Chuyện con ngõ (1)

[Ong Seongmeo và một buổi sáng với Nielmoyed]

---------------

Bình thường ấy hả,à mà,trong cái thế giới này thì lấy đâu ra cái gì bình thường chớ? Vậy nên là thường ngày nhé?thường ngày vậy!

Thường ngày,Seongwu sẽ thức dậy trước Daniel,anh mèo ngủ tỉnh lắm,hôm nào mà quên kéo rèm che cửa thì mặt trời vừa lên ngay khắc đó cũng chính là Seongwu dụi dụi mắt lồm cồm bò dậy.

Và y như rằng,mỗi buổi sáng bằng tất cả sự ôn nhu trung khuyển của Kang Dagau sẽ là thứ kéo anh mèo về đống chăn êm nệm ấm một lần nữa,nhưng hỏng có sao,anh mèo cũng thích chết đi được,anh nguyện chết trong sự mềm dẻo của Daniel đó màʅ(◞‿◟)ʃ Rồi cứ thế đó, gia đình một mèo một chó ngày thường thì không nói,nhưng hễ được hôm nghỉ là lại sẽ kẻ này kéo người kia mà ôm nhau ngủ trương khét đến trưa đến chiều . Được hôm nào có anh Yoon chim cánh cụt nhà bên nghe mùi khói nướng từ phòng tụi nhỏ bốc ra cả con phố là sẽ sang nhà khua chiên múa trống gọi chúng nó dậy,lạy chúa,anh xứng đáng được tuyên dương chiến sĩ vàng của khu phố.

Nhưng kể cũng tội,khi thì anh qua may mắn,chúng nó kẻ đầu này người đầu nọ,mạnh ai người nấy ngủ thì anh sẽ lại tét mông từng đứa,hai thằng bây lớn đầu hết rồi mà bị tét mông gọi dậy lại chu mỏ cằn nhằn với tao!

Còn kinh khủng hơn,anh Yoon mấy khi vào thì bắt gặp hai đứa ôm nhau cứng ngắc mà ngủ ngon lành,dù mặt trời có dí đến mông. Hôm thì lại thấy Seongwu nằm thẳng trên người Daniel,mà nom thằng nằm dưới vẫn thở đều đều,lớp mỡ chim có dày cách mấy thì vẫn làm anh thấy rùng mình,không biết là do Daniel quá khỏe hay Seongwu quá nhẹ đây?có khi là cả hai!

Hoặc hôm thì mở cửa vào lại thấy Daniel oằn mình như con tôm ôm trọn cả người Seongwu,cả người con mèo đen trông thế mà chẳng được bao nhiêu,lọt thỏm hết cả vào cái cơ thể đồ sộ của tên chó bự,tay của Daniel mặt dù chủ còn ngủ say nhưng hình như thành tinh luôn rồi,trong vô thức mà nhẹ nhàng xoa nắn cái đuôi màu đen,làm Seongwu thoải mái "ưm" một tiếng.

Nhưng mớ đó thì có là gì?một ngày nọ,Jisung mở cửa và nhìn thấy hai đứa nằm chung đầu vào nhau,Seongwu thấp hơm Daniel một tí,nên nhóc cún vừa phải cuối người xuống,thích hợp đặt cằm lên tóc người kia an ổn ngủ khò,đến cả phần bắp tay cũng đưa ra hình tam giác cho Seongwu gác đầu lên. Còn con mèo kia thì càng đáng đánh chết hơn! Bộ dạng ngoan ngoan hiền hiền thật hiếm thấy,bình thường đều là người trong ngõ đụng đến câu nào thì sẽ xù lông câu đấy,nhưng hôm nay lại im lặng rúc đầu vào ngực Daniel,má hơi hồng hồng vì ánh sáng hắt từ phía cái rèm cửa lúc tối hai đứa quên đóng. Và có một điều kì lạ,đó là trên người cậu ta đang mang một chiếc sơ mi quá khổ,cổ áo rộng thùng thình che qua gần hết mắt, nói không phải thách chứ đây không cần nhìn,không cần hỏi cũng đủ biết đây là cái áo CỦA- KẺ- MÀ- AI- CŨNG- BIẾT- LÀ- AI!!

Rồi con chó kia ngay cả một cái áo nghiêm chỉnh cũng không thèm mặc,là đang cố tình khoe mớ sicual trắng bóc như đồ Mĩ của nó đấy hả?(( ༎ຶ‿༎ຶ )) trời ơi may mà chúng nó đắp chăn ngang đến bụng rồi,khúc dưới nhìn thấy chắc anh Jisung sẽ lặng lẽ thắp cho mình một cái nhang mất!!

----------------

[ chuyện chú Jaehwan và sạp rau]

Đầu ngõ có một con dê trắng mở sạp rau nho nhỏ,nghe thiên hạ đồn đại rằng tên này tên là Kim Jaehwan,bình thường ít nói kiệm lời thì không sao,nhưng mà cứ hễ mở miệng cười là cả xóm rơi vào đêm tối,không ai dám tiếp chuyện.

Nghe đâu tên này và con cáo sa mạc chủ tiệm cà phê ở đối diện trường học gần đó đang trong mối quan hệ mờ ám,thường ngày vào 5 giờ lúc tan tầm,sẽ thấy tên cáo lượn lờ trước sạp rau dù chả chịu móc túi lặt lấy cọng rau diếp nào! Hắn đóng cả cửa tiệm,tiễn hết khách chỉ để đúng 5 giờ chiều ra đây đứng,nhưng dê con ngạo nghễ,mặc kẻ tán người tình,chú ta vẫn hất cằm,vui vẻ sống và cười mỗi ngày.

Jaehwan chăm chỉ được việc lắm,hằng ngày cứ ba bận vào buổi sáng lại đi lấy thêm rau tươi mơn mởn nước từ chợ mối về,nhờ vậy mà được dịp bắt gặp không biết bao nhiêu lần khung cảnh chẳng mấy tốt đẹp gì cho lắm.

Hôm thì có một chó một mèo ghé vào sạp hắn ta,tên chó trắng bự tổ chảng,có cái đuôi xù xù suốt ngày ve vẩy qua lại,người giật tưng tưng và bị khùng.Còn tên mèo thì trông có vẻ thư sinh,người khẳng khiu,bàn tay đẹp và tai đuôi màu đen,không có tưng tưng,nhưng cũng bị khùng!

Chả là đợt đấy con chó có lượn vào hàng hắn,tay nhặt nhạnh rẽ từng bó hành,chắc là chọn về nấu canh! Được một lúc,cậu ta quay sang hỏi con mèo đang dáo dác kế bên.

" Anh thích rau gì nào?" _ Jaehwan nhớ man mán là thế.

Tên mèo im lặng.

" Seongwu?" Tên chó lại hỏi, tên mèo tên gì ấy nhỉ? Seongwu?Jeongwu?Seongwoon?Seongmeo? Ôi thôi Jaehwan chả nhớ!

"Anh muốn ăn cá,không thích hành lá đâu!" Tên mèo quay sang mềm nhũn níu vạt áo của con chó bự,mắt long lanh nói.

"..." _ cha chả,tên chó kia có vẻ lung lay rồi,vậy là nguy cơ cái sạp rau này sẽ hụt mất một bó hành !

"Được,ăn cá,em không mua hành nữa!" Ôi đm các em,các em không mua thì lượn nhé ở đâu ra cái kiểu khách mở hàng đáng yêu đến thế?ỷ đây là dê độc thân rồi thích diễn gì thì diễn sao?ông đây cóc có thèm bồ nhé!

Tên chó nói xong xếp bó hành trên tay về vị trí cũ,như thể chưa được ai cầm lên,hai đứa quay mông bước đi một đường và không ngoảnh mặt lại.

(( ༎ຶ‿༎ຶ )) Kim Jaehwan thật sự khóc tiếng dê.

Hay là một hôm nọ,cũng cái đôi chó mèo ấy. Chuyện là cu dê hôm nọ đi lấy rau lần một vào ban sáng,bắt gặp tên mèo đen trong một ngày hiếm hoi cậu ta ra ngoài trước khi mặt trời đứng bóng.

Chậc,nhìn đến là thương! Tên mèo đứng đực ra trước cổng cửa hàng tiện lợi đối diện,mắt cậu ta nhìn đăm đăm vào cây kem vừa bóc vỏ nhưng đã lăn lóc dưới nền đất. Tên mèo trông đến là sa sầm,môi tái mét,mặt mũi xanh xao,tai đuôi rũ hết xuống chả buồn động đậy,cứ như thế khoảng chừng 15 phút rồi Jaehwan bỏ đi,dù có tội nghiệp thật nhưng cũng chả thể làm gì cho cậu ta!

Lát sau,Jaehwan trở về cùng vào bó rau đóng bịch lấy đợt hai,thì thấy tên mèo cũng vẫn còn ở ngay cửa hàng ấy,chỉ khác là lúc này cu cậu trông hớn hở thấy rõ,mắt miệng cong tít hình mặt trăng lưỡi liềm,hai tay chống xuống mặt ghế,chân vui vẻ đong đưa,đến cả cái đuôi đen còn ve vẩy qua lại không nghỉ, chắc là có truyện gì vui lắm!

Lát sau,Jaehwan vừa định đi thêm đợt ba thì chuông cửa từ phía cửa hàng tiện lợi kia reo lên,từ trong đấy bước ra không ai khác chính là tên chó bự,hắn ta cầm 3 cây kem,1 cây bỏ trong bịch,một cây bóc vỏ sẵn và một cây cầm nguyên trên tay.

Tên chó đưa cho con mèo trên ghế que kem bạc hà đã bóc vỏ sẵn. Ái chà,tên này lại đang tính dỗ dành người tình bé nhỏ số phận nhọ nồi vừa đánh rớt cây kem đây mà!- Jaehwan thầm nghĩ,xong lại tiếp tục công việc,chất đồ lên xe rồi lại đánh đến chợ đầu mối.

Nhưng đột nhiên con chó bự tiến lại chỗ cậu dê loay hoay với đống đồ đạc,trên tay còn giữ một cây kem dâu chưa bóc vỏ cho riêng mình.

"Cho anh!" _ Nó chìa cái bọc ra trước mặt Jaehwan,vẻ hớn hở.

"Tôi?" - lạy chúa,23 năm cuộc đời này chưa từng ai biếu nổi cậu ta một cây kem,cục kẹo,giờ lại được cái tên trước mắt đưa lên đến mồm,Kim Jeahwan cảm động phát khóc mà không tin,chỉ tay vào bản thân xác nhận lại.

"Chứ còn ai?anh chuyển đến khu này một thời gian rồi,quà làm quen!" Con chó bự vẫn cứ chìa cái bịch ra phía trước,hất hất cầm ý bảo anh mau cầm đi,tôi mỏi tay rồi.

"Ồ,cảm ơn!" _ Lúc này dê ta không còn khách khí,bốc thẳng lấy que kem nằm gọn trong bịch,bóc vỏ,rất nhanh liền đánh chén sạch sẽ.

"Oa!kem đậu đỏ!" Lòng Kim Jaehwan thầm cản thán một câu,đúng ngay vị cậu ta thích!

Xem ra hai đứa này tuy phiền phức đáng ghét thật nhưng kể ra cũng đáng yêu biết điều phết chứ nhỉ? Cứ thế,cả khu ngõ rực rỡ chào ngày mới trong vui vẻ cho tới khi giọng cười quen thuộc của loài dê vang lên.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip