Chương 14 : END : Nơi Không Còn Bão Tố




Nơi mây xám rẽ lối cho nắng rải trên vai.

Nơi không còn bão tố, không còn mưa rơi ướt lạnh tấm chân tình.




Tôi lặng đi trong vòng tay anh, cảm nhận cơ thể anh đang run lên từng đợt, tiếng anh thì thầm rót vào đôi tai, từng nhớ thương vụn vặt được gom góp ngày qua ngày trở thành mớ bề bộn của tình yêu trong lòng mà hiện tại lại chẳng thể sắp xếp được nên bắt đầu bày tỏ từ đâu. Tôi giấu mặt vào vai anh, cố gắng để trái tim buông thỏng, thật sự nếu nói tôi không hề nhớ anh thì đó là nói dối, tôi không hề yêu anh thì lại càng không đúng với lòng mình. Trong hoàn cảnh này, khi một năm dài có thể lần nữa gặp lại nhau, tôi đã bất ngờ đến mức chẳng biết phải phản ứng ra sao cho đúng. Để rồi khi chính anh vẫn là người chủ động ôm trọn lấy mình, tôi mới vỡ lẽ. À, thì ra mình đã khao khát được vòng tay này bao bọc biết bao..

Ngón tay tôi kéo dài trên lưng anh từng đường xoa dịu, tôi vẫn nhớ ngày nào, khi anh bất chợt về nhà lúc tôi đang loay hoay mắc những cái áo của anh lên ngoài ban công đón nắng. Anh bước đến ôm lấy tôi không ngại ngần, tôi chần chừ hỏi lí do thì anh bảo ' xin em, đứng yên như thế này chỉ một lúc thôi..' . Tiếng nói tha thiết ấy vừa dịu dàng vừa chát đắng. Cuộc đời anh, chẳng có được một ai để tựa vào mỗi khi cô đơn, buồn tủi. Có lẽ tôi đã trở thành người mà anh muốn được mãi ở cạnh bên, vì tôi chính là bến dừng cho anh sau những chuyến đi dài xuyên qua màn đêm tối, cuộc đời anh là một chuyến hành trình không có điểm kết thúc, chỉ biết mặc kệ số phận sẽ đẩy mình đến đâu. Nhưng khi có một nơi để dừng lại lúc mệt lòng, thì tôi nghĩ, anh đã nhận ra mình chẳng còn muốn bước lên con tàu u tối đó nữa rồi.

Tôi không hề mộng tưởng về vị trí của mình trong lòng anh, hay nói đúng hơn, tôi biết rõ tình cảm người kia dành cho mình là gì. Đủ để biết anh cần tôi bao nhiêu. Nhưng tôi chưa bao giờ dám xác nhận, cũng chưa bao giờ muốn nghĩ xa hơn cho cái kết của một cuộc tình vội vã. Có đôi khi con người ta đã yêu đến cái ngưỡng sống chết có nhau nhưng vẫn ngại ngần nói lời thương tiếng nhớ, bởi cái tình đó vĩ đại và to lớn hơn gấp nghìn lần những câu nói suông. Lí do cho cái việc tôi chưa từng thốt ra câu tôi yêu anh thật nhiều là vì tôi sợ phải tự vấn mình rằng rồi tình yêu này sẽ đi về đâu, sẽ kéo dài bao lâu hay thậm chí là thật lòng hay giả dối. Cứ cố chấp muốn mình đừng yêu anh, nhưng lòng từ bao giờ đã dành trọn cho anh đến từng góc khuất.

Một năm dài đó đã khiến tôi nhận ra, tôi nhớ anh nhiều biết mấy, tôi thương anh nhiều biết mấy. Nếu kí ức về anh là nỗi đau, tôi vẫn muốn đau hơn gấp trăm lần nữa, nếu tháng ngày đó là ác mộng, tôi vẫn muốn nằm mơ giữa ban ngày tháng ngày đó năm xưa. Bởi điều tôi muốn níu kéo chính là anh, giữa những mảnh vỡ của sự thật trái ngang cứa lấy trái tim trầy xước, anh là tấm vải mềm quấn lấy trái tim tôi, dẫu nó thấm ướt máu, dẫu nó đã chẳng nguyên hình, anh vẫn bao trọn lấy, giữ nỗi đau tôi trong tim mình, đau cùng tôi, khóc cùng tôi, rất nhiều lần. Tôi đã từng tự hỏi bản thân mình, nếu tôi gặp lại anh, tôi sẽ nói với anh điều gì? Tôi ngập ngừng, lòng lặng thinh, và cả hiện tại cũng không thể có một câu trả lời chính xác. Tôi chỉ biết đứng đấy cho anh ôm, ngoan ngoãn như một chú mèo được gần hơi chủ, không nói, không tỏ điều gì. Chỉ cần biết mình đã được lần nữa ở bên anh.




Anh buông tôi ra từ từ, luyến tiếc chút hơi ấm vấn vương. Cúi xuống khuôn mặt tôi, thì thào từng tiếng nhỏ.

- Em..có sợ tôi không?

Tôi lắc đầu, có chút mỉm cười.

- Không có.. Tôi đã từng nói mà, Mingyu chưa từng làm tôi sợ hãi..

- Thật sao em? Đừng nói dối chỉ để tôi yên lòng.. Nếu em sợ, tôi sẽ lập tức biến mất khỏi tầm mắt em..


Tôi bất chợt giật mình. Bàn tay nắm lấy vải áo ở ống tay anh, khẽ siết.

- Đừng.. đừng biến mất..


Anh bàng hoàng nhìn tôi, như không tin được điều đang cảm nhận. Môi anh từ bao giờ đã xuất hiện một nụ cười, dịu dàng, nhu hiền, chân thật.


- Wonwoo. Em vẫn như vậy, luôn là người khiến tôi đảo điên, luôn là những hành động nhỏ thôi nhưng đủ làm lòng tôi lặng..


Tôi xoay mặt đi, lời anh nói làm đôi gò má nóng lên từng chút. Mingyu cười thật tươi, anh đang rất vui vẻ tâm tình, tôi cũng khẽ mỉm cười. Chỉ là.. để người kia thấy thì ngại lắm.


Chúng tôi ăn cơm cùng nhau. Bữa ăn sau rất nhiều ngày xa cách. Thức ăn anh nấu vẫn ngon như vậy, anh chu đáo gắp từng món cho tôi, mặt anh hồ hởi lắm, cứ như ngày mai sẽ cưới vợ không bằng. Bỗng dưng tôi bật cười, anh ngơ ngác nhìn, chưng hửng.


- Ơ.. sao em cười?

- Anh muốn tôi ăn đến vỡ bụng đấy à? Ghét nhau thì nói, có cần âm mưu hại tôi thế không?

Anh nghe xong thì càng ngẩn ngơ hơn, bối rối.

- Ôi... em đã hoạt bát hơn rất nhiều đó, Wonwoo. Nhìn em tươi vui lại còn biết đùa giỡn thế này, vừa lạ lẫm vừa có chút vui vui.

- Ai cũng sẽ thay đổi cả. Anh cũng thế, bây giờ trông cứ ngố tàu chết đi được !


Tôi chỉ vào mũi anh trêu chọc. Mắt anh dịu xuống, khẽ lắc đầu, chống cằm nhìn tôi.

- Tôi đã đúng khi để em đi..

Tay tôi hạ xuống, lòng gợn lên nhiều câu hỏi trong đầu. Thật sự tôi đã muốn hỏi anh rất nhiều điều ngay từ khi gặp lại. Muốn hỏi anh ngày đó anh vì sao mà bị thương, có phải anh để tôi đi là giải thoát cho tôi rồi tự nhận lấy hậu quả sau đó một mình, muốn hỏi anh đã trải qua năm tháng đó ra sao, có bao giờ đã định đi tìm tôi chưa.. Tôi hít lấy một ngụm không khí, nhìn sâu vào mắt anh, đã có được ngày hôm nay tương phùng, thì còn gì phải che giấu nữa đâu.

- Có thể nói cho tôi nghe, vì sao anh lại quyết định như vậy không? Vết thương của anh, máu của anh, cuộc đời của anh, sao lại ngốc nghếch chỉ vì tôi mà hi sinh tất cả như vậy?


Ánh mắt chúng tôi giao nhau, sâu vào hồn người kia nhiều trăn trở, anh đang sắp xếp lòng mình về những hồi ức đã đi qua, rồi điềm nhiên không vội vã, bình thản nói hết cho tôi nghe về buổi hoàng hôn định mệnh và chiếc vé tàu mua trong gấp gáp. Mắt tôi dần căng cứng khi anh kể về tú bà, về thằng đàn ông kinh tởm ấy, về ngọn lửa, về nhát dao, về những khoảng thời gian trong căn nhà tù bằng đá. Tôi chết lặng, một nửa hồn như tan ra, chất chứa những u hoài, khi câu chuyện kết thúc cũng là lúc nơi hốc mắt lăn ra một hạt nước lớn. Anh giật mình thảng thốt, chồm người đưa tay lau đi cho tôi, giọng anh mềm xuống.

- Em đừng như vậy.. chuyện qua rồi mà..

- Anh là đồ tồi, Mingyu ạ !


Tôi quát lên vô cớ, nghe được điều mình muốn nghe rồi lại nổi giận với anh. Tôi giận vì anh liều mạng, giận vì anh ngốc nghếch, giận vì anh âm thầm chịu đựng mọi thứ, và cả giận vì đã chọn rời xa tôi.


Chúng tôi im lặng với nhau sau đấy, tôi ngồi trên ghế một mình với dòng suy nghĩ rối như tơ vò trong đầu óc, anh dọn bàn ăn, rửa bát đũa trong lặng lẽ, cũng không lên tiếng nữa có lẽ vì thái độ của tôi. Đêm đã phủ đầy mặt sao ngàn lấp lánh, sau khoảng lặng kéo dài, anh lại gần, ngập ngừng nói.

- Wonwoo.. Em vào giường ngủ đi. Khuya lắm rồi, em đi cả ngày chắc là mệt lắm.

Ngẩng nhìn anh, tôi lạnh lẽo hỏi lại.

- Còn anh thì ngủ ở đâu?

- Tôi ngủ sofa được rồi, em vào trong đi, đêm lạnh rồi đấy.

- Không. Tôi ngủ ở đây, tôi là khách mà, anh về giường của anh đi.

- Không được. Tôi muốn em ngủ thật ngon, tôi không sao đâu.

- Tôi đã nói tôi sẽ ngủ ở đây mà !

Tôi lại gắt lên, thật xấu tính, lại lớn tiếng với anh khi anh đang quan tâm mình. Nhưng rồi đến lượt anh phản ứng, anh cúi xuống nhấc bổng tôi lên, tôi chới với bám vào cổ anh, hốt hoảng.

- Mingyu ! Thả tôi xuống ! Anh..làm gì vậy?!

Anh mặc kệ tôi phản ứng, mang tôi vào giường bên trong, lúc đặt tôi xuống lại rất nhẹ nhàng, kéo chăn đắp cho tôi, khi đó tôi mới hoàn hồn. Đã nghĩ anh sẽ giống như anh của năm tháng cũ, nhưng không.

- Ngủ ngon em nhé.

Anh mang tôi vào giường ngủ như anh muốn, không vồ vập tấn công, không bạo ngược đàn áp tôi lên mặt nệm cùng tiếng dồn nén hầm hừ nơi cổ họng. Anh vuốt vào tóc tôi, xoay mặt rời đi. Tôi đờ đẫn trong chăn mất hồi lâu, anh đã ở ngoài kia, lấy tấm áo khoác dày làm chăn, cuộn người trên chiếc sofa nhỏ hẹp, nhường cho tôi chiếc giường duy nhất trong phòng. Tôi không biết tại sao lại thấy ấm ức. Đắp chăn kín đầu, cố dỗ mình ngủ đi, ngày mai sẽ tìm phòng trọ không làm phiền anh nữa, nhưng tôi có cố cách mấy vẫn không thể ngủ nổi khi anh chịu lạnh lẽo một mình. Cuối cùng lại bật dậy, cầm lấy tấm chăn ra bên ngoài, khe khẽ đi lại ghế thấy mắt anh nhắm khít, tay khoanh trước ngực, áo khoác đắp tạm trên người. Tôi thật có lỗi, lẽ ra không nên nổi giận với anh. Tôi vô lí như thế anh vẫn chẳng hề nổi giận chút nào. Hạ tấm chăn xuống từ từ, đắp nó lên người anh, anh vẫn không tỉnh giấc, tôi đã định vào lại phòng nhưng bàn chân cứ như bị ai níu lại, nhìn anh ngủ lại muốn ngồi đó ngắm nhìn thật lâu, trái tim yếu ớt bảo không được nhưng kết quả vẫn bó gối xuống mặt sàn, tựa vào người kia, cảm nhận hơi thở anh phập phồng nơi lồng ngực. Tôi cứ ngồi như thế thật lâu, muốn thời gian đừng trôi đi nữa. Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh có thể yên giấc đến thế vào buổi đêm, không phải chạy đua với cuộc đời để giành giật từng tờ bạc trắng, là khi anh có thể bình yên sống hết đời mình, không cúi đầu nghe lệnh, không làm việc trái với lương tâm. Nét mặt của anh bây giờ dễ chịu lắm, anh đã thành công làm lại cuộc đời mình.

Ngắm anh đủ rồi, tôi nên vào trong thôi, có thể ngủ lạnh một chút nhưng không sao cả. Anh ngủ ngon là tôi thấy đủ rồi.

Giây phút định bước đi, có bàn tay thò ra khỏi tấm chăn dày, nắm khẽ lấy cổ tay tôi, tôi sững lại, tiếng nói thì thầm vang lên.

- Sao em lại ra đây? Còn đắp chăn cho tôi nữa.. Em lo lắng cho tôi sao?

Tôi định rút tay mình ra anh lại càng siết chặt, bất chợt anh kéo mạnh khiến cả người quay lại đổ vào ngực anh. Ghế sofa nhỏ hẹp chứa hai cơ thể áp lên nhau, tôi và anh chỉ còn cách một làn hơi thở. Mắt anh luôn là đại dương to lớn, nó bao la, hun hút ẩn tình. Anh len tay áp lấy gương mặt tôi, kề môi thúc giục.

- Trả lời tôi đi em. Wonwoo, xin em.. đừng im lặng nữa..!


Cổ tôi nghẹn ngào, bao nhiêu yêu thương dâng trào thành sóng lớn. Tôi giận dữ đấm vào ngực anh thùm thụp, khoé mắt cay xè, mặc kệ anh sẽ cười nhạo mình đi nữa, hôm nay nhất định phải nói hết với anh.

- Đồ khốn ! Ai bảo anh đánh đổi quá nhiều thứ vì tôi làm gì? Danh dự, tự trọng, thuận tình bên mụ đàn bà thối đó chỉ để bảo vệ tôi ! Ai cho phép anh luôn bỏ tôi một mình khi đêm tối? Tôi nhớ anh, tôi cần anh nhiều lắm anh biết không?! Tại sao anh lại yêu tôi làm gì? Tại sao muốn cùng tôi tạo nên mái nhà làm gì? Chúng ta ngày đó có gì chứ? Hoàn toàn không ! Là hai cuộc đời không tròn vẹn vậy mà anh vẫn cố sức chắp vá hạnh phúc bằng những phút giây mà tôi cứ ngỡ tim mình vỡ nát mất rồi ! Tôi nói cho anh biết, tôi không làm tình với anh vì tiền ! Không bao giờ ! Tôi lên giường cùng anh không có nghĩa là tôi muốn anh nuôi tôi hay bao bọc tôi và mẹ ! Đau lắm anh biết không? Cảm giác bị người mình yêu thương đoạ đày còn đau hơn gấp nhiều lần cái việc phải ngủ cùng một thằng khốn nạn không ra gì ! Sau tất cả những chuyện đó thì sao.. Tôi vẫn bị anh đẩy đi không kịp nói với anh lời từ biệt.. Đồ khốn ! Kim Mingyu, anh là đồ khốn !

Anh choàng tay ôm lấy tôi vào lòng, xoa vào mái tóc, yêu chiều một cách đáng ghét, tôi ghét anh.

- Nói hết đi em.. tôi đang nghe đây.. em cứ trách mắng, cứ đánh tôi bao nhiêu cũng được. Tôi chỉ cần em ở đây thôi, ở bên tôi, đừng xa tôi nữa..

- Anh có tư cách nói câu này sao? Tôi tại sao phải ở bên anh chứ?! Anh điên rồi..

- Ừ.. tôi điên mất rồi, yêu em đến điên mất rồi..

- Vậy mà tôi lại như thế này.. Anh nói xem, tôi vì sao lại như vậy?

- Điều gì hả em?

- Tại sao.. tôi lại yêu anh nhiều đến thế..



Anh sững lại, tôi chôn mặt vào ngực anh, nước mắt lăn ra thấm ướt một mảng chăn anh đắp. Nơi đỉnh tóc truyền đến cảm giác nóng ấm, anh đặt lên đó nụ hôn sâu, tên ngốc ấy lại đang nhoẻn miệng cười.

- Cuộc đời tôi đã không còn vô nghĩa nữa rồi, Wonwoo..!







Nằm dưới cánh tay anh đang giam lấy tôi, ngước mắt nhìn người đó, giữa đêm đen thành thị ồn ào, trong một căn phòng không còn cũ nát. Hai xác thân từ từ chạm đến, nụ hôn gắn liền hai đôi môi. Tôi đã không còn cái cảm giác sợ hãi khi cùng anh chìm vào lạc giới, không còn sợ sớm mai thức giấc không có người kia nằm cạnh bên mình. Nụ hôn của anh vẫn nóng bỏng, vẫn ngọt ngào thậm chí là hơn. Trải dài từ môi tôi rồi lướt xuống vùng cổ gầy, mang yêu thương rải thành mật ngọt, không để sót bất kì nơi nào trên cơ thể của nhau. Nhớ thật nhiều, khát khao thật nhiều, khi ái tình hoà cùng dục vọng không còn là nỗi ám ảnh mà trở thành liều thuốc an thần, để hồn được ru êm sau những cái vuốt ve.


Hơi thở đứt quãng, bờ ngực trần nhấp nhô.

Anh và tôi, trải qua đêm tình cùng nhau vẽ tiếp mộng lạc ngày nào.

Không còn đau đớn, không có tủi hờn.

Chỉ có đôi ta khát khao nhau thật lòng bỏng cháy. Chỉ có tình ta rực rỡ tựa sao trời.





Mingyu nói rằng anh còn nhiệm vụ trên vai, phải trả hết nghĩa ân cho sở cảnh sát. Họ đã mở cho anh con đường tươi đẹp của hôm nay, chính nhờ họ mà anh và tôi mới có thể gặp lại nhau trong hạnh phúc. Tôi toàn tâm lo việc vận chuyển hài cốt của mẹ về ChangWon. Trước khi tạm rời xa nhau lần nữa đã hứa. Anh sẽ đi tìm tôi sau khi trả xong nợ đời.




Một buổi chiều yên ả của vùng quê.

Tôi vừa cùng mẹ Joo dọn dẹp bàn xong, đang chống tay thở khì nhìn thành quả một ngày thật tốt đẹp. Bên ngoài, nắng hoàng hôn đã rũ màu đỏ tía, nhuộm thị trấn nhỏ trong sắc cảnh nên thơ.

Tôi lau mồ hôi trên trán mẹ Joo, mẹ cười hiền queo, rồi chợt đánh mắt ra phía cửa. Có ai đó vừa bước vào, tôi xoay nhìn, vừa định bảo là quán đóng cửa rồi, khách muốn ăn thì mai lại đến.

Anh xuất hiện ở đó, mang trên vai một balo đầy. Tim tôi như ngừng đập, vui mừng chạy đến hướng có anh, mẹ Joo bật cười phía sau lưng. Người con trai mà tôi yêu thương nhất, đã đến đây rồi.

Tôi chạy vào vòng tay anh mở rộng, đón lấy tôi, hạnh phúc vỡ oà trong màu nhạt nắng. Anh run rẩy xúc cảm trong cổ họng, nghẹn ngào.

- Tôi sẽ không bao giờ để em rời xa mình nữa. Sẽ không bao giờ khiến em phải khổ đau.

- Nơi này sẽ là bến đỗ bình yên, mãi mãi. Tôi yêu anh, Mingyu..!



Khi ta yêu nhau, nơi đâu cũng sẽ là nhà.

Khi ta cần nhau, có trải qua muôn nghìn sóng dữ, hơi ấm vòng tay vẫn ghì chặt không buông.


End.




Lời cám ơn chân thành.

Cuối cùng thì ' Nơi Đâu ' cũng đã kết thúc, khép lại một chuyện tình ngọt ít buồn nhiều mà mình chắp bút nên. Nhanh thật, mới đó mà đã hoàn thành rồi, mặc dù Yi Yan toàn khiến các cậu đợi chương mới mỏi mòn thôi..

Mong là cái kết này sẽ xoa dịu những nỗi đau trải dài suốt từ đầu đến bây giờ. Cá nhân mình thì luôn nghĩ phải qua nhiều biến cố, cái tình mới càng đậm sâu. Và mình muốn nhắn gửi qua ' Nơi Đâu ' về tình yêu của những người còn trẻ. Không phải chỉ yêu là đủ, mà còn là hi sinh, là thương, là bất chấp nghịch cảnh của cuộc đời sóng gió. Chúng ta chỉ sống một lần, nhưng chẳng bao giờ là muộn nếu muốn tìm lại điều mà bản thân đã từng đánh rơi. Tình yêu thì kì diệu lắm, nó khiến người ta trở nên vĩ đại các cậu à.

Mình mong ' Nơi Đâu ' sẽ để lại ấn tượng trong lòng các cậu. Hãy nghĩ về nó khi thấy đời bế tắc, hãy sống thật hạnh phúc và yêu thương trọn lòng. Lần nữa cảm ơn các cậu vì đã đọc đến chương cuối cùng. Mình sẽ cố gắng cho những fic khác để có thể có một cái kết hoàn thiện như ' Nơi Đâu ' . Nhất định thế.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip