Chap 17

"Jeon Jungkook! Tôi nhắc lại lần cuối là thả cái muỗng mà cậu đang ngậm ra ngay!"

Người y tá giật mình bởi tiếng hét từ căn phòng của bệnh nhân nam vừa được chuyển đến ngày hôm qua, có lẽ từ trước đến nay không chỉ cô mà những người làm việc tại bệnh viện đều là lần đầu tiên được chứng kiến trường hợp có phần đặc biệt này.

Mỗi khi đến giờ ăn thì căn phòng ấy lại vang lên tiếng cãi vã, đôi khi thì chuyển thành la hét, thậm chí là cả hành vi phá hoại tài sản bệnh viện nếu không có sự ngăn cản kịp thời của những y tá xung quanh.

Thế nhưng Jimin chắc rằng hiện tại chẳng ai có thể hiểu và chẳng ai có đủ kiên nhẫn với Jungkook như anh lúc này. Việc không đấm cho cậu ta thêm vài cú khiến Jimin cảm giác mình đúng là một người bạn con mẹ nó quá tốt rồi.

Jeon Jungkook không chịu hợp tác trong mọi việc, luôn luyên thuyên về một tên nào đó đã ở cùng anh sau mỗi lần Jimin ra ngoài mua thức ăn và những thứ cần thiết. Cậu ta rõ ràng chẳng quên bất kỳ ai cả, nhưng chỉ có Jimin là phải chịu đựng cái cảnh đầy ngộ nghĩnh và chết tiệt này thôi.

"Chén cháo này của cậu đã được 2 tiếng rồi đó. Jeon Jungkook của chúng ta dự định đến khi nào mới ăn xong vậy hả?"

Jimin vừa nghiến răng, bàn tay siết chặt đặt lên đầu gối, vừa kiềm chế lửa giận trong lòng, vừa tự nhắc nhở bản thân rằng hiện tại cậu ta không bình thường.

"Tôi sẽ không cho em có thời gian rảnh để thực hiện những chuyện lén lút sau lưng mình đâu."

Jungkook vẫn bình tĩnh tựa lưng vào thành giường, một tay bó bột, một tay nắm chặt vạt áo của người ngồi bên cạnh.

Gần đây cậu ta đột nhiên có xu hướng chiếm hữu và sợ phải rời xa Jimin một cách thái quá, điều này vừa khiến anh cảm thấy phiền phức nhưng cũng vừa có chút đáng yêu.

"Tôi đã bảo là chẳng có tên nào bên cạnh tôi cả, tôi không thích đàn ông."

Jimin tha thiết giải thích trong vô vọng, anh cũng chẳng nhớ bản thân đã nói đi nói lại điều này bao nhiêu lần, nhưng cuối cùng thì Jungkook vẫn chẳng bao giờ tin những lời đó cả.

"Em không thích đàn ông, vậy anh không phải đàn ông sao?"

"Ai nói tôi thích cậu cơ chứ?"

Jimin nở nụ cười đắc ý, thuận tay đưa cho Jungkook miếng táo bản thân vừa gọt xong ban nãy. Đối phương vậy mà lại rất tự nhiên khi dùng miệng nhận lấy, thậm chí môi còn cố tình ngậm cả những ngón tay sạch sẽ của Jimin, khiến anh vì bất ngờ mà rùng mình lúng túng.

"Em chẳng thể nói dối tôi đâu, người như em tôi có thể nắm trong tay một cách dễ dàng."

Jungkook ra vẻ nguy hiểm, cố thể hiện bản thân quyền lực đến mức nào trước mặt người kia.

"Vậy thử đi, tôi muốn xem cánh tay đang bó bột của cậu làm được gì Park Jimin này."

"..."

Bẵng đi vài giây sau thì Jungkook mới dỗi hờn lên tiếng.

"Park Jimin em dám xem thường tôi."

Thấy biểu cảm của Jungkook ngày càng u ám, cả hàng chân mày cũng xô vào nhau nên Jimin nghiêng đầu thắc mắc.

"Tôi xem thường cậu bao giờ?"

"Em chê tay tôi hỏng rồi chẳng thể ôm em được nữa."

"..."

Jimin đưa tay xoa hai bên thái dương đầy mệt mỏi, cậu ta bao giờ lại trở nên nhạy cảm như thế cơ chứ.

"Tôi không có ý đó. Tay cậu không hỏng được chứ! Nó sẽ nhanh chóng hồi phục thôi nên yên tâm đi."

"Vậy em tới đây nào."

Người ngồi trên ghế nhíu mày, chẳng biết hiện tại Jungkook muốn làm gì thì cậu lại lần nữa lên tiếng giải thích, đồng thời cánh tay lành lặn dang rộng, ý muốn Jimin ngã vào lòng mình.

"Đến đây cho tôi ôm em."

Jimin lắc đầu ngao ngán, ai đời hai thằng đàn ông lại ôm ấp nhau tại nơi công cộng thế chứ, dự định lên tiếng từ chối vì nghĩ rằng y tá có thể mở cửa bất cứ lúc nào, nhưng khi nhìn vào ánh mắt đầy mong chờ của người bên cạnh anh lại có chút lúng túng, chẳng biết phải làm sao mới được đây.

"Nhanh lên nào?"

Jungkook lên tiếng thúc giục.

"Cậu chỉ có 1 phút thôi đấy."

"Sao lại ít thế chứ?"

Jungkook trề môi, rồi lại nở nụ cười bất lực trước con người đến cả ôm cũng hẹp hòi thế này.

"Cái gì cũng phải có cái giá của nó chứ? Cậu nghĩ nói muốn ôm tôi là ngay lập tức được ôm mấy tiếng sao?"

Dù do dự nhưng cuối cùng Jimin vẫn đồng ý cùng cậu ngồi lên giường, hơi mất tự nhiên tựa đầu vào lồng ngực rộng lớn nhưng có chút ấm áp của người bên cạnh, hai tay vòng qua ôm lấy eo đối phương.

Miệng lại không ngừng bảo rằng chỉ có lần này và Jungkook phải cam kết ăn cháo thật nhanh trong những ngày tới.

"Chúng ta thật sự không phải người yêu như lời em nói sao?"

Jungkook dùng tay chạm nhẹ vào mái đầu không ngừng cọ tới cọ lui khiến cậu hơi buồn cười, dịu dàng chải lại cho anh đám tóc rối, giọng nói mang chút buồn buồn lên tiếng thắc mắc.

"Đúng vậy."

Jimin dừng lại vài giây nhưng vẫn dứt khoát trả lời, anh cảm nhận vòng tay đã chuyển xuống thắt lưng mình lúc này của Jungkook hơi siết chặt, rồi lại nhanh chóng trở về trạng thái vuốt ve khiến Jimin thoải mái đến mức muốn lập tức nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.

"Nhưng rõ ràng tôi lại cảm giác bản thân đã yêu em rất nhiều."

Jimin thấy tim mình đột nhiên hẫng đi vài nhịp, anh nín thở theo từng lời nói mà Jungkook thốt ra, có chút đau lòng nhưng cũng vội vàng tan biến.

"Này, bớt nói mấy câu khiến người khác ớn lạnh đi."

"Em nói sao cũng được, vì dù thế nào thì em vẫn thuộc về tôi. Em rõ ràng chẳng thể nào sống thiếu sự chu cấp của tôi cơ mà."

Mẹ nó cậu ta lại phát bệnh nữa rồi!

Jimin chẳng buồn đáp lại mấy lời nói vô nghĩa của cậu lúc này, cứ mặc cho người kia muốn làm gì thì làm, muốn nghĩ sao thì nghĩ, bản thân cũng lười giải thích cho kẻ cố chấp vẫn đang ôm lấy mình.

Jungkook chôn mũi vào mái tóc mềm mại, thỏa mãn như được ôm cả thế giới mà mình đã nhớ nhung từ bao giờ. Hành động quen thuộc thoáng chút khiến Jimin nhớ về những cuộc làm tình nóng bỏng, về những đêm Jungkook vẫn hay khen rằng mùi của anh khiến cậu cảm thấy an toàn.

Càng nghĩ đến lại càng khiến vành tai Jimin nóng lên vì ngại ngùng, Jungkook cũng để ý đến điều này mà đưa tay lên xoa nhẹ đầy thích thú.

"Em ngại vì tôi tỏ tình với em sao?"

Jungkook lại nở nụ cười đắc ý của một kẻ chiến thắng.

"Điên à! Làm sao có chuyện đó chứ?"

Jimin đáp lại cậu với thái độ khó chịu, bực mình vì nghĩ rằng chính người kia khiến mình trở nên xấu hổ thế này.

Thấy anh ngước mặt nhìn mình bằng ánh mắt dỗi hờn, khuôn mặt có chút ửng hồng và bờ môi căng mọng khiến cậu chẳng thể nào rời mắt. Yết hầu Jungkook khẽ trượt theo từng chuyển động của Jimin, cậu cảm nhận bụng dưới bản thân ngày càng nóng lên, miệng đột nhiên cũng khô khốc đến lạ.

Đây là lần đầu tiên sau khi tỉnh dậy cả hai mới có cơ hội ở gần nhau đến thế, vậy nên bản thân Jungkook cũng muốn dũng cảm đánh liều một lần, nhất định không được bỏ qua khoảnh khắc đáng giá ngàn vàng này.

"Tôi hôn em được không?"

"..."

Thấy người kia chẳng trả lời Jungkook liền vội vàng lên tiếng muốn thương lượng.

"Chỉ hôn vào má thôi cũng được?"

Đến lần này thì Jimin mới lên tiếng đáp lại, ngón trỏ chỉ vào bờ môi căng mọng khiến Jungkook hồi hợp liếm môi bản thân thêm lần nữa.

"Đã hôn thì hôn vào đây chứ hôn ở má làm gì. Chúng ta là học sinh cấp 1 sao?"

Vừa dứt lời thì cảm giác ẩm ướt ở môi đột nhiên truyền đến khiến Jimin có chút ngỡ ngàng, Jungkook cúi đầu ngậm lấy cánh môi hồng của anh, vươn lưỡi ra liếm nhẹ để cảm nhận sự mềm mại và đầy đặn, làm adrenaline trong cơ thể cậu cũng bắt đầu chạy loạn.

Hai tay Jimin chuyển sang ôm lấy cổ người bên dưới, để nụ hôn trở nên sâu hơn, đồng thời tránh ảnh hưởng đến vết thương nơi tay trái của Jungkook, bản thân cũng nghiêng đầu phối hợp, hé miệng cho người kia trực tiếp tiến vào.

Đầu lưỡi đỏ hồng bị cậu kéo ra, vờn lấy chơi đùa giữa hai khuôn miệng rồi mút chặt khiến Jimin vừa đau đớn, nhưng cũng cực kỳ hưng phấn. Mặc cho người kia điên cuồng mút đến kêu ra tiếng, răng cạ vào nhau và chiếc lưỡi non mềm, đỏ hỏn trở nên tê rần.

Jimin hoàn toàn tựa vào lồng ngực của người bên dưới, cảm nhận bàn tay của đối phương giờ đây đã chui vào vạt áo, vuốt ve sống lưng thẳng tắp, săn chắc và làn da mịn màng của chính mình.

Môi cả hai vẫn quấn lấy nhau nhưng Jungkook lại cực kỳ chuyên nghiệp khi lần nữa chuyển bàn tay hư hỏng của mình đến bờ mông đầy đặn, cách hai lớp quần nắn bóp khiến Jimin khẽ rên rỉ giữa những nụ hôn.

"Không phải chỉ bảo là hôn thôi sao?"

Jimin tách khỏi nụ hôn với hô hấp khó khăn, vừa như trách móc vừa như cỗ vũ việc làm của Jungkook hiện tại.

"Thì rõ ràng chỉ hôn thôi mà."

Nói rồi Jungkook lần nữa cúi xuống tìm đến môi anh ngậm lấy, bàn tay luồn vào chiếc quần bó sát của Jimin, trực tiếp cảm nhận da thịt mềm mại trong lòng bàn tay mình.

Do tư thế của cả hai mà Jimin dễ dàng cảm nhận được độ cứng và sức nóng đang không ngừng đâm vào bụng qua lớp quần vô dụng của bệnh viện.

Cả anh cũng cảm thấy hứng tình, nhưng lý trí mách bảo rằng rõ ràng thì bệnh viện chẳng phải là nơi tốt lành gì để làm những việc này, trước khi để mọi thứ vượt qua tầm kiểm soát, Jimin nhanh chóng bắt lấy bàn tay chuẩn bị tách mở hai cánh mông anh của người kia.

"Không được, đây là bệnh viện."

"Thì sao chứ? Có ai ở đây đâu."

Jungkook ngoan cố nắm lấy tay Jimin, chẳng chút ngần ngại đặt nó lên đũng quần của chính mình. Như muốn chứng tỏ rằng cậu đã cứng đến mức này rồi thì hiện tại làm sao dừng lại được.

"Nhưng cũng không được, cậu đang bị thương."

Nói rồi Jungkook đột nhiên ôm lấy thắt lưng anh, khiến Jimin hoàn toàn nằm trên cơ thể của chính mình rồi mới lưu manh lên tiếng.

"Vậy thì em tự động trên người tôi đi."

***
Dự định lúc đầu là end ở chap 20 mà 17 rồi mà 2 ảnh vẫn chưa đến với nhau😔

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip