#4
"Cái đó là gì vậy?"
Minhyung nhìn khó đoán. Từ lúc bước vào cửa hàng, đôi mắt mệt mỏi được che đi bởi chiếc mũ lưỡi trai, Donghyuck khó mà che giấu sự vui mừng của mình khi cậu ấy đi thật nhanh ra khỏi nhà bếp.
Từ phía sau quầy, Donghyuck nhìn Minhyung ngắm chiếc hộp màu xanh nhạt với sự e dè.
Donghyuck hắn giọng nói, "Tặng anh đó," Cậu ấy đẩy chiếc hộp trên quầy, hai má đỏ lên dù đang cố tỏ ra ngầu lòi.
"Tặng tôi?" Minhyung chớp mắt, nhận lấy chiếc hộp trên quầy, "Là cupcake hả?"
"Mở ra đi."
Mắt Minhyung mở to, "Chúng là –"
"Muffin cải xoăn và chanh."
Khi Minhyung ngước mắt lên, anh được chào đón bằng nụ cười của Donghyuck thật tươi.
"Tôi –"
"Tôi biết anh đang ăn kiêng," Donghyuck vội nói, "Nhưng tôi nghĩ đến anh khi vô tình thấy công thức này ở một cái blog và tôi nghĩ sẽ tuyệt lắm nếu thử xem sao! Anh biết không, mỗi cái chỉ chứa 100 calories thôi. Cải xoăn còn chứa nhiều protein và chất dinh dưỡng khác nữa – " Cậu ấy dừng lại, vẻ mặt hơi khiếp sợ. Lời tiếp theo phát ra đầy thận trọng, "Anh có thích cải xoăn không? Ôi chúa ơi, tôi thật hấp tấp mà, tôi không nghĩ đến trường hợp anh không thích nó, tôi xin lỗi – "
Minhyung cười, và Donghyuck nhảy dựng lên khi nghe âm thanh đó nhưng rồi anh ta nhanh chóng lắc đầu và ngăn tiếng cười của mình. Nụ cười của anh ấy nghe thật êm tai.
"Tôi thích cải xoăn lắm. Cảm ơn cậu."
Mặt Donghyuck méo xệch, "Anh nói dối. Không ai thích cải xoăn hết."
Cái gì đó rơi tõm trong bụng của cậu lúc Minhyung chớp mắt trong ngạc nhiên, "Ừm thì, tôi nghĩ đó là loại rau củ tốt, vậy thôi."
Donghyuck gật đầu, biểu cảm hơi u ám. Nhưng rồi một giây sau mặt cậu ấy lại tươi cười trở lại, một nụ cười chói nắng, "Vậy, muốn thử một cái không?"
"Được chứ?"
"Làm cho anh mà, đương nhiên được."
Donghyuck nín thở khi Minhyung chạm lấy cái muffin và đưa lên miệng, cắn một miếng nhỏ. Ngay lập tức, đôi mắt anh ấy mở to.
Lo lắng, Donghyuck hỏi, "Ngon không?"
Nghe theo lời khuyên của Taeyong, Donghyuck đã giảm lượng cải xoăn xuống, sửa chữa công thức sao cho chúng vừa đủ độ ngọt dịu và cả mùi hương của chanh. Cậu ấy còn xịt một chút nước agave phía trên để bóng láng và đẹp hơn. Cậu ấy thở bình thường trở lại khi Minhyung hào hứng cắn thêm một miếng nữa.
"Ngon lắm," Minhyung đáp lời, kêu lên một tiếng. "Lần cuối cùng tôi ăn là món ức gà ướp gia vị nướng dở tệ của Jaemin và chiếc bánh này thì... ngon quá. Cảm ơn cậu."
Donghyuck thở ra nhẹ nhõm, hai vai buông lỏng, hai mắt sáng lấp lánh. Những ngón tay gõ đều đều lên quầy, nhìn Minhyung với hai má căng phồng.
"Ừm ... tốt rồi."
🧁
"Ê, nghe đồn ông nướng bánh muffin hả."
Donghyuck quên mất rằng trong vòng tròn của mình, tin đồn truyền nhanh như thổi. Cậu ấy cũng quên mất Renjun hóng chuyện phiền phức như thế nào, khi cậu ấy cứ nhìn chằm chằm vào Donghyuck qua chén trà sứ của mình. Mùi hương đặc trưng của trà lài họ Hoàng bốc hơi xung quanh họ.
"Ai nói ông nghe vậy?"
Renjun nhấp ngụm trà, "Một chú họa mi nhỏ mang tên Jisung."
Donghyuck nhăn mày, thả một viên đường vào trà của mình rồi khuấy lên. Donghyuck đưa chén trà lên môi và nở một nụ cười nhạt khi Renjun xuýt xoa như thường khi.
"Và làm sao Jisung biết?"
"Tụi tôi có một cái group chat cho những thứ này," Renjun phe phẩy tay.
Mấy việc giống vầy, đương nhiên, là chuyện cơm bữa trong đời Donghyuck. Cậu ấy chau mày, hạ chén trà xuống đĩa, gây ra tiếng động lớn.
Tiếng động phát ra và nhận ngay lấy cái lườm từ Renjun. "Đừng có trút giận lên những món đồ sứ của tôi."
Nổi nóng, Donghyuck lấy một viên đường nữa. Lần này cậu ấy cho vào miệng, dù Renjun có lấy làm kinh tởm.
"Tôi không có trút giận," Donghyuck vặn lại.
Biểu cảm của Renjun dịu lại. Khẽ hưm một tiếng, cậu ta ngồi xuống bình tĩnh nhìn Donghyuck, "Ừm, ông nói đúng. Nếu ông có trút giận thì đã nhận ra rồi, ông rất dễ đoán."
"Đúng!"
"Vậy tại sao chàng thơ kia lại chưa bày tỏ tình yêu với ông vậy?"
Donghyuck xìu xuống, thở dài, "Tôi không biết."
Như Renjun nói, Donghyuck biết mình dễ đoán như một quyển sách mở sẵn, cảm xúc dễ dàng đọc được như cỡ chữ 24pt. Minhyung hiển nhiên không phải một tên đần, và nếu Donghyuck để bản thân cậu ấy nuôi hi vọng, và nghĩ về cái cách đôi mắt Minhyung vô tình dán chặt lên làn môi của Donghyuck, thì Donghyuck nghĩ có lẽ Minhyung cũng thích cậu ấy.
Nhưng đến bây giờ anh ta vẫn chưa mời Donghyuck đi hẹn hò. "Có thể anh không hứng thú," Donghyuck nói nhỏ. Cậu ấy tránh ánh nhìn của Renjun, và nhìn đâu đó ở xa ở một điểm màu xanh lá pastel.
"Hyuck!"
Từ cửa ra vào, Chenle đã nở nụ cười. Thằng bé nhanh chóng thả chiếc cặp trên vai xuống đất và nhào đến vòng cánh tay quanh người Donghyuck khiến cậu ấy không thể nào giận thằng bé vì cái tội thiếu kính ngữ được.
Chenle kéo cái ghế đến chỗ bàn và ngồi xuống với cái bĩu môi, "Em lúc nào cũng nhớ anh."
"Anh dạy mày nhiều thứ tốt đẹp hơn là nói dối," Renjun khịt mũi, "Sao về sớm thế?"
Donghyuck từ bỏ ý định nhét viên đường vào miệng Renjun, thay vào đó thì nhìn Chenle. Thằng bé nhún vai, đặt điện thoại và tay lên bàn. "Luyện tập đồng ca bị hủy, em định chờ Jisung về chung nhưng nó còn tập bóng đá và nó nói không cần chờ."
Mối quan hệ giữa Chenle và Jisung chưa bao giờ ngưng khiến Donghyuck bối rối. Đúng là kì lạ, làm sao mà hai con người khác nhau hoàn toàn lại có thể dính nhau như hình với bóng. Jisung sẽ xua đuổi mọi người xung quanh trong phạm vi 30cm nhưng không than vãn một tiếng khi Chenle bám lấy nó. Ôi thế giới thật nhiều điều diệu kì.
"Mấy anh đang nói về chàng thơ đó hả?" Chenle hỏi.
Donghyuck rên rĩ, "Sao ai cũng gọi anh ta như vậy thế?"
Chenle nhún vai, "Trách Johnny á."
Đương nhiên là Johnny mới có thể nghĩ ra cái biệt danh xàm xí đó. Biểu cảm của Donghyuck dịu lại khi nhắc tới người nào đó, nhưng cố không tỏ ra, "Tại sao mọi người lại hứng thú với đời tư của tôi nhiều vậy?"
Renjun huơ tay múa chân, "Ông cứ mãi than phiền vì sao mình không có lấy nổi một buổi hẹn hò. Chúng tôi chỉ ngồi nghe thôi."
"Ông là người bạn thân tồi tệ nhất lịch sử." Donghyuck bĩu môi.
"Tôi không phải bạn thân duy nhất của ông."
"Thôi thôi mấy ku," Chenle chen ngang, giơ hai tay đặt chính giữa họ, "Đừng có uýnh lộn nghe không, mới có hơn bốn giờ chiều."
Donghyuck nhăn nhó khoanh tay trước ngực, trong khi Renjun khịt mũi không phục. Chán nản với cái viễn cảnh quen thuộc này, Chenle đảo mắt, lấy điện thoại nghịch.
"Ôi tuổi trẻ thời này."
Chenle lắc đầu, "Cho xin đi, anh mới vừa 20 thôi, đừng có tỏ vẻ như mình là một ông già vừa nghỉ hưu giùm." Thằng nhóc lướt điện thoại tiếp, trước khi dừng lại ở một tít báo, "Quào, bài này viết hơi gắt rồi đó."
"Viết về gì vậy?"
"DREAM bán được số đĩa đáng thất vọng, không hợp với thị hiếu như những nhóm nhạc trước của SM Ent. Trong khi những thành viên, đặc biệt là Mark Lee với khả năng rap cực đỉnh, sẽ phải mất nhiều thời gian để đạt được thành công." Donghyuck đọc qua vai của Chenle, chân mày cậu ấy chau lại. "Nói vậy là ý gì?"
"Thật buồn cười," Chenle nói, "Vấn đề nằm ở thời gian thôi rồi họ sẽ lớn mặt, ý em là, anh nhìn họ dễ thương như thế này mà!"
Thằng bé kéo lên đầu bài, chỗ có tấm hình ba chàng trai. Nheo mắt nhìn màn hình, Donghyuck cảm thấy có một cảm giác quen thuộc lạ chạy dọc người.
"Chờ đã – "
Cậu ấy giật cái điện thoại khỏi tay Chenle, bỏ lơ tiếng phản đối của nó. Đâu đó phía sau não của cậu ấy, một giọng nói cậu ấy biết điều này, Donghyuck đến lúc ấy, cũng khó mà tin vào mắt mình khi nhìn vào bức ảnh, hoặc có thể nói là khi nhìn vào gương mặt của Minhyung.
Donghyuck nghĩ đến chàng trai với mái tóc rối, giấu đằng sau chiếc mũ lưỡi trai.
Là cùng một người, người đang nhìn lại cậu bây giờ, với kẻ mắt và làn da bóng loáng.
"Ôi khỉ thật."
còn tiếp
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip