CHAP 6
Ăn nhẹ xong, mọi người tiếp tục bàn bạc về kế hoạch cho hợp đồng, lại tiếp tục cãi nhau. Tất nhiên không quên xen lẫn màn hoà tấu của tiếng côn trùng grec grec và tiếng gió hú miền viễn du do sự im lặng lẽ của những cuộc chiến tranh lạnh.
- Chúng ta tạm dừng ở đây đi! Mọi người suy nghĩ thêm xem có cách nào khác không. Bây giờ chúng ta nghỉ trưa thôi. - Mingyu nói. Cả buổi sáng mà vẫn không tới đâu.
Mọi người vâng dạ rồi rời phòng họp. Wonwoo cũng định đi thì bị Mingyu giữ lại.
- Mình đi ăn chung đi!
Anh hơi nhíu mày, nhưng vẫn gật đầu.
- Vẫn còn nghĩ chuyện công ty sao? - Mingyu đặt khay thức ăn xuống, nhìn Wonwoo đang cau mày suy nghĩ.
- Hả? À, không. - Wonwoo giật mình.
- Đừng lo, rồi sẽ ổn thỏa cả thôi. Nhân viên công ty chúng ta toàn là nhân tài, tin tưởng họ đi! - Mingyu mỉm cười.
- Cậu cứ giao phó cho cấp dưới vậy sao? Cậu là trưởng phòng mà? - Wonwoo không đồng tình.
- Không phải giao phó. Mà là tin tưởng. Anh lo lắng chỉ làm họ rối hơn thôi. Em đâu có nói sẽ để mặc họ còn mình thì ngồi chơi. Chỉ là không ôm hết vào mình thôi. Họ là nhân viên mà, họ cũng cần phải làm việc. Đây là cơ hội để họ chứng tỏ khả năng của mình. Em không nói anh đừng quan tâm, em chỉ muốn anh đừng suy nghĩ nhiều, còn có những người khác cùng anh nghĩ cách. Quan trọng là tìm ra đúng hướng đi thôi. - Mingyu vừa sắp chén đũa cho anh vừa nói.
Wonwoo sững sờ. Đây mà là Kim Mingyu anh biết sao? Kim Mingyu anh biết sao có thể nói ra mấy lời này. Anh hơi cúi đầu, có vẻ Kim Mingyu không hề trẻ con như anh nghĩ. Cậu ta lên được chức trưởng phong chắc chắn không liên quan tới quan hệ giữa cậu ta và giám đốc như người ta đồn đoán. Kim Mingyu này thật sự có năng lực. Cậu không giống anh, anh lúc nào cũng lo lắng nhân viên không thể làm tốt, nên luôn phải suy nghĩ rất nhiều, đôi khi áp đặt suy nghĩ của mình cho nhân viên. Còn cậu lại để nhân viên tự do sáng tạo. Nói chính xác hơn là cậu tin tưởng vào khả năng của cấp dưới, còn anh thì không. Chính vì vậy mà cậu luôn vô tư không lo nghĩ, còn anh thì lúc nào cũng nghiêm túc đến phát sợ.
Mãi suy nghĩ nên Wonwoo không nhận ra mình đang nhìn chằm chằm vào con người trước mặt bằng ánh mắt thâm trầm.
- Trưởng phòng Jeon! Trưởng phòng Jeon! - Mingyu gọi nhưng không thấy anh có phản ứng. Cậu thở ra. - Wonwoo hyung!
- Hả? Sao? - Wonwoo giật mình vì tiếng "hyung" lọt vào tai. Anh vội thu lại ánh mắt đang nhìn cậu, ngại ngùng nhìn đi nơi khác.
- Anh sao vậy? Nghĩ gì mà nhìn em ghê thế? - Mingyu gắp thức ăn vào chén cho Wonwoo. - Ăn đi!
- À, ừ. - Wonwoo cần đũa lên, máy móc ăn cơm, thỉnh thoảng lại lén nhìn chàng trai trước mặt.
Tan ca, Mingyu theo thói quen cùng Wonwoo đi về nhà. Chỉ là thay vì đi phía sau anh, cậu lại đi song song với anh.
- Wonwoo hyung! - Mingyu thích thú gọi.
- Có chuyện gì? - Wonwoo thở dài.
- Không có gì. Em chỉ gọi vậy thôi.
- Cậu đã nói câu này hơn mười lần rồi.
- Vậy sao, Wonwoo hyung?
- Cậu thích gọi tôi là "Wonwoo hyung" tới vậy sao? - Wonwoo liếc mắt nhìn cậu.
- Um, em cũng thích nghe anh gọi tên em nữa. - Mingyu gật đầu.
- Vậy sao trưởng phòng Kim? - Wonwoo nhướn mày, sau đó đi thẳng.
Mingyu bị bất ngờ với cái nhướn mày này của Wonwoo, cả câu nói kia nữa. Cậu phì cười, cái con người này nhìn vậy mà cũng biết đùa cơ đấy.
- Wonwoo hyung! Chờ em với!
Mingyu giật mình đuổi theo Wonwoo. Anh rẽ vào sân chơi của toà nhà mới. Vừa nhìn thấy Wonwoo, Hye Eun liền chạy tới gọi "oppa, oppa" ngọt xớt. Mingyu dù không muốn nhưng không thể không thấy bực bội. Dù là trẻ con nhưng vẫn là con gái. Mingyu bĩu môi nhìn đôi tay nhỏ xíu ôm lấy cổ Wonwoo, còn hôn một cái chụt lên má anh nữa chứ. Cả Wonwoo hyung nữa, cười đến mũi cũng chun lại. Chưa hết, còn cọ cọ mũi mình với mũi của cô bé. Gì chứ, anh có biết cái gì gọi là "nam nữ thụ thụ bất tương thân" không? Mingyu khó chịu liếc nhìn chỗ khác, chợt nhìn thấy một gương mặt nhăn nhó, đôi môi nhỏ chu ra, hai bàn tay be bé chống dưới cằm. Là Dongsoo lần trước cậu gặp đây mà. Nếu thấy yếu thế thì phải tìm đồng mình liên thủ. Đường đường là nam thanh niên mạnh mẽ cường tráng, tất nhiên không thể chấp nhất một bé gái. Nếu đã vậy, đành nhờ bé trai kia thôi. Cũng không hoàn toàn công bằng, nhưng tốt hơn là tự mình ra tay.
- Chào em! - Mingyu khuỵu xuống ngang với cậu bé.
- Là anh ạ? - Cậu bé phụng phịu.
- Em muốn chơi thổi bong bóng không? - Mingyu mỉm cười, trên tay là lọ bong bóng xà phòng.
Cậu bé dịu mặt xuống, rụt rè nhìn Mingyu. Mingyu đưa lọ xà phòng cho cậu bé. Cậu bé vui vẻ thổi thử.
Cảnh tượng đó vô tình lọt vào mắt Wonwoo lại trở thành Mingyu thấy một bé trai buồn bã vì không có bạn chơi cùng liền đến an ủi, chọc cho bé trai vui vẻ trở lại. Bé trai hiến hở chạy đến chỗ xích đu nơi anh và Hye Eun đang ngồi.
- Hye Eun à, chơi bong bóng không?
- Oppa, dạ thôi. Em muốn ở đây với hoàng tử oppa.
Thấy cậu bé xịu mặt, Wonwoo vội nói.
- Hye Eun đi chơi với oppa đi! Anh không sao. Hye Eun muốn chơi bong bóng mà.
Hye Eun e dè nhìn Wonwoo. Anh gật đầu cười khích lệ. Cô bé vui vẻ gật đầu rồi nhảy xuống xích đu chạy đi chơi. Cô bé vừa chạy đi, Mingyu liền ngồi vào chỗ của cô bé.
- Trưởng phòng Kim đúng là biết dỗ trẻ con. - Wonwoo bâng quơ nói.
- Tan ca rồi mà hyung? - Cậu bĩu môi.
- Thì sao? - Wonwoo vờ không hiểu.
- Vẫn gọi trưởng phòng Kim... - Mingyu phụng phịu.
- Tôi gọi thế quen rồi. - Wonwoo phì cười.
- Thì anh sửa từ bây giờ đi! - Mingyu dúi dúi mũi giày dưới đất. - Mà cô bé đó có vẻ thích anh quá nhỉ?
- Hye Eun á? Chắc vậy.
- Sao anh quen cô bé vậy? Em thấy người của khu chung cư bên đó có vẻ không thích sang bên này.
- Ừ thì, trước đây cô bé sống ở cạnh nhà tôi. Mới chuyển sang đây vài tháng thôi. Vì tôi đã hứa sẽ tới chơi với cô bé nên phải giữ lời chứ. Nhan tiện giải tỏa căng thẳng.
- Còn hoàng...tử?
- À, cái đó...chỉ là gọi cho vui thôi mà. Không có gì cả đâu. Cậu đừng nghĩ nhiều. - Wonwoo vội nói.
- Thì em có nói gì đâu, sao anh phải giải thích nhiều vậy?
- Hả? À, chuyện đó,...
- Oppa! Hye Eun muốn ăn kem!
- Kem? Được rồi. Anh đi mua cho em. - Wonwoo xoa đầu cô bé.
- Dạ. Cám ơn oppa!
Wonwoo đứng lên đi mua kem. Đợi anh đi đủ xa, Mingyu kéo Hye Eun lại gần.
- Hye Eun à, em rất thích Wonwoo oppa sao? - Mingyu dịu dàng.
- Dạ phải. Oppa là hoàng tử, em là công chúa. Sau này em sẽ lấy hoàng tử.
- L...lấy sao? - Mingyu giật giật đuôi mắt.
- Dạ đúng.
- Hye Eun à, nghe anh nói này. Em không thể lấy Wonwoo oppa được đâu.
- Tại sao ạ? - Hye Eun ngây thơ hỏi.
- Bởi vì...bởi vì...À, bởi vì anh là hoàng tử của anh ấy.
- Chú sao? Chú là hoàng tử của hoàng tử oppa ạ? Nhưng oppa đâu phải công chúa?
- Ch...chú sao? Em phải gọi anh chứ?!
- Nhưng chú là chú, sao gọi là anh được?
- Thua em rồi. Dù sao thì, em đừng gọi Wonwoo oppa là hoàng tử của em có được không?
- Tại sao ạ?
- Anh đã nói rồi. Vì anh là hoàng tử cua anh ấy.
- Nhưng hoàng tử thì làm sao mà lấy hoàng tử được?
- Được chứ. Cho nên Hye Eun nhường Wonwoo oppa cho anh được không?
Hye Eun tỏ vẻ đăm chiêu. Cô bé ngước đôi mắt tròn lên hỏi.
- Chú rất thích oppa sao?
- Phải, vô cùngggggg~ thích. - Mingyu kéo đai giọng nhấn mạnh.
- Vô cùnggggg~ thích luôn ạ? Nhưng cháu cũng vô cùnggggg~ thích oppa. - Hye Eun bắt chước giọng điệu của Mingyu.
- Hye Eun à, không nhường cho anh được sao?
- Không có oppa chú cũng đâu có sao?
- Anh sẽ chết đó!
- Chết ạ?
- Ừ, không sống nổi đâu! Hye Eun giúp anh đi được không? Em muốn anh làm gì cũng được.
- Làm gì cũng được ạ?
- Bất cứ thứ gì.
- Lúc nào cũng được luôn?
- Tất nhiên.
- Bao nhiêu điều?
- Bao nhiêu cũng được.
- Hứa? - Hye Eun đưa ngón út ra.
- Hứa. - Mingyu ngoắc tay.
- Vậy chú tìm hoàng tử mới cho cháu đi. - Hye Eun nhảy khỏi người Mingyu.
- Hoàng tử mới à? Dễ như ăn cỏ. - Mingyu híp mắt chỉ về phía ngựa gỗ. - Đằng kia kìa.
- Dongsoo oppa ấy ạ? - Hye Eun tròn mắt.
- Đúng rồi. Hoàng tử thì phải cưỡi ngựa chứ!
- Nhưng bình thường oppa không giống hoang tử.
- Vì hoang tử phải giả làm thường dân để đi tìm công chúa đó.
- Thật ạ?
- Thật!
Hye Eun chạy đến chỗ Dongsoo.
- Oppa! Oppa là hoàng tử sao?
- Phải! Oppa đang đi tìm công chúa!
- Oppa tìm được chưa?
- Là Hye Eun này!
- Là em ạ?
- Ừ. Công chúa có muốn hoàng tử đưa về nhà không?
- Dạ.
Dongsoo leo xuống ngựa, nắm tay Hye Eun dắt cô bé đi về phía toà chung cư. Lúc đi ngang qua chỗ Mingyu cậu bé còn lén bật ngón cái với cậu. Mingyu giơ ngón cái lên nháy mắt với cậu bé, vẫy tay chao tạm biệt.
Khi Wonwoo trở lại thì chỉ thấy mỗi Mingyu.
- Hye Eun với Dongsoo đâu rồi? - Anh hỏi.
- Về rồi.
- Vậy chỗ kem này làm sao đây? Tôi mua tận bốn cây. - Wonwoo tiếc nuối.
- Để em ăn cho.
- Cậu? Sao ăn hết? - Wonwoo ngạc nhiên.
- Mang về bỏ tủ lạnh, từ từ ăn. - Mingyu bình thản.
- Ừm. Vậy tôi cũng về đây.
- Để em đưa anh về.
- Thôi. Cậu tốt hơn đừng nên qua đó. - Wonwoo hơi cụp mắt. - Với lại cậu manh kem về bỏ tủ lạnh đi, chảy ra thì hết ngon.
Mingyu hiểu ý, gật đầu.
- Vậy anh về cẩn thận. Mai gặp lại.
- Mai gặp lại.
Wonwoo quay lưng bước đi, Mingyu nhìn theo anh thở dài nghĩ, xử lý xong tình địch rồi, còn hai cái rào cản kia. Được thôi, đợi mà xem Kim Mingyu anh đây sẽ xử lý hai đứa, văn hoá với chẳng phong tục. Cậu chu môi thở phì, hất tung vài sợi tóc mái rồi quay trở về nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip