Chương 4 : Nỗi Sợ Cô Đơn

Tôi sợ cô đơn... Rất sợ...

Tôi bị ám ảnh bởi những con đường đêm lạnh cô độc mỗi bước chân mình...

Giữa sự cô lạc đó tôi chỉ muốn tìm thấy một ai đó giống như mình... Một người cũng đơn độc lẻ loi mà lê từng bước chân nặng trĩu mùi đời.

Và.... đó là anh.

Tôi tỉnh lại khi trời đã sập tối.

Vẫn là căn phòng này, vẫn là loại mùi vị đượm hơi khói toả ra trong không khí. Tôi ho hắng một chút vì cơn gió lạnh ùa qua ô cửa sổ và ngẩng đầu nhìn người đã để tôi tựa lên chân mà thiếp đi.

Anh đã ngủ say. Điếu thuốc tàn ghim vào gạt khô khốc, anh đã ngồi như thế bao lâu để giữ cho tôi giấc ngủ không động mình? Dù tôi vẫn thấy ác mộng, vẫn không thôi day dứt vì hình ảnh người mẹ đang thoi thóp từng ngày, nhưng tôi có phần an lòng khi tựa vào anh như thế. Nhìn khuôn mặt anh và đôi mắt nhắm chặt tôi mới nhận ra anh mang gương mặt rất dịu dàng, khi anh ngủ trông anh hiền đến mềm cả trái tim. Nó hoàn toàn khác với cái vẻ sõi đời và lành lạnh của anh khi thức giấc. Tôi ngây người ngắm anh rất lâu đến khi nhận ra gió lại lùa vào run rẩy. Tôi kéo tấm chăn bông anh đã đắp cho tôi khi đưa tôi về nhà lẳng lặng đắp lại cho anh, vén lên tận ngực vì sợ anh trở giấc bởi khí trời. Bỗng dưng tôi đỏ mặt, lần đầu tôi chăm sóc một người hoàn toàn xa lạ, là anh. Tay tôi lần vào túi và chạm vào những tờ bạc anh đưa, lòng chùn xuống một nhịp tôi tự vỗ mặt trấn an mình rồi đứng dậy ra khỏi nhà.

Tôi đến bệnh viện, mẹ rất cần tôi.

Lên một chuyến xe buýt và ngồi ở hàng ghế cuối cùng. Tôi nép người nhìn Seoul rực rỡ qua tấm kính xe sạm mờ. Ngoài đó là vô vàn ánh đèn rực rỡ, là những hào nhoáng mà ai cũng muốn đắm mình, những tưởng là thế giới rộng lớn lắm nhưng rồi cũng chỉ thu lại bằng hai từ vật chất. Kẻ giàu hưởng phúc bao nhiêu cũng không thấy đủ, người nghèo ăn một nắm cơm vào cuối ngày vẫn thấy vui. Và tôi là một kẻ nghèo, nhưng tôi lại chẳng có cả nắm cơm hay là một niềm vui đơn giản nào cả. Tôi sợ hai từ cô độc, sợ cảm giác chỉ còn lại duy nhất một mình trên thế gian này, nhưng hiện tại dù muốn dù không tôi cũng phải thừa nhận rằng mình đang cô đơn lắm. Những toà nhà cao vút đến mỏi cổ ngước nhìn, nó giống như cuộc sống mà tôi không bao giờ chạm tới được... Đi một đoạn đường thật lâu cứ ngỡ rằng mình đã đi xa lắm nhưng ngoảnh lại ta chỉ mãi quẩn quanh với lối mòn của cuộc sống này. Tôi thở dài và khẽ tựa đầu vào thành kính, mông lung thả thần trí vào những ánh đèn đêm. Nơi ánh sáng đó có vô vàn con thiêu thân đang lao mình vào chỉ để nhận lấy cái chết, vì nó bị hấp dẫn bởi thứ ánh sáng dụ hoặc bản năng và dù chết nó vẫn nghĩ rằng nó đã đắm mình đầy khoái lạc trong vô vàn những ảo mộng nhiều màu...

Cánh cửa phòng bệnh nhẹ đẩy vào, tôi cố gắng nhẹ nhàng hết mức có thể khi thấy mẹ nằm ngủ trên giường với vô số những ống dẫn truyền khắp người. Nhìn bà xanh xao và hốc hác tôi xót xa đến bọng mắt ửng đỏ, cổ họng nghẹn ngào và ngực trái khẽ nhói lên. Tôi đi khe khẽ vào bên trong, lại cạnh giường và ngồi xuống. Máy điện tâm đồ kêu từng tiếng lạnh ngắt, âm thanh đó luôn khiến tôi run sợ, tôi sợ tiếng tít kéo dài, sợ Thần Chết sẽ mang mẹ đi khỏi thế gian này. Tôi kéo bàn tay gầy guộc của mẹ ra khỏi chăn, mím môi kiềm nén cảm xúc trào ra khoé mắt, mẹ gầy quá... đã gầy đến mức không thể chấp nhận được nữa... Tôi nắm lấy bàn tay ấy đưa lên má mình, áp vào cố gắng sưởi ấm bằng chút hơi ấm tình mẫu tử.

Mẹ ơi đừng buông xuôi... Xin người đừng bỏ lại con một mình....

Tôi run lên bần bật vì nỗi đau vô hình. Dù không khóc nhưng mắt cứ cay xè và toàn thân cứ thế nấc nghẹn từng hồi. Lát sau một tiếng gọi từ phía sau lưng khiến tôi trấn tĩnh lại.

- Cậu đã quay lại đấy à Wonwoo? Hãy gặp riêng tôi một chút.

Bác sĩ điều trị vào phòng để kiểm tra cho mẹ và nhìn thấy tôi đã ở đó gục mặt bên dáng người gầy trên giường bệnh. Ông nhẹ nhàng nói rồi ra ngoài trước, tôi vén chăn lại cho mẹ cẩn thận rồi đi theo sau ông.

Tôi và ông ngồi đối diện nhau trong phòng khám bệnh. Ông có chút thở dài nhìn khuôn mặt đượm buồn của tôi. Tay ông đan vào nhau rồi bắt đầu điều muốn nói.

- Mẹ cậu vừa rồi qua được cơn nguy kịch quả là điều may mắn. Tôi đã rất khó khăn mới cấp cứu kịp thời... Hiện tại bà ấy đang hôn mê, có lẽ vài hôm nữa mới có thể tỉnh lại.

- Vâng... Tôi hiểu. Tôi cám ơn bác sĩ nhiều lắm.

Tôi thều thào và đáp lại bằng nụ cười gường gượng. Ông đưa tay đẩy gọng kính rồi nói tiếp.

- Quả thật tôi rất xót xa cho hoàn cảnh của mẹ con cậu. Bà ấy bị u não nhưng lại cố chống chọi chịu đựng và đến nay đã là chuyển biến xấu rồi. Bảo hiểm của mẹ cậu và cả cậu cũng đã dốc hết mà lo toan nhưng hiện tại sẽ không thể chi trả được nữa... Cậu định thế nào hả, Wonwoo?

Tôi hiểu rằng bệnh viện luôn là nơi cố gắng bằng mọi sức lực để cứu chữa người bệnh nhưng quả thực ta không thể dựa vào họ quá nhiều, họ cũng không thể bỏ ra quá nhiều cho một ca bệnh giai đoạn cuối. Họ đã làm hết cách rồi. Tôi luồn tay vào túi lấy ra xấp tiền anh đưa, chầm chậm đặt lên bàn và nói với bác sĩ.

- Đây là một ít tiền tôi vừa kiếm được. Xin bác sĩ hãy giúp tôi chữa trị cho mẹ... Tôi sẽ không buông xuôi đâu. Vài hôm tôi sẽ lại mang tiền đến, chỉ xin bác sĩ đừng bỏ cuộc mà hãy cứu mẹ tôi đến cùng...

Ông nhìn xấp tiền rồi lại nhìn tôi, có phần cau mày trách cứ.

- Tôi đang tự hỏi cậu đã lại lăn lộn ở nơi đâu để lấy ra số tiền này... Wonwoo, tôi mong cậu hãy hiểu, mẹ cậu nếu khoẻ lại mà biết rằng cậu đã hành hạ mình như thế nào và lao thân ra xã hội vì bà ấy bao nhiêu thì nhất định sẽ rất đau lòng. Hãy sáng suốt mà giữ mình Wonwoo ạ.

- Nơi đâu thì miễn có tiền tôi cũng sẽ đến thôi. Tôi quay lại cùng mẹ một chút rồi lại đi ngay. Trăm sự nhờ ông, bác sĩ...

Tôi cúi chào rồi ra khỏi phòng. Tôi biết sau lưng tôi là ánh nhìn đăm chiêu và cái lắc đầu của bác sĩ. Hẳn là trong mắt ông ấy tôi đáng thương lắm, thằng con trai mảnh khảnh với cánh tay chằng chịt sẹo và những tờ tiền nhơ nhớp mùi dịch trắng tanh hôi.

Trở lại cùng mẹ, tôi ngồi nhìn mẹ rất lâu nhưng mẹ thì vẫn nằm im bất động. Đồng hồ gõ từng nhịp tích tắc và đêm càng sâu lại càng lạnh buốt tâm can. Gần nửa đêm tôi đứng dậy và rời đi sau khi chắc chắn rằng mẹ đã ổn. Tôi hôn vào tay bà rồi ra khỏi căn phòng bệnh trắng, tôi lại phải lao ra xã hội ngoài kia như tôi đã và đang làm.

Sương đêm rơi xuống thấm vào đôi vai từng hạt lạnh trong veo. Tôi rúc mình vào tấm áo khoác bạc màu và thở ra những làn hơi trắng, môi hơi tái đi vì nhiệt độ đã dần xuống âm. Chuyến xe buýt cuối cùng tôi đã bắt được nhưng lại không thể về được đến tận nhà của anh. Đoạn đường cuối cùng tôi phải đi bộ. Tôi phải về trước khi anh thức dậy, không khéo anh lại nghĩ tôi cầm tiền rồi trốn đi mất biệt thì không hay. Tôi chợt đỏ ửng mặt khi nghĩ đến anh, nghĩ đến sự ấm áp trong cái ôm của anh lúc đó, bờ ngực rộng và đầy vững chắc đó đã đón trọn lấy tôi không chút chần chừ. Anh bước vào cuộc đời tôi nhanh như một cơn gió đông vậy... Cơn gió lạnh và mang nhiều tâm tình nặng trĩu. Chân tôi từng bước trên con đường về nhà anh, nơi đó có người con trai đã mang cái lạnh vào cuộc sống của tôi nhưng cũng chính anh ấy đã sưởi ấm tôi khi mọi thứ tưởng chừng đã đóng băng vì nghịch cảnh.

Về đến nơi, tôi khẽ phủi những mảng sương ươn ướt trên vai áo, hít mũi đỏ ửng vì lạnh và lui cui tháo giày ở cửa nhà. Còn chưa kịp nhìn xem anh đã dậy chưa thì tiếng anh đã làm tôi giật bắn.

- Em đi đâu vậy?

Tôi giật mình ngẩng lên và bắt gặp anh vừa bước ra từ phòng tắm. Khăn lông phủ trên mái tóc và chút nước vương trên khuôn mặt góc cạnh nam tính của anh. Tôi bỗng dưng co cứng người như đứa trẻ bị bắt quả tang đi chơi về muộn. Lắp bắp mãi mới có thể trả lời.

- Tôi... đến bệnh viện để trả phí nằm viện vài ngày cho mẹ...

Anh vừa lau tóc vừa nghe tôi nói rồi gật đầu.

- Ừ... Tôi cũng nghĩ thế. Chỉ là thấy em về hơi trễ.. Vừa định đi tìm..

Anh nói xong thì xoay mặt đi. Tôi cũng chẳng biết phải nói gì nữa. Im lặng vào nhà và cởi bỏ lớp áo khoác dày. Anh đi vào bếp làm gì đấy một lúc rồi ra ngoài với hai cái cốc trên tay. Tôi ra ngoài ban công, vẫn còn loay hoay định mắc áo lên giá treo thì anh đã ở ngay phía sau đón lấy làm giúp rồi ấn vào tay tôi cái cốc nghi ngút khói, tôi ngẩng lên nhìn và anh khẽ cúi xuống thì thầm.

- Uống chút ngũ cốc đi. Đêm rồi em sẽ đói đấy.

Khoảng cách bất chợt thu gần khiến tim tôi hẵng đi một nhịp. Tôi bối rối gật đầu rồi uống ngũ cốc anh pha. Anh nhấp một ngụm rồi lại lên tiếng hỏi.

- Mẹ em thế nào rồi?

Tôi có hơi khựng lại nhưng rồi cũng trả lời anh ngay sau đó.

- Bà vẫn đang hôn mê... Chưa biết khi nào mới tỉnh lại...

- Bà bị bệnh gì?

- U não.

- Bố em đâu?

- Ông mất rồi. Vào một ngày mưa ở công trường làm việc...

Anh im lặng một hồi dài sau câu nói đó của tôi. Có vẻ như anh cảm thấy mình đã hỏi điều không nên hỏi. Tôi cũng không hiểu tại sao mình lại có thể trả lời anh dễ dàng đến thế, tôi và anh đứng ở đây cạnh nhau nhưng mối quan hệ duy nhất chính là bạn tình. Chúng tôi lẽ ra không nên biết quá nhiều về nhau, chỉ cần biết có đáp ứng được cho nhau hay không là đủ. Tâm sự thủ thỉ cùng anh rồi tôi sợ chẳng nhận được gì ngoài hai từ thương hại, nó chỉ càng khiến tôi bé nhỏ trong mắt anh. Tôi giấu xúc cảm vào đáy cốc rồi uống nó vào bụng những chuỗi đau thương của chính mình. Bỗng dưng anh lùi lại một bước rồi hơi ấm đó dần rút lại cho đến khi tôi cảm nhận được rằng anh đã lại lần nữa ôm lấy mình vào lòng, lần này là từ phía sau, một tay anh vẫn cầm cốc, tay còn lại quàng lấy tôi vào người và gác cằm lên vai tôi thật nhẹ. Tôi có phần kinh ngạc, không biết phải phản ứng ra sao thì giọng anh đã nóng hổi phả ra nơi triền cổ.

- Lạnh lắm đúng không em?

- Anh..

- Cuộc đời em và tôi đều lạnh buốt đến đau lòng...

Tôi kinh ngạc trong vòng tay anh, thật sự tôi có rất nhiều điều muốn hỏi. Rằng anh đã trải qua những gì, vì sao lại chọn cái nghề này để kiếm tiền? Anh biết rõ nó dơ bẩn đúng không anh? Nhưng anh vẫn làm, vì chắc hẳn anh cũng có những lí do sâu kín của riêng mình. Tôi đã muốn hỏi nhưng rồi lại thôi, và rồi chính anh lại tự giải đáp mọi điều tôi thắc mắc.

- Tôi là một thằng ma cô chăn điếm, Wonwoo à. Tôi lớn lên từ khu ổ chuột, từ một mái nhà từ bé đã đầy tiếng cãi vã và đồ đạc rơi vỡ khắp nơi. Bố tôi nát rượu còn mẹ thì đã đi theo nhân tình vì không chịu nổi phận đời nghèo hèn thấp kém. Rồi chính ông ấy cũng đã đi mất biệt vì men lưu linh quên mất đất trời, tôi lạc lõng và cô đơn một mình tồn tại. Lớn lên bằng những dạn dày sóng gió cuộc đời... Tôi làm cái nghề này vì tôi chẳng hề được đón nhận bằng bất kì công việc nào khác..

Lời anh nói như trút ra một bầu tâm sự nặng nề, tôi im lặng nghe rồi vô thức tựa người vào anh chút nữa. Anh đúng là cũng chẳng khác tôi là bao. Anh mang đau thương và biến nó thành hư ảo sau những làn khói thuốc trắng mờ nhoè. Tôi khe khẽ hỏi.

- Anh làm nghề này lâu chưa?

- Nhiều năm rồi.. Tôi không nhớ rõ nữa. Kể từ khi tôi trưởng thành...

- Hẳn là những ai bị anh chăn dắt sẽ căm giận anh lắm..

- Ừ... Chẳng ai là không chán ghét tôi cả.

Anh đứng thẳng lại rồi kéo cả người tôi xoay lại nhìn anh, đáy mắt anh bỗng có tia dịu dàng.

- Tôi đã nghĩ em sẽ ghét tôi lắm... Chuyện đó tôi đã mạnh bạo đoạt lấy của em... Làm em đau đớn và cả đau lòng...

Ánh mắt anh lúc đó làm tôi bị lạc. Nó khiến tôi loay hoay kiếm tìm bản thân mình. Anh có lúc đáng sợ nhưng có lúc lại rất dịu dàng. Và ngay lúc này anh làm tôi say.

- Tôi không ghét anh... Ngược lại tôi đã nợ anh, và sẽ còn nợ rất nhiều.

Anh khẽ cười, nụ cười rất nhẹ. Tay anh luồn vào mái tóc tôi và kéo gương mặt tôi lại gần.

- Chúng ta nợ nhau cái gì, thì dùng tình mà trả...

Giọng anh khàn khàn rồi mất hút ở đầu lưỡi. Anh hôn tôi, nụ hôn dưới trời đông buốt giá, cánh tay ôm trọn tôi rắn chắc và vững vàng. Tôi đã nghĩ mình sẽ phản ứng nhưng đôi mắt lại tự động khép lại và chìm vào những ngọt ngào mà anh đưa đẩy ở đôi môi.

Dưới bầu trời đêm sâu hun hút, những vì sao le lói bị che lấp sau ánh đèn phố thị, cơn gió đông đang ôm vào lòng vầng dương ấm áp và quyện vào nhau chút ý tình của nghiệt phận nhân duyên.

Từ hai tâm hồn đều mang nỗi sợ cô đơn, tôi và anh đã yêu nhau như thế...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip