước mà, anh giỏi thật luôn đó Jeon Wonwoo."

Bị người ta kêu thẳng họ tên, Wonwoo biết rằng mình thật sự không dỗ nổi rồi. Thế là anh liền đổi sang chế độ tự thú để được khoan hồng, rất ngoan ngoãn thành thật với cậu.

"Được rồi, anh không đúng. Anh không nên giấu em, nhưng mà, là một alpha nhưng lại không có pheromone cũng không phải là chuyện đáng tự hào gì. Anh biết em khi chấp nhận anh sẽ rất thiệt thòi, anh không thể tỏa ra tin tức tố để trấn an em, cũng không thể là dịu đi cơn đói khát của em khi đến kì mẫn cảm, lại càng không thể cho em đánh dấu, không thể sinh co-"

Wonwoo còn chưa kịp nói xong thì đã bị ai kia đỡ cằm hôn xuống, nụ hôn vừa dịu dàng vừa ngọt ngào mùi táo, Wonwoo ôm lấy cổ Mingyu, cả người treo lên người cậu, hai chân câu chặt lấy thắt lưng của Mingyu. Cả hai đắm chìm trong nụ hôn nồng nàn, hương sữa bột quấn quýt khắp người anh không rời, kích thích đến mức từng tế bào trong cơ thể nhưng muốn run lên hòa chung nhịp đập của con tim. Anh như nhận được hết thảy câu trả lời của cậu qua chiếc hôn chứa đầy xúc cảm của Mingyu, rằng cậu thật sự chỉ cần một Jeon Wonwoo, chứ không phải một alpha, beta hay omega gì cả, chỉ đơn giản là Wonwoo mà thôi.

Cho đến khi Milo lại lần nữa bắt gặp chủ mình bị treo lên ăn hiếp thì liền chạy đến cào cào vào chân con cún khổng lồ kia, biểu thị cho câu "ta đây rất là không vui đấy nhé, ai cho ngươi đánh chủ ta, thả xuống mau lên tên nhân lọi láo toét kia."

Mingyu một tay đỡ mông anh, vừa nhìn xuống đã thấy chú mèo trắng trẻo béo nục nịch đang giận dữ cạp chân mình, thế là cậu liền quay lên mách lẻo với Wonwoo.

"Anh xem, đến mèo của anh cũng ăn hiếp em."

Wonwoo bật cười, anh không biết nói gì cho phải, chỉ ôm lấy cổ Mingyu, rúc mặt vào hõm cổ cậu nom cực kì vui vẻ.

"Không biết kiếp trước anh đã lập công gì mà kiếp này lại gặp được em nhỉ?"

Mingyu hiếm khi nghe Wonwoo chủ động bày tỏ nên có chút bất ngờ, thế nhưng rất nhanh sau đó cậu cũng cọ má mình vào má anh, cười cười nói.

"Câu đó phải em nói mới đúng, chẳng biết em đã làm gì mà có thể gặp được anh nữa."

Đương lúc tình nồng ý ngọt, mặc kệ Milo vẫn càn quấy dưới chân hết cắn lại ôm chặt lấy chân Mingyu không buông, đột nhiên Wonwoo cảm nhận được một luồng nhiệt từ sống lưng xộc thẳng lên gáy khiến cả người anh rùng mình một cái. Wonwoo quá quen thuộc với cảm giác này nhưng anh cũng không kìm được sợ hãi mà bấu lấy người Mingyu chặt cứng, thân nhiệt dần tăng lên và cơ thể bắt đầu run bần bật.

Mingyu ngay lập tức để ý thấy điều khác thường của người trong lòng, cậu vội vàng ngồi xuống chiếc ghế cạnh đó trong khi giữ vững anh trong vòng tay, lo lắng hỏi.

"Wonwoo, anh sao vậy? Không khỏe sao?"

Rõ ràng mới ban nãy còn bình thường cơ mà, sao giờ đột nhiên lại phát sốt lên rồi?

Mingyu lo đến phát hoảng, cậu toan muốn đem anh ra phòng khách rồi lái xe đưa anh đến bệnh viện nhưng vừa nhấc mông đứng dậy thì đã bị Wonwoo ngứa răng cắn mạnh lên vai một cái. Mingyu đau đến phát ra tiếng, bàn tay cậu cảm nhận mồ hôi tự lúc nào đã vã đầy lưng áo của anh thì lại cuống quýt lên, cố gắng tỏa ra pheromone trấn an tinh thần kích động của Wonwoo.

"Cục cưng anh sao thế? Anh không khỏe thì em đưa anh đi bệnh viện nhé, ngồi ngoan nào."

Mingyu cứ cảm giác có gì đó không đúng nhưng cậu không chắc chắn lắm về suy đoán của mình, tốt nhất vẫn là đưa anh đến bệnh viện thì tốt hơn. Thế nhưng đương lúc Mingyu muốn gỡ Wonwoo ra khỏi người mình để đi lấy chìa khóa xe thì bị anh phản kháng, hàm răng nãy giờ vẫn cắn vào vai Mingyu lúc này mới nơi lỏng đi chút đỉnh, anh ngước mặt lên khó khăn nói.

"Mingyu ơi- trong tủ có thuốc, anh đến kì mẫn cảm."

Vừa nói môt câu ngắn cũn ấy xong lại cắn thêm một phát lên yết hầu của Mingyu, cả người Wonwoo như chôn chặt trong cơ thể Mingyu một tấc cũng không rời khiến chàng alpha khóc không được mà cười cũng không xong. Cuối cùng hết cách đành phải vác theo cục tạ hơn 60 cân đi đến tủ thuốc.

Đợi đến khi anh uống thuốc xong, Wonwoo phải lí trí lắm mới không muốn cắn alpha nhà mình nữa. Anh xoa xoa hàm răng, buồn bực bảo.

"Mỗi lần tới kì mẫn cảm anh ngứa răng lắm, chả hiểu kiểu gì."

Wonwoo nói xong lại nhìn qua mấy dấu ô mai mình để lại trên cổ và vai Mingyu mà mặt mày đỏ lừng. Xin thề là anh không cố tình, tất cả là tại cái kì mẫn cảm chết tiệt này hết.

Mingyu lần đầu thấy Wonwoo trải qua kì mẫn cảm nên rất thích thú thế nhưng cậu rất cẩn thận không để lộ ra ngoài, nhớ lúc trước chỉ chung đụng nhau mỗi hai tháng nên Mingyu không có cơ hội chứng kiến, còn giờ thì, cảnh đẹp ý vui, Mingyu hơi nheo mắt nhìn ai kia đang cố uống ừng ực hết ly nước trong tay, miệng nhếch cao như đang toan tính điều gì đó.

Đột nhiên pheromone mang hương sữa bột phát tán dày đặc trong không khí một cách không báo trước, lần nữa kích thích kì mẫn cảm vừa dịu đi đôi chút của Wonwoo. Trước khi anh kịp nhận thức được tất cả đều là tính toán của Mingyu thì cả người đã không tự chủ được mà lao đến phía người đối diện.

Anh nghiến răng, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm tên đầu sỏ bị mình đẩy xuống sàn đang nở một nụ cười tinh ranh, răng nanh lộ ra đầy khiêu khích.

"Kim Mingyu, em-"

Chưa kịp dứt câu, sợi dây lí trí đã đứt phựt. Tất cả đều bị nhấn chìm vào lửa tình nồng nhiệt.

end 12.



móa, mọi người khum biết toi đã đợi bao lâu cho cái cảnh này đâu huhuhu kmg gian xảo quá ikkkkkk nhưng mà tui thíchhhhhh

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip