Chapter 18

Cô choàng tỉnh giấc sau tiếng chuông điện thoại reo ầm ĩ, lọ mọ tìm mãi trong chăn nhưng không thấy điện thoại đâu nên cô đã để lỡ mất cuộc gọi đó, cô mơ màng bấm nút gọi lại

- Alo, ai vậy?

- Anh Jin đây qua KTX chơi, anh bồi bổ cho - giọng chàng trai nghịch ngợm reo lên bên kia đầu dây khiến cô vội dụi mắt lấy lại tỉnh táo

- À........ừ........em

-Em sao, qua đây đi anh nấu ăn ngon lắm, lát bảo Yoongi đưa em qua nó mà dám nói gì cứ nói lại với anh

Nói xong anh cúp máy khiến cô lúng túng không biết phải làm sao cho đúng. Cô chậm rãi bước qua phòng Yoongi gõ cửa rồi tự mở cửa vào, anh lúc này vẫn còn ngủ mê man, cô ngồi bệt xuống đất khều lấy tay anh cho anh tỉnh.

- Gì? - anh nhăn mặt giọng lè nhè

- Anh Jin gọi

- Gọi làm gì?

- Anh ấy bỉu lát qua ăn cơm, tôi phải làm sao

- Thì cứ qua đi, hỏi gì mà hỏi

- Tôi chỉ sợ phiền anh, anh khó chịu gì chứ

- Em giỏi cãi như vậy thì lát tự biết ứng xử như thế nào cho khỏi phiền tôi - anh nói rồi đứng dậy ra khỏi phòng để vệ sinh cá nhân để lại cô ngồi mãi trong phòng làm việc anh mà băn khoăn không biết như nào. Cô đưa mắt nhìn xung quanh rồi chợt nhớ tới cây xương rồng vội đứng dậy cầm lấy chậu cây lên mà xót. Chậu cây nhỏ nhắn nhưng lại quá nhiều lỗ chi chít trên cây cô bực bội cầm chậu cây ra khỏi phòng nhìn anh

- Anh không thích thì đem trả tôi - nói rồi cô đem chậu cây đi vào phòng, anh nhìn thấy vội chạy nhanh đến giựt chậu cây trên tay cô

- Của tôi

- Tôi mua- cô trợn mắt lên nhìn anh

- Em đã để nó ở phòng tôi, tôi cũng là người chăm nó

- Anh chăm nó mà nó như vậy hả - cô lớn tiếng

- Của tôi, không cần biết -anh toan bỏ đi nhưng cô đưa tay giựt lấy chậu cây, hai người giằn co một lúc khiến gai nhọn trên cây kéo một đường trầy dài trên tay cô mà rướm máu

- Em có sao không - anh đặt vội chậu cây xuống cầm lấy tay cô

- Đừng có làm quá, chỉ trầy thôi mà

- Trầy cũng đau vậy, sao em lỳ vậy hả, tôi đã nói là sẽ không làm gì khiến em đau rồi mà - anh ôm lấy tay cô lớn tiếng khiến cô giật mình mà im lặng. Anh nắm chặt lấy tay cô tay kia không thôi chặm từng vết máu li ti mà xót xa, cô nhìn anh rồi đưa mắt tò mò

- Anh xót hả?

- Đơn nhiên phải x...... - anh đang nói thì giật mình bởi phản ứng của mình mà buông tay cô ra

- Thay đồ đi rồi qua KTX - anh trở lại giọng lạnh rồi bỏ đi
-------------------------------------

Cô mặc tạm chiếc áo thun tay dài rồi cùng anh qua KTX, khác với những gì cô nghĩ KTX của họ to kinh khủng, cô đưa mắt nhìn xung quanh rồi giật mình bởi bàn tay của V đang kéo cô vào trong rồi đưa cô lại ghế ngồi

- Ăn đi - Yoongi lên tiếng

- Sao anh không nhẹ nhàng hơn với người ta vậy - V trách anh

- Ăn thì nói ăn thôi chứ nhẹ nhàng như thế nào nữa - anh lên giọng cãi lại khiến cô phì cười

Cô chậm rãi nhìn bàn ăn quá đỗi thịnh soạn mà nuốt nước bọt, món nào trông cũng ngon miệng bắt mắt kinh khủng. Tới cả cô là con gái nhưng cũng chưa bao giờ nấu ăn mà trang trí kĩ như vậy. Chợt cô dừng ánh mắt lại khi phát hiện J-Hope đang mãi nhìn cô mặt nhăn nhúm

- Anh sao vậy, mặt em có gì hả?

- Sao em lại nhỏ con như vậy chứ, ốm quá nhìn em như bơi trong cái áo đó vậy

- Không phải đâu tại cái áo thôi- Yoongi lên tiếng

- Con bé ốm thật mà

- Người như vậy mà anh còn đổ thừa cái áo

Từng thành viên lên tiếng cãi lại anh khiến anh quê mà không nói lại gì cúi đầu ăn. Mọi người vừa ăn vừa nói chuyện cười đùa chỉ có cô là chỉ biết nhìn theo mỉm cười, cô chẳng dám nói gì vì sợ sẽ gây phiền phức cho anh. Mọi người ăn xong dọn dẹp rồi gọt trái cây ăn

- Anh nghe Yoongi nói em tự lập từ sớm, là từ lúc nào vậy - Jimin hỏi cô

- Năm 14t ạ, lúc đó ba mẹ em đi làm xa em lại không hợp với anh nên thuê trọ trên thành phố ở một mình, năm 17t thì ba mẹ em mất nên....... - cô mỉm cười

- Anh của em không tìm em sao, anh ấy có biết em ở đây không

- Biết, nhưng em có làm gì cũng không quan trọng với anh ta đâu nên chẳng việc gì phải đi tìm

- Người yêu của em thì sao - chợt Yoongi lên tiếng

- Anh ta có người khác rồi

- Trước hay sau khi chia tay em

- Anh ta cắm sừng tôi - cô nhìn anh thản nhiên trả lời

- Sao em xưng "em" với họ còn xưng "tôi" với tôi hả? - anh bực mình bỏ miếng cam trên tay xuống

- Lạ lắm sao - cô lại thản ngiên trả lời khiến anh cứng họng không nói gì. Mọi người lúc này cứ mãi tập trung vào cô mà không để ý đến thái độ của anh.

- Không sao, bây giờ em có bọn anh lo cho em rồi, sau này dù Yoongi với em có còn là gì nữa hay không thì cũng đừng ngại tìm tới anh - Namjoon mỉm cười với cô

- Con bé thích em đó, đừng có cười ngọt như vậy - Yoongi đưa tay hất Namjoon khiến anh bối rối, mọi người lúc đó cũng trợn mắt nhìn vào Namjoon

- Anh có thôi đi không, tôi đã nói thích ở mức độ hâm mộ rồi sao anh cứ cố tình lôi mấy chuyện tôi để ý ai chơi với ai ra mà nhắc đi nhắc lại vậy- cô nhăn mặt với anh

- Là vì nó thích em- Jin lên tiếng khiến mọi vỗ tay gật đầu

- Không có, đừng có nói bậy - anh bối rối phân bua

- Anh không cần phải chối tôi biết anh không thích tôi. Thôi em về đây cảm ơn mọi người vì bữa ăn - cô đứng dậy rồi chào mọi người bỏ về trước anh cũng thế đi theo cô về nhà. Hai người vào nhà rồi mở TV lên xem cùng nhưng không nói gì với nhau, anh nhìn cô một lúc rồi hỏi cô

- Em còn nhớ mấy tháng nữa là kết thúc hợp đồng không?

- 5 tháng - cô không nhìn anh mà trả lời

- Nhanh thật mới đó mà 7 tháng qua nhanh rồi

- Anh thấy nhanh sao, tôi thấy lâu?

- Là vì em không muốn ở bên cạnh tôi nên thấy lâu - anh nói nhưng mắt cứ mãi nhìn xa xăm, cô cũng im lặng với câu nói của anh khiến không gian trở nên ngột ngạt

- Vậy, anh là vì muốn ở bên cạnh tôi nên thấy nhanh sao? - cô cất tiếng hỏi khiến anh lúng túng một lúc. Anh không trả lời im lặng đứng dậy nhưng không hiểu suy nghĩ gì, anh quay lại chống tay vào thành ghế đối mặt với cô

- Nếu tôi nói là phải thì sao

Cô không trả lời cứ im lặng đáp trả lại ánh mắt anh đang nhìn cô một lúc lâu, anh thở dài rồi đứng dậy quay lưng lên phòng

- Mai chúng ta về Deagu, em nghĩ nhiều vậy ở nhà không làm gì

- Tôi chỉ muốn nghĩ ngơi thôi

- Dạo này tôi cũng không bận, mai tôi đưa em về - anh đóng cửa phòng bỏ lại cô tâm trạng khó hiểu đang ngồi bên dưới cô lẩm bẩm trong miệng

- Chúng ta sẽ sớm chẳng là gì của nhau hết, đừng nên hy vọng gì nhiều

End chap 18

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip