#rq3 - still us


"Cậu thật sự không biết gì sao Wonwoo?"

"Ừm... ừm... cô đã nghe điều đó từ đâu vậy?"

"Tôi chỉ... tình cờ đi ngang qua phòng quản lý. Họ để cửa mở và tôi nghe được hết câu chuyện. Chỉ là vô tình thôi, Wonwoo."

"Tôi... biết rồi."

"Ừm... cậu nên kết thúc mọi chuyện càng sớm càng tốt. Kết thúc với Mingyu đi. Như thế thì cuộc đời Mingyu, và cả cậu nữa, mới có thể tốt đẹp được."

Wonwoo không nói thêm gì nữa. Những ánh đèn đường nhập nhoạng lúc về khuya, có chăng cũng chỉ có vầng trăng vời vợi kia đang thấu hiểu nỗi đau của anh. Kết thúc sao... Sao mọi chuyện lại thành ra thế này, sao lại khiến trái tim anh vỡ thành trăm mảnh thế này?

Anh vẫn còn nhớ, ngày Mingyu tỏ tình anh bằng hai chiếc kẹo bông. Khoảnh khắc nụ cười sáng ngời ấy hiện trên khuôn mặt kia, anh đã biết chắc mình không thể bỏ lỡ em.
Anh vẫn còn nhớ, ngày Mingyu ở lại phòng tập đến tối muộn chờ anh, anh ngủ quên vẫn nhẹ nhàng cõng anh một đoạn đường dài về ký túc.
Anh vẫn còn nhớ, ngày Mingyu hẹn gặp anh góc sân nhỏ sau phòng tập, lén lút đặt bàn tay mình lên đôi mắt anh, rồi trao một nụ hôn khẽ khàng. Em bảo, "đấy là nụ hôn đầu của em".
Anh vẫn còn nhớ, những buổi đi chơi hiếm hoi của hai đứa, những cái đan tay lặng lẽ bất kể đông hè, những cái ôm vỗ về ủi an cổ vũ nhau khi bản thân đối phương kiệt sức.

Vậy mà giờ, ngay trước thời điểm cả hai cùng đan tay tiến tới ước mơ chung mà anh và cậu đã nỗ lực suốt những năm qua, mọi thứ sụp đổ, tựa như một cơn ác mộng kinh hoàng. Người ấy đã nói thế, nói rằng vì sự nghiệp của một idol, anh và cậu không thể ở bên nhau được nữa.

Wonwoo mệt mỏi chìm vào giấc ngủ sau một trận khóc dài mấy tiếng đồng hồ. Anh cứ lặng lẽ khóc, không một tiếng động, như thể mong rằng em Mingyu sẽ không phải lo lắng, chút ý tình này, anh muốn bảo vệ Mingyu.

Wonwoo miên man vào giấc chiêm bao. Giá như đây chỉ là một cơn mơ. Giá như khi sớm mai tỉnh dậy, anh và cậu vẫn đan tay và trao nhau những ôm hôn.

Giá như anh vẫn còn cơ hội để nói "Anh yêu em, Mingyu."

Giá như, cũng chỉ là giá như.

Wonwoo chia tay Mingyu rồi.

---

"Mingyu, anh không lạnh."

"Anh có mà ~"

"Không, Mingyu đừng thế nữa. Tại sao lại ôm anh?"

"Không phải... tất cả chỉ là vì hợp đồng sao?"

"Ừ... ừm, đúng là thế."

"Wonwoo, anh còn thương em không?"

"..."

"Em biết anh còn thương em, Wonwoo."

"Em còn nhớ chuyện năm xưa chứ?"

"Đó đã là quá khứ."

"Không, Mingyu. Anh đi ngủ đây."

Wonwoo vào phòng của mình rồi khoá trái cửa. Mingyu và anh đã là bạn cùng nhà được mấy năm rồi, cũng tại ngày ấy oẳn tù tì thua. Cậu cứ đứng lặng lẽ nhìn theo anh bước đi rồi để không gian dần trả lại sự im lặng vốn có của nó. Nhất là về đêm, với cậu, sự im lặng ấy đáng sợ hơn bao giờ hết.

Bởi đó là của người cậu thương.

Phải, Mingyu vẫn rất thương anh. Thương nhiều hơn là chữ yêu. Thương anh muốn chết đi sống lại để có thể ở bên anh. Ngay kề anh nhưng không thể ôm lấy, nắm tay, chỉ có thể từ xa dõi theo và bảo vệ người.

Mingyu vẫn còn nhớ, đó là ngày tuyết rơi phủ kín khắp các con đường. Wonwoo mặc một chiếc áo len cổ lọ, và vẫn như thói quen, Mingyu luôn là người đem theo găng tay và khăn choàng cổ cho anh, vì anh dễ lạnh nhưng chẳng bao giờ nhớ để đem theo cả. Vậy mà ngày hôm đó, anh đeo khăn choàng, tay đeo găng đút vào túi áo. Hình như anh cũng không muốn nắm tay Mingyu lần cuối. Anh và cậu ngồi im lặng ngắm tuyết rơi, và khoảnh khắc lời nói ấy thốt ra, Mingyu biết mình đã chậm một bước.

Biết mình đã bỏ lỡ anh. Và trách mình đã không thể bảo vệ thứ tình cảm đẹp đẽ này.

Anh vẫn luôn ở đó, Wonwoo vẫn luôn xuất hiện trước mặt Mingyu từng ngày từng giờ. Nhưng còn gì đau hơn khi người trước mặt lại là người mình từng yêu thương hết lòng? Không, không phải "từng", anh vẫn luôn là người em yêu thương, chỉ là em chẳng còn cơ hội để nói với anh "Em yêu anh Wonwoo rất nhiều."

Nhưng vì cớ gì anh lại tuyệt tình khi tình yêu thương cậu vẫn còn lưu lại trong đáy mắt nhiều đến thế?

---

Wonwoo nhập mật khẩu rồi uể oải bước vào nhà. Hôm nay lại là một ngày làm việc mệt nhọc. Bằng chứng cho điều ấy là đồng hồ đã điểm một giờ sáng hơn.

Căn nhà tối om và lặng im không một tiếng người. Wonwoo vẫn chưa thể thích nghi với khung cảnh ở trước mặt. Dù không còn là người thương của nhau, nhưng bất kể khi nào về nhà, Mingyu vẫn luôn ở đó chờ anh, hoặc là cười thật tươi ra đón anh rồi đi hâm nóng đồ cho anh, hoặc là chờ anh lâu đến mức ngủ quên trên sofa mặc cho tivi vẫn đang bật tiếng.

Hay cả dù biết anh có thói quen bật máy sưởi siêu nóng, cậu vẫn vì sợ anh lạnh mà mua thêm đệm cho anh. Từng thói quen nhỏ nhặt của anh, người-yêu-cũ ấy hiểu rõ nhất. Ngay cả bây giờ.

Đã quá lâu rồi anh mới cảm nhận lại sự yên ắng đến đáng sợ này. Sự yên ắng khi không có bóng dáng của người anh thương.

Hẳn là lịch trình hôm nay của em ấy bận rộn lắm.

Và ngay khoảnh khắc Wonwoo bật đèn, anh cảm giác có vẻ như chân mình va phải một thứ gì mềm mềm. Và cảnh tượng ấy khiến trái tim đóng băng và khổ sở của Wonwoo từng ấy tháng năm qua, như được rực tràn sức sống sau một giấc chiêm bao vô thực. Một giấc mơ nhốt anh vào chiếc lồng kính anh không thể thoát ra, chỉ có thể đứng ngắm nhìn Mingyu mà không thể có một lần can đảm nói với em rằng "Anh vẫn còn yêu Mingyu."

Nhưng anh không phải làm vậy nữa. Bởi Mingyu chính là người can đảm đó rồi.

Từng bức ảnh được trải thành hàng dẫn ra phòng bếp. Mỗi bức ảnh được buộc kèm một bông hoa hướng dương xinh xắn. Những ký ức ùa về dần trong cả nỗi nhớ và niềm thương anh muốn thổ lộ bấy lâu nay, Wonwoo chậm rãi đọc từng ghi chú trên mỗi tấm ảnh, nhưng trái tim anh thực đang loạn nhịp không ngừng.

Đôi mắt dần nhoè đi bởi những giọt lệ đã bắt đầu tuôn rơi sau từng tấm ảnh được nhấc lên. Và cuối cùng, khi bước đến chiếc bàn ăn quen thuộc, một đoá hoa xinh xắn và vài dòng chữ nhỏ quen thuộc đã khiến anh trút hết tất cả đau đớn kìm nén bấy lâu nay.

Wonwoo, em vẫn luôn yêu anh.

"Anh, em ở đây."

Wonwoo xoay người về phía tiếng nói phát ra trong khi nước mắt nước mũi vẫn chảy dài thành hàng. Không quan trọng, bởi người quan trọng đang ở trước mặt anh rồi. Wonwoo cứ thế lao đến ôm chầm lấy Mingyu, anh bấu víu bờ lưng cậu như thể đã bỏ rơi nó quá lâu rồi. Mùi hương thân thuộc này, hơi ấm của cậu, anh đã vô cùng nhớ...

"Ngoan, em ở đây."

Wonwoo vẫn không thể ngừng khóc. Còn Mingyu thì thương mèo nhỏ lắm, vuốt vuốt lưng anh mãi dỗ dành anh mau nín khóc.

"Ui cứ thế này mai mắt sưng hết thì sao anh ơi"

"Em có chuyện muốn nói, anh Wonwoo sẽ nghe em chứ?"

Wonwoo ngẩng lên nhìn cậu, đôi mắt ướt vẫn nhìn rất rõ Mingyu, nhìn rõ cả niềm thương yêu cậu dành cho anh bấy lâu nay. Anh gật đầu, và để mặc cậu nhấc bổng mình lên đem ra sofa.

"Anh có nhớ thực tập sinh nữ họ Jang không? Người có mái tóc dài màu nâu ấy."

"Có... anh có..."

"Em biết rồi, mèo ngoan của em không cần phải nói lại đâu nghen. Em thương anh lắm."

"..."

"Cô Jang đó, cô ta thích em. Cô ta đã năm lần bảy lượt bày tỏ tình cảm của mình với em nhưng em từ chối thẳng thừng. Vì em đã có Wonwoo rồi. Vậy mà em cũng chẳng ngờ cô ta bịa chuyện đến mức đó, đã nói dối chuyện nghe lén phòng quản lý gì đó, còn đe doạ anh không được nói ra nữa chứ."

"Em... a... anh xin lỗi, anh đã quá nóng vội... anh chỉ muốn bảo vệ tương lai của Min..."

"Em biết, Wonwoo. Em biết anh là một người thành thật và biết nghĩ cho người khác thế nào. Chỉ trách đến bây giờ em mới tìm ra được chân tướng sự việc."

"Em... em đã làm gì, Min?"

"Anh đừng lo, em không làm gì quá đáng đâu. Chỉ là, gieo nhân nào gặt quả đó. Cô ta xứng đáng nhận lại tất cả những gì cô ta đã gây ra cho em, và người thương của em."

"Anh xin lỗi..."

"Không mà Wonwoo, dù sao thì thời gian qua được ở cùng nhà với anh em cũng đã quá hạnh phúc rồi. Em chỉ thương anh thôi, hẳn là anh đã khó chịu lắm... Vì em biết anh vẫn còn thương em rất nhiều, đúng chứ?"

"Anh yêu em, Mingyu. Anh yêu em."

"Em cũng yêu anh."

"Anh đã chờ rất lâu để đến ngày có cơ hội nói lời này. Chúng mình... có thể là bạn cùng phòng không?"

Mingyu cười, cậu không đáp lại câu hỏi ấy mà chỉ kéo sát anh với mình, tay đặt sau gáy người thương rồi kề lên môi anh một nụ hôn.

"Nụ hôn này... em đã chờ rất lâu..."

"Chúng mình về phòng nhé?"

"Phòng ai nhỉ? ^^"

"Khó quá... Thay vào đó, ngay tại đây, em Min thấy sao? ^^"

"Con mèo nhỏ đáng ghét lại quyến rũ em rồiii"

"Cảm ơn em."

"Em đã rất nhớ anh."

"Em Mingyu vẫn luôn là của anh mà."

"Hãy đánh dấu anh đi, Mingyu."

______________________

Đoạn ôm ấy tui lấy cảm hứng từ đợt FML í =))) nói là mí bà hiểu rồi ha hehe tại kím ảnh lại mà khum coá 😿 nhưng tui không nói cụ thể thời gian được tại nếu 8 năm thật thì đau vỡ lòng mất 😿

Cảm ơn bạn chilrin_ vì chiếc request siu đáng iuuu 💕🤭 lần nữa xin lỗi vì tui đã lặn quá lâu 😢 thậc ra request này cũng làm tui phải nghĩ đi nghĩ lại plot =))) cũng chưa chắc bản thân có ưng plot này không nữa 🥲 nhưng mong là bạn sẽ thấy thích nó hehe 😽

Đang vừa viết vừa nghe "Miên man" mọi người ạ =)))) cuốn quá trời

Chúc cả nhà ngủ ngon và mai sẽ là một ngày tốt lành nhá 🤍 iu thưn mọi người, mình sẽ cố gắng ra chap đều ~🤍

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip