41: festival (5)
-Không thể tin nổi cậu... sắp thi hoa khôi đến nơi rồi mà còn thương tích đầy mình. -Jennie khoanh tay thở dài sau khi đặt giỏ hoa quả xuống. Tuyệt vời, tỉnh dậy sau cơn mê là bản mặt nhăn nhó của host cái cuộc thi làm tôi khổ sở đến nước nằm viện thế này.
-Còn hai tuần nữa thôi, mong là lúc đó em khỏi kịp. -Jisoo lo lắng bóc cho tôi hộp sữa, một tay tát cái chát vào bả vai Jennie khiến cô nàng suýt ngã đè lên cái chân bó bột to tướng của tôi.
-....
Tôi cam chịu im lặng, mắt chỉ kiên nhẫn dán vào Chaeyoung đang bất lực đứng góc phòng. Jisoo và Jennie cằn nhằn cũng chỉ được một lúc rồi rời đi, để lại căn phòng chỉ còn tôi và Chaeyoung.
-Tôi xin lỗi. -Tôi mở lời trước. Chaeyoung nhìn tôi với vô số suy tư trong đáy mắt. Đôi lông mày của cậu cũng dần giãn ra khi cậu ngồi xuống bên giường bệnh.
-Cuộc thi sắc đẹp đó quan trọng với cậu lắm sao? -Vào thẳng luôn chủ đề chính, Chaeyoung vẫn luôn thẳng thắn đến mức đáng sợ như vậy.
-Không quan trọng, nhưng... tôi không muốn làm mọi người thất vọng. -Tôi trả lời khi nhớ lại sự tận tâm của các thành viên trong lớp.
-Để xem họ còn thấy thế nào khi nhìn thấy cậu trong bộ dạng này... -Chaeyoung hơi lớn giọng sau khi nghe câu trả lời đáng ăn đòn của tôi, nhưng rồi cậu cũng bình tĩnh lại. -Mệt cậu thật đấy.
Tôi cứng họng, câu "xin lỗi" một lần nữa được chôn vùi trong lòng. Trong một số tình huống thì tốt nhất không nên nói gì cả.
Chaeyoung cúi người xuống, mở khóa balô, lấy ra một chiếc hộp hình chữ nhật trông quen quen.
-Tôi chả biết người gãy chân nên ăn gì cho chóng khỏi, nên toàn nấu mấy món cậu hay ăn thôi. -Chaeyoung hơi ngập ngừng khi mở nắp chiếc hộp, mùi đồ ăn còn nóng bốc lên thơm nức mũi.
-Chaeyoung nấu gì tôi cũng ăn. -Tôi không kiềm chế được mà cười hềnh hệch, tâm trạng bỗng thấy hạnh phúc vỡ òa như đang mơ.
-Sao không nói sớm? Để tôi nấu cho bát cám cho nhanh, đỡ tốn gạo. -Chaeyoung nhếch môi khinh bỉ, nhưng tôi vẫn cười vì tôi biết cậu chỉ đang đùa thôi.
Tôi gắp đồ ăn Chaeyoung làm cho mà không ngậm nổi miệng vì quá hạnh phúc. Chaeyoung trao tôi ánh nhìn kì dị rồi đảo mắt rút điện thoại ra bấm bấm.
-Hôm nay cậu không đi học à? -Tôi nhồm nhoàm đồ ăn trong miệng.
-Có kèo của lớp. -Chaeyoung khó chịu ra mặt. -Bảo là chuẩn bị cho phần thi tài năng gì đó.
-Ừ nhỉ. -Mãi tôi mới nhớ ra nó là một phần của cuộc thi sắc đẹp. -Cậu định trổ tài gì?
-Chả biết, chắc là hát. -Chaeyoung nhún vai.
Tôi há hốc miệng, lại càng sốc hơn khi nhìn thấy vẻ thản nhiên của Chaeyoung.
Cái trái tim nhỏ nhen của tôi bỗng co rúm lại khi nghĩ đến việc tất cả mọi người sẽ được nghe thấy giọng hát thiên sứ của Chaeyoung. Tôi sẽ không còn là người duy nhất nữa. Cố gạt bỏ cảm xúc không nên có này sang một bên, tôi tỏ ra mừng cho cậu.
-Tuyệt thế còn gì! Tôi sẽ rất háo hức đấy.
-Dẹp đi haizz... -Chaeyoung thở dài. -Mà giờ cậu tính sao với cái này.
Chaeyoung chỉ vào cái chân gãy bất động của tôi.
Tôi bất lực, bỗng chẳng còn tâm trí ăn uống gì nữa. Hẳn là tôi không muốn cho mọi người trong lớp biết, nhưng cũng chẳng muốn giấu họ. Cảm giác bất an cứ dấy lên mà tôi lại chẳng thể làm được gì để giải quyết vấn đề.
Dù không muốn một chút nào, nhưng tôi vẫn sẽ cố chấp nghĩ rằng "để sau đi" và cho phép bản thân nghỉ ngơi một chút.
-Tôi qua chỗ này một tẹo, cậu cứ nghỉ ngơi đi. -Chaeyoung đứng dậy, mệt mỏi khoác balô lên và ra khỏi phòng.
Tôi cất hộp cơm của cậu rồi khổ sở vươn vai.
Ngả lưng trên chiếc giường bệnh và ngoại trừ cơn đau tê tái ở chân ra thì mọi chuyện đều thật tuyệt vời với tôi. Được nằm cả ngày này, có đồ ăn, có người chăm sóc. Nhưng tất cả sự thoải mái hiện tại đều nhanh chóng tan biến khi tôi nghĩ đến cách giải thích với đám cán bộ lớp.
Thế là tâm trạng tôi lại căng như dây đàn, tôi đành ngồi thẳng dậy vò đầu bứt tóc.
Với tình trạng này thì chắc chắn là không thể lành lặn được trong thời gian ngắn, hình như chỉ còn một tuần nữa là lễ hội văn hóa diễn ra. Tôi phải làm thế nào để truyền tải lại câu chuyện một cách nhẹ nhàng để nhận được sự thông cảm đây?
-Lisa ơi... -Cánh cửa phòng chầm chậm mở ra, Sooyoung xuất hiện với vẻ mặt đầy lo lắng. Tâm trạng tôi đỡ căng thẳng hơn khi nhìn thấy cậu.
-Cảm ơn cậu đã đưa tớ đến bệnh viện. -Nhớ lại lúc tôi bất tỉnh nhân sự trước mặt cậu - một người bạn mới quen không lâu, khiến tôi không thể nào xấu hổ hơn.
-Tớ đã sợ lắm đấy! -Sooyoung mếu máo ngồi xuống cạnh tôi, cậu đặt hộp bánh kem xuống bàn. -Cậu đừng ép cân kiểu tiêu cực đó nữa nhé, hại cho cơ thể lắm đấy.
-Tớ biết rồi, tớ xin lỗi. -Tôi thở dài, một phần thấy có lỗi vì đã để cậu ấy phải lo lắng.
Sooyoung ngồi với tôi cả buổi chiều ở bệnh viện, nghe tôi kể về lễ hội văn hóa, cuộc thi hoa khôi và mấy chuyện lặt vặt khác. Chúng tôi mở bánh ra ăn, sau khi nốc hết nửa chiếc bánh, bụng tôi căng phồng và tôi ngay lập tức thấy buồn ngủ.
-Tớ đã xin phép cho cậu nghỉ mấy hôm ở phòng tập rồi đó, nên là mấy ngày cậu nghỉ sẽ không bị trừ vào tiền tháng đâu. -Sooyoung nói khi cắt nốt phần bánh còn lại ra.
-Cảm ơn cậu nhé. -Tôi xụ mặt ra, ngáp một cái rõ to. -Tớ sẽ làm giấc rồi hẵng làm cuộc gọi cho đám ở lớp.
-Tớ sẽ ngồi đây một tí, chờ người đến thay ca rồi đi tập. -Sooyoung vừa nhai bánh vừa nói.
Tôi vùi mặt vào trong chăn, cố quên đi áp lực cuộc thi sắc đẹp và để cơn buồn ngủ gặm nhấm mình. Tôi đã hôn mê từ tối hôm qua rồi mà đến giờ vẫn thấy buồn ngủ. Nếu cứ ngủ nhiều mà không vận động thế này tôi sẽ sớm lăn đi học được luôn, nhưng lấy lí do là phải nằm và ăn để hồi sức cho chiếc chân, nên tôi tiếp tục ngủ không chút muộn phiền.
.
Giấc ngủ lần này đứt đoạn liên tục, tôi ở trong tình trạng như say xỉn chứ không ngủ sâu như một bệnh nhân đáng ra phải ngủ. Nên là trong lúc ngủ tôi còn nghe thấy, cảm nhận thấy không gian xung quanh.
Có lẽ vì thế nên tôi mới nghe được giọng nói của Chaeyoung khi cậu bước vào phòng. Sooyoung cũng vẫn đang ở đó, có lẽ là để chờ thay ca.
Trong phút chốc, tôi đã quên mất rằng Sooyoung có cảm tình với Chaeyoung.
Tôi cứ nằm yên đó và ngủ, cứ ngỡ mọi thứ xung quanh tôi chỉ là một giấc mơ.
Sooyoung nói chuyện với Chaeyoung, ngạc nhiên hơn, Chaeyoung đáp lại một cách thân thiện đến đáng ngờ.
Họ nói về tôi, về lễ hội văn hóa. Tôi không thực sự nghe rõ những gì họ nói nhưng tôi dám chắc là tôi sẽ hối hận vì đã không tỉnh dậy và chen vào giữa hai người họ.
Sooyoung tạm biệt Chaeyoung rồi ra về, tâm trạng có vẻ rất tốt.
Chaeyoung ngồi xuống bên giường, ngồi một lúc thật lâu cho đến khi cậu ăn miếng bánh được Sooyoung cắt sẵn trong hộp ở trên bàn.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip