58: buildings
-Cậu không biết... tôi đã cô đơn đến mức nào đâu... -Chaeyoung vội vã quay lưng về phía tôi. -Tôi vốn đã trống rỗng từ trước, nhưng bây giờ tôi cảm giác như mình sắp biến mất vậy.
Tôi chỉ biết chôn chân đứng nhìn cậu.
-Tôi cảm giác như, tôi chỉ là đang đứng từ phía xa nhìn bản thân mình làm những trò ngu ngốc vậy.
Chaeyoung như đang ở trên ranh giới giữa gục ngã hoàn toàn và cố đứng vững trên đôi chân yếu ớt của mình. Lời nói của cậu như reo vào đầu tôi ảo giác rằng thân ảnh cậu đang mờ dần và sẽ thực sự biến mất. Trước giờ tôi không dám tự suy diễn về cảm xúc của Chaeyoung, cho dù là cậu tự nguyện rời đi, cậu đau khổ, nhưng cậu đã giấu nó đi. Chính điều này cũng trở thành chất xúc tác cho việc tôi không nghĩ đến tình trạng cảm xúc của Chaeyoung nữa. Cậu đã thành công che giấu sự tuyệt vọng của bản thân, suốt từ hồi đó đến giờ.
-Nếu cậu không thích, thì tại sao cậu không về? Cậu hoàn toàn có thể trở về với cuộc sống trước kia mà! -Tôi đứng dậy, chống tay lên mặt bàn để đỡ sức nặng đang lớn dần trong lòng.
Chaeyoung nhìn tôi, đôi mắt của cậu long lanh nước mắt, nhưng sâu trong đó chỉ còn lại một khoảng không mịt mù.
-Cậu xem, tôi còn có thể quay lại như trước kia nữa được không? -Chaeyoung vừa nói, khóe miệng vừa nhếch lên một nụ cười chua chát. -Tôi không còn là học sinh cấp ba Park Chaeyoung nữa, Lisa à. Đã quá muộn rồi.
-Không bao giờ là quá muộn cả... -Tôi dằn lòng, cố lảng tránh ánh nhìn trống rỗng của cậu.
-Quá muộn rồi, Lisa. -Chaeyoung nói, thoặt cởi bỏ chiếc áo khoác, vắt lên lưng ghế, cậu quay lưng về phía tôi.
Tôi sững sờ.
Trên tấm lưng trắng ngần của cậu, một vết sẹo ngoằn ngoèo như một con rết chạy ngang bả vai phải xuống eo bên trái. Và rồi, nổi bật nhất là hình xăm con chó ba đầu ở trên vai trái.
Rồi Chaeyoung quay người lại, cậu không nhìn thẳng vào tôi, cậu nghiêng người để lộ cánh tay phải. Một vết sẹo hình tròn méo mó in thẳng trên bắp tay của cậu.
-Cậu có thấy một người có cuộc sống bình thường nào có mấy cái này trên người không? -Chaeyoung với lấy chiếc áo khoác rồi mặc lại vào. Tôi sực tỉnh, cổ họng khô rát như bị lửa thiêu đốt, nhưng người lại ướt đẫm mồ hôi lạnh.
-Chaeyoung... cậu...
-Đừng nói gì cả. -Chaeyoung ngắt lời tôi. -Mọi thứ không thể quay lại như trước kia nữa rồi.
-Nhưng Chaeyoung! -Tôi đập tay xuống bàn. -Nhưng cậu thì sao? Cậu có MUỐN quay lại không? Chỉ được nói thật thôi.
Chaeyoung hơi giật mình trước phản ứng của tôi, rồi cậu nhíu mày, ánh mắt phức tạp.
-Sao mà tôi có thể nói thật được...?
-Cậu đã nói là không thể nói dối tôi được cơ mà, vậy thì từ giờ chỉ được nói sự thật với tôi thôi.
-Cậu không hiểu được đâu, Lisa.
-Cái gì mà không hiểu? Tôi cũng đã thấy quá nhiều thứ rồi. Tôi cũng không ổn này, tôi đã dấn thân vào xã hội đen như cậu, tôi đã không ít lần đặt mình vào nguy hiểm như cậu...
-Đó chính là lí do vì sao cậu sẽ không hiểu đấy! -Chaeyoung bỗng lớn giọng. -Cậu thực chất chẳng hiểu gì cả. Cậu làm những điều như vậy, mục đích là gì? Cậu thử trả lời tôi xem, mục đích của cậu khi làm những thứ tồi tệ đó là gì?
Bỗng dưng bị hỏi vặn ngược lại, tôi cứng họng, mất một lúc mới có thể trả lời được.
-Tôi... tôi muốn cậu trở về. Tôi chỉ muốn tìm cậu trở về mà thôi.
Lần này đến lượt Chaeyoung im lặng. Cậu ngỡ ngàng nhìn tôi, nhưng khoảng lặng đó không kéo dài lâu.
-Mục đích của chúng ta khác nhau, đó là lí do cậu sẽ không thể hiểu được.
Trước khi tôi kịp hỏi thêm, Chaeyoung đã trả lời cho câu hỏi tương tự.
-Tôi đã có những người tôi muốn bảo vệ. Tôi buộc phải đứng về phía họ. Cả cuộc sống của họ đều đặt hết lên vai tôi. Không phải là tôi không muốn quay về, mà là tôi không thể. Tôi không thể nữa rồi. Nếu tôi đi, họ sẽ chết mất, và tôi cũng sẽ chết.
Cậu đang nói về Cerberus ư? Tôi nuốt nước bọt, không thể phản kháng, bởi vì cậu nói đúng. Tôi đơn phương độc mã, thích gì làm nấy, còn cậu thì không, giờ cậu đã là một mắt xích quan trọng trong một thế giới riêng.
-Nhưng... họ, bây giờ đang làm rất tốt đúng không? Tôi đã nghe ngóng được rằng Cerberus đang ngày càng lớn mạnh và lấy lại được chỗ đứng trong phân khu này. Họ đã ổn định rồi mà, họ không cần cậu nữa đâu, đúng không? Mọi thứ đã ổn rồi mà? -Tôi cố bám víu lại những tia hi vọng cuối cùng, cố khiến cho Chaeyoung đổi ý.
Chaeyoung chỉ nhìn tôi, nhưng ánh mắt đã tràn ngập nỗi buồn. Tôi im lặng, bỗng dưng hai vai buông thõng xuống, dường như đã biết trước được kết quả qua ánh mắt của cậu.
-Để tôi cho cậu thấy điều này. -Chaeyoung nhìn ra ngoài lớp kính, tôi cũng quay sang theo cậu. -Tòa nhà chúng ta đang đứng có 45 tầng. Cao thật, đúng không?
Rồi cậu chỉ tay sang bên phải.
-Tòa nhà kia cao hơn, nó có 64 tầng. Nhưng thế chưa phải là cao nhất. Tòa nhà kia, -Chaeyoung chỉ tay vào tòa nhà chọc trời ở phía xa. -Nó là cao nhất, 108 tầng.
Chaeyoung nhìn sang tôi.
-Cậu hiểu không, Lisa? Núi cao luôn có núi cao hơn. Và tôi chỉ đang ở mức một nửa của cái độ cao đó.
-Ý cậu là gì...? -Tôi hỏi, cố chối bỏ điều cậu đang muốn nói.
-Tôi muốn mình phải làm được nhiều hơn nữa, cao hơn nữa, tới mức chạm tới được bầu trời. -Chaeyoung nhìn lên. -Ở trên đó, chắc hẳn sẽ tự do lắm.
Thì ra là như vậy. Tôi đã cố chối bỏ, hết lần này đến lần khác nhưng cho đến tận cùng, khi mà điều đó càng lúc càng rõ ràng hơn, tôi càng không thể tin được sự thật rằng Chaeyoung đã thay đổi.
Hoặc là cậu đã luôn như vậy, chỉ là tôi đã quá vô tâm, đã quá ích kỷ mà cho rằng cậu chỉ là một chú rùa núp trong mai. Tôi đã sai lầm suốt kể từ lần đầu gặp cậu đến giờ. Thế nên, tôi không biết mình phải tin vào thứ gì nữa. Tôi bị mất phương hướng, chới với, rồi rơi vào chiếc hố đen sâu hoắm.
Nhưng rồi khi tôi nhìn thẳng vào đôi mắt thăm thẳm tựa như mặt hồ ẩn mình trong thung lũng của Chaeyoung, thay vì bỏ cuộc, tôi lại càng thấy rõ mục đích của mình hơn. Tôi bước ra, đứng đối mặt với Chaeyoung. Cậu quay sang nhìn tôi.
-Tôi nhất định sẽ mang được cậu trở về. Cậu muốn chạm tới bầu trời ư? Được thôi. Nhưng đừng làm nó một mình, hãy để tôi theo cậu. -Tôi nói, chắc nịch và quả quyết. -Cậu đừng quên lời hứa của tôi với cậu. Park Chaeyoung, tôi hứa sẽ mang cậu trở về, tôi sẽ là người cùng cậu hoàn thành danh sách những điều cần phải làm trước khi chết của cậu. Đau khổ, chúng ta cùng chịu. Tự do, chúng ta cùng hưởng.
Thế nên cậu đừng bao giờ nghĩ đến việc đẩy tôi ra xa nữa, Chaeyoung.
Chaeyoung nhìn tôi với đôi mắt như vỡ ra làm trăm mảnh. Cậu bật khóc, lần đầu tiên và duy nhất trong tối hôm nay. Đuôi mắt cậu cụp xuống, hàng lệ rơi mãi không dứt như mưa. Trái tim tôi run lên, không kìm được mà lại kéo cậu vào lòng. Cậu khóc, lòng tôi lại đổ mưa. Và kể từ giờ trở đi, lòng tôi sẽ mưa không dứt.
-Đồ cứng đầu, đồ điên Lisa. -Chaeyoung chửi, giọng pha giữa tức giận và trách móc. Nhưng điều đó chỉ càng khiến tôi ôm cậu chặt hơn. Chaeyoung đã ở đây rồi, và giờ mục đích của tôi càng rõ ràng hơn. Rằng tôi, dù mọi chuyện có ra sao, cũng sẽ mang bằng được Chaeyoung trở về. Để được thấy cậu mỉm cười thực sự một lần nữa, để được thấy cậu trở thành người mạnh nhất. Cậu muốn thành vua, tôi sẽ là người trao vương miện cho cậu.
-Tôi biết, tôi biết mà. -Tôi vuốt mái tóc xanh xám của Chaeyoung, vuốt bờ vai và cánh tay của cậu.
Tôi sẽ không bao giờ để cậu phải khóc nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip