4
"Ôi trời ơi, mình không để ý thời gian, giờ muộn quá rồi!"
Vừa về đến nhà, Micchi đã luống cuống cởi giày ra, vứt túi đồ sang một bên, chạy thật nhanh như bay vào trong để tìm điện thoại. Thật sự thì cậu cũng không thể nhớ nổi mình đã để điện thoại ở đâu vào sáng nay, chỉ biết tìm kiếm, lục lọi khắp nơi trong nhà. Sau một hồi thì cuối cùng cũng thấy nó vẫn nằm yên vị ở trong phòng ngủ. Micchi lao tới vồ lấy chiếc điện thoại, vội vàng bật máy lên, nhìn thấy cả chục tin nhắn anh đã gửi cho cậu từ sáng đến tối mà cảm thấy tội lỗi vô cùng. Có thể anh sẽ giận cậu cũng nên... Nhìn dòng tin "Michieda Shunsuke, trả lời tin nhắn của anh đi." mà tâm trạng của cậu lại càng trở nên phức tạp, nỗi lo lại nhân đôi thêm nữa.
"Huhu mong rằng anh ấy sẽ không giận lâu.."
Meme lúc này vừa uống một ít nước để bình tĩnh lại. Nói thật thì anh không muốn giở trò ghen tuông gì ở đây cả. Một phần là vì nghe nó có vẻ trẻ con và vô lí, phần còn lại thì do anh vốn biết mối quan hệ của Micchi và Nagase trước giờ vẫn luôn chỉ đơn giản là bạn bè thân thiết thôi. Nhưng thật sự chẳng thể hiểu nổi tại sao bản thân vẫn có cảm giác như bị "ăn giấm" ấy. Có lẽ nguyên nhân chủ yếu là do anh đến giờ vẫn không nhận được chút hồi đáp nào từ cậu cho những dòng tin nhắn kia. Phải rồi, anh cảm giác như mình bị cậu bơ vậy. Tâm trạng đã không tốt bởi việc ấy, nay lại còn thấy ảnh cậu tiếp xúc thân mật với người khác thì lại càng làm anh thêm khó chịu.
Thường thì Micchi khá thoải mái với việc tiếp xúc gần gũi với mọi người khi đã trở nên thân thiết, ví dụ như ôm ấp hay gì đó nên anh cũng quen rồi. Bởi sau mỗi lần anh thấy vậy thì lúc cậu về nhà, anh vẫn có thể ôm rồi hôn cậu để cái sự khó chịu khi thấy em người yêu của mình ôm người khác ấy nó dịu bớt đi. Nhưng hiện giờ thì không thể. Mặc dù đúng là bản thân anh không muốn giở trò ghen tuông đó ra nhưng để mà nhìn cậu tiếp xúc thân mật với ai đó khi anh không ở nhà thì thật sự không thể nào chịu nổi. Càng nghĩ lại chỉ càng thấy nóng máu. Micchi rõ ràng chỉ là của mình anh, chỉ có anh mới được phép chạm vào cậu thôi.
Meme đắm chìm vào dòng suy nghĩ kia, vô tình bóp nát chai nước rỗng từ lúc nào không hay. Bỗng nhiên một tiếng "ting" vang lên làm anh suýt nữa thì sặc cả nước. Anh vội vàng lôi máy ra, tay có chút luống cuống, run rẩy bấm vào thông báo. Là Micchi. MICCHI NHẮN LẠI CHO ANH RỒI!!
"Meme ơi, em đây."
"Xin lỗi, hôm nay em đãng trí quá, bỗng nhiên lại để quên điện thoại ở nhà."
"Đã làm anh lo lắng rồi, em xin lỗi nhiều lắm."
"Hôm nay buổi biểu diễn của anh suôn sẻ chứ? Có mệt lắm không?"
"Anh ở đó vẫn phải ăn uống đầy đủ, giữ gìn sức khoẻ nha."
Anh nheo mắt nhìn màn hình, cẩn thận đọc từng dòng tin cậu gửi, cứ sợ bản thân sẽ hoa mắt bởi quá nhớ cậu mà đọc nhầm tin nhắn, tên người gửi. Thôi, đã nhìn kĩ rồi, không thể nào nhầm được, Micchi của anh đây rồi. Anh đang tính nhắn đáp lại mà cậu vẫn liên tục soạn tin rồi gửi khiến cho Meme không biết nên trả lời tin nào trước luôn. Trời ạ, nhắn từ từ thôi, để cho Meguro Ren này trả lời với chứ. À mà em bé quên điện thoại ở nhà sao? Như vậy là cuối cùng cũng lý giải được việc anh không nhận được hồi đáp từ cậu nguyên ngày hôm nay.
Cơ mà anh vẫn còn hơi giận, không biết nên nhắn lại sao nữa. Cảm giác ghen tuông ấy vẫn chưa thể vơi bớt đi. Mặc dù sự khó chịu của anh cũng dần dịu xuống vì cậu đã trả lời tin nhắn, nhưng vẫn chưa hoàn toàn là hết hẳn. Thôi thì cứ nhắn lại cho cậu một tin vậy, chứ hiện giờ anh không có tâm trạng tốt lắm, sợ rằng cứ tiếp tục thì sẽ vô tình nhắn câu gì đó làm cậu tổn thương mất.
"Ừm vậy hả? Lần sau nhớ cẩn thận hơn nhé. Hôm nay anh khá mệt rồi nên đi ngủ trước đây."
"Em ngủ ngon."
Ở bên Micchi, sau khi nhận được tin nhắn đáp lại từ anh, quả thực đúng là như cậu nghĩ. Lạnh lùng và khô khan thật sự, nhìn là biết anh đã giận rồi!
"Em ngủ ngon? Chỉ vậy thôi á?"
Trông cái kiểu nhắn ấy của Meme cứ như hồi cả hai mới làm quen với nhau trước khi đóng "Kieta Hatsukoi" vậy, lạ lẫm nhưng cũng thật quen thuộc. Sao lại đột nhiên trở nên khách sáo một cách bất thường như vậy chứ? Mọi lần đi xa, sau câu "Em ngủ ngon" luôn luôn là "Anh yêu em", nhưng hôm nay Meme lại không nhắn thêm câu đó nữa, bảo sao lại không "lạ lẫm" cho được cơ chứ.
Cậu cũng biết là cậu sai và đãng trí vì đã để quên điện thoại ở nhà. Nhưng dù sao cũng đã giải thích rồi, chẳng lẽ anh lại vẫn giận đến mức không nhắn "Anh yêu em" cho cậu nữa sao? Làm gì đến mức vậy, trước giờ anh luôn yêu chiều cậu vô điều kiện, sẵn sàng tha thứ cho mấy chuyện nhỏ này mà. Có giận thì anh cũng chỉ cốc nhẹ vào đầu cậu rồi lại tươi cười trở lại chứ đâu có giận lâu đâu. Hôm nay anh sao vậy nhỉ..
Micchi cứ nghĩ anh đã đợi mình cả ngày thì chí ít cũng tỏ ra vui vẻ một chút khi cậu trả lời tin nhắn chứ. Đằng này đột nhiên anh lại đáp lại hời hợt đến lạ, cậu cũng nhớ anh đến phát điên rồi mà.
Trên màn hình hiện dòng tin "Em nhớ anh" vẫn chưa được gửi đi mà đã bị chủ nhân của nó thu hồi lại.
Chú cún nhỏ lần nữa lại cụp tai mình xuống, cảm thấy vô cùng tủi thân. Cậu nhìn đoạn tin nhắn của mình và anh một lúc lâu rồi mới tắt điện thoại đi. Micchi thu chân của mình lại, ngồi ôm đùi trên chiếc giường lớn nhưng lại trống trải vô cùng. Cậu vùi mặt mình xuống phần đầu gối rồi cứ để im như vậy một hồi, không động đậy hay nhúc nhích gì cả. Nhìn cảnh tượng này thì ai lại không cảm thấy đau lòng cho được? Chỉ vì xa anh mà tâm trạng của Micchi đã tồi tệ đến thế này rồi, hoặc nó có thể sẽ không tệ đến như này nếu đột nhiên anh không có thái độ hời hợt như vậy với cậu.
"Này Meme, vẫn chưa đi ngủ à?"
Anh giật bắn mình khi chợt nghe thấy giọng nói của ai kia. Đèn lúc này cũng được bật sáng lên, hình bóng của đối phương dần được hiện rõ.
"Muộn lắm rồi đấy, đáng nhẽ em phải ngủ sớm để mai ta còn xuất phát sớm chứ."
Koji nhìn đứa em của mình với đôi mắt nửa hé mở, giọng có chút ngái ngủ, trông có vẻ như vừa bị tỉnh giấc giữa chừng. Meme thấy Koji thì liền nhìn đi chỗ khác, lại không thèm trả lời câu hỏi ban nãy. Koji cũng để ý điều đó nên không nói gì thêm mà chỉ bước đến, ngồi xuống bên cạnh Meme, thở ra một hơi thật dài.
"Sao? Em với Micchi có chuyện gì à?"
Nghe Koji nhắc đến cậu, Meme bỗng thấy chột dạ, vội quay sang nhìn anh.
"S-Sao anh biết?"
"Haha có gì mà anh không biết chứ. Dù sao thì hai đứa đều là hai đứa em yêu quý của anh mà, quan tâm một chút là điều đương nhiên thôi."
Koji nói chưa hết thì đột nhiên lại bật cười, nhìn Meme bên cạnh mặt ngơ ngác như vậy thì ai mà nhịn nổi.
"Trước khi biểu diễn, anh vô tình thấy em nhắn với Micchi, sắc mặt không tốt lắm, cũng đoán mò được là có chuyện gì rồi. Ban nãy Micchi cũng nhắn một tin than thở với anh, thằng bé chỉ nói là bản thân đã làm một người giận, nên làm sao để người đó hết giận."
"Dù Micchi không nói rõ người đó là ai nhưng anh cũng thừa biết là em rồi, phải chứ?"
Mặt của Meme bỗng chốc tối lại, hai bàn tay đan vào nhau, anh cúi đầu nhìn xuống sàn nhà một lúc lâu. Koji thấy người bên cạnh không có động tĩnh gì thì lại thở dài lần nữa.
"Thế rốt cuộc là hai đứa có chuyện g-"
"Do bức ảnh đó."
Koji hơi khựng lại một chút khi Meme đột nhiên lên tiếng cắt ngang lời mình.
"Ảnh?"
Meme không nói gì thêm nữa, lại tiếp tục giữ im lặng. Mà cũng chẳng cần anh nói gì thêm, nhìn cái ánh mắt đằng đằng sát khí kia thì Koji cũng phần nào đoán được rồi.
"Ồ ra là vậy, hoá ra cậu em của anh đang ghen sao?"
"Không phải em ghen, chỉ là..."
"Đang nói bỗng nhiên lại ngập ngừng, chẳng thành thật chút nào ha? Ghen thì cứ bảo là ghen thôi."
Koji lại quay sang nhìn Meme một lần nữa, thấy người bên cạnh khẽ gật đầu nhằm thừa nhận việc bản thân có ghen tuông thì liền bật cười.
"Đó, thành thật như vậy có phải tốt không?"
"Nhưng mà anh thấy khá là lạ, tại trước giờ cậu đâu có ghen tuông kiểu như vậy với bạn của Micchi. Nếu có thì cũng không đến mức làm hai đứa khó nói chuyện như này."
"Còn uẩn khúc gì khác à?"
Meme lại lần nữa cảm thấy chột dạ khi Koji nhắc tới một "uẩn khúc khác". Anh lúc này mới thở dài, quyết định kể cho đàn anh nghe.
"Không biết nói sao nhưng gần đây đúng là em với Micchi có chút không được tự nhiên cho lắm. Em cứ có cảm giác em và em ấy vẫn chưa hoàn toàn hoà hợp với nhau."
"Vậy nên cậu đang có cảm giác không an toàn và sợ mất Micchi? Hay anh nên nói là cậu muốn làm gì đó để chắc chắn là Micchi sẽ không tuột khỏi tay cậu?"
Meme như bị nói trúng tim đen nên liền ngập ngừng không biết đáp lại sao. Koji lúc này mới bày ra nét mặt có chút nghiêm túc hơn ban nãy, đặt một tay lên vai của Meme.
"Anh vẫn chưa rõ chính xác cái "uẩn khúc" ấy của hai đứa là gì. Nhưng mấu chốt vẫn là hai người phải lắng nghe nhau. Đừng cố lẩn tránh rồi tự an ủi bản thân cho qua chuyện. Đối mặt với nó đi, cố gắng thấu hiểu nhau thì vấn đề mới được giải quyết. Càng để đó lâu thì chỉ khiến mối quan hệ của hai đứa càng trở nên tệ hơn thôi."
"Thế nhé, anh buồn ngủ lắm rồi, nhớ vào phòng ngủ luôn đấy."
Nói xong Koji liền đứng dậy, ngáp lớn rồi bước từng bước trông rõ mệt mỏi vào trong phòng ngủ, để lại Meme với khuôn mặt trầm tư vẫn ngồi ở đó.
"Đối mặt với nó.."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip