--------------------------------------------------------------------------------
-...
- Deku ? thầy ? sao thầy lại ở ngoài này vậy ?
- K-Kac-Kacchan...ơ...ơ th-th
Izuku muốn chạy đi thật nhanh khỏi nơi này nhưng đâu có được đâu chứ, hai tay cậu liên tục cào cấu vào nhau đến rách cả da, khuôn mặt tái mét, đôi chân bắt đầu run rẩy.
- Th-thầy muốn .........về nhà.
Bakugo không nói gì, tay cậu vẫn đang cầm chặt túi bóng đựng đồ ăn, mặt cậu cúi gằm xuống đất.
Cả hai cùng im lặng một hồi lâu
-...
-...
-...
-... Hức...
-...!!!???
-...hức e-em đã... b-bảo là...hức em không muốn thầy...đ-đi.... cơ mà....
Bakugo tự nhiên bật khóc nức nở làm Izuku giật mình.
-...kh-không thầ-
- TẠI THẦY HẾT MÀ ,TẠI THẦY...TẠI THẦY E-EM MỚI LÀM VẬY MÀ, TẠI ..HỨC...TẠI SAO THẦY KHÔNG NGHE CHỨ ? TH-THẦY LÀ CỦA EM MÀ, HỨC...EM ĐÃ BẢO THẦY ĐỪNG ĐI CƠ MÀ !
Cậu bắt đầu hét lớn.
- th-thầy...
- N-nếu....hức...th-thầy muốn như vậy thì thầy cứ đi-đi..hức e-em không còn lí do .. gì để sống nữa...
Bakugo lôi ra từ trong túi áo một con dao găm nhỏ rồi đưa lên cổ, cậu tiếp tục nói...
- Th-thầy cứ đi đi....hức huuu
Tim Izuku khựng lại đến 2 nhịp, vừa nhìn thấy con dao, Izuku đã lập tức lao đến Bakugo như điên.
- Kacchan!!!...d-dừng-dừng lại m-mau, thầy b-biết rồi, thầy sai rồi, e-em d-dừng lại nhé, đ-đừng doạ thầy mà.
Vì cử động mạnh mà bụng Izuku lại bắt đầu đau lên dữ dội, hai tay nắm chặt lấy con dao cũng bắt đầu dỉ máu, tất nhiên Izuku không quan tâm tới điều đó, thứ cậu để ý giờ chỉ còn là con người trước mặt thôi.
- Kh-không..hức..thầy nói dối màaa, th-thầy sẽ lại bỏ em đi, bỏ em...hức đi màaa
Izuku hoảng lắm rồi, mặt cắt không còn giọt máu, trắng bệch, tim cậu sẽ không chịu nổi mà vỡ tung mất thôi, con dao lại càng lúc càng gần cổ của Bakugo hơn, Izuku nhắm mắt lại dùng hết sức giựt con dao ra khỏi tay Bakugo rồi ném nó ra xa, cậu dùng bàn tay đầy máu của mình ôm lấy Bakugo và vỗ về cậu.
- th-thầy...sẽ làm theo những gì e-em muốn mà, th-thầy sẽ ..nghe hết mà, Kacchan à..b-bình tĩnh nhé, th-thầy xin lỗi...
- th-thầy...hức ...có chắc không ?
- thầy chắc chắn mà...nên...em bình tĩnh lại nhé...
Đôi bàn tay run rẩy vẫn ôm chặt lấy Bakugo, máu thấm đẫm một màu đỏ trên lưng áo của cậu, Bakugo vừa sụt sịt vừa dựa vào hơi ấm của Izuku mà nhẹ nhàng gật đầu.
- th-thầy...hứa...ấy nhé....
-...ừm.
- Khoan! Khoan! kh-oan đã Kacchan! d-dừng lại, th-thầy...ức thầy không làm cái này được !!!
Bakugo đang điên cuồng cởi hết quần áo của Izuku ra, Izuku thì lại hết sức dùng đôi tay đang băng bó mà giữ nó lại.
- sao lại không làm được ? thầy bảo là sẽ làm tất cả những gì em muốn mà ?
Mặc kệ lời cầu xin của Izuku, Bakugo vẫn tiếp tục công việc của mình.
- Xin em đấy Kacchan à, cái gì thầy cũng sẽ làm mà trừ việc này ra, việc này là không thể, xin em đấy...hức...thầy không có làm được ...
Khuôn mặt lấm lem đầy nước mắt nước mũi cùng đôi mắt sợ hãi của thầy làm Bakugo mềm lòng.
- Tch!...thầy hư lắm thôi, phải phạt mới được.
Nói rồi Bakugo chặn miệng thầy bằng đôi môi của mình, chiếc lưỡi tinh nghịch không chịu buông tha cho lưỡi của Izuku, trong căn phòng rộng lớn đó lại chỉ có tiếng hôn nhóp nhép của hai người.
Hết sạch không khí, Izuku tới giới hạn nhanh chóng đập tay bồm bộp vào người Bakugo, đến lúc đó cậu ta mới tha cho lưỡi nhỏ tội nghiệp của cậu.
- ...ha...ha...ức... (chắc vậy là được rồi đúng không ?)
- ....(chết tiệt! chắc đéo chịu nổi mất! )
-...
-...
-...
Bakugo ngồi đơ một hồi lâu, cố gắng suy nghĩ ra lựa chọn phù hợp nhất, Izuku thấy cậu không có động tĩnh gì cũng ngoan ngoãn ngồi nhìn, cả hai cứ vậy mà im lặng, căn phòng rộng lớn ấy giờ lại chỉ còn tiếng thở.
-...
-...
-...
-...
- Tch!...thầy phải ôm chặt em lúc ngủ đấy!
- !....um
- không được bỏ trốn đâu đấy!
- ừ
- thầy có gì làm chứng không ?
- ...
Bakugo nheo mày, cậu dùng tay kéo người Izuku lại gần mình, há miệng thật to rồi cắn vào xương quai xanh của Izuku để làm dấu và tất nhiên chiếc cổ của Izu cũng không phải ngoại lệ, nhìn ngắm tác phẩm của mình một cách tự hào, Izuku thì bất lực chẳng biết nói gì, cứ để cho cậu ta quậy đủ kiểu, mãi một lúc lâu sau Bakugo mới chịu nằm xuống đi ngủ, cậu rúc vào trong lòng Izuku như một chú chó con và hít lấy mùi hương của cậu như một thằng nghiện ma tuý.
Sau một ngày trời mệt mỏi trải qua bao nhiêu việc Izuku ôm lấy Bakugo mà ngủ không vẫy tai, chỉ còn lại đôi mắt đỏ rực sáng trong đêm của Bakugo vẫn thao láo, cậu đã nằm nhìn Izuku ngủ cũng được chục phút rồi, bỗng nhiên cậu mỉm cười, một nụ cười hết sức gian xảo.
- hưm~ hưm~
" Không thoát được khỏi tôi đâu Deku thân yêu à ~ "
END! "mở đầu bằng kết thúc" "kết thúc bằng mở đầu"
- oaaa....trời sáng rồi sao ?
Izuku thức giấc sau một đêm ngủ ngon, vì hôm qua phải làm việc đến tối muộn nên về nhà một cái là cậu đánh một giấc đến sáng.
Bakugo người đeo tạp dề, tay cầm cốc nước từ từ bước vào phòng.
- Kacchan à ?...hưm~...tối qua tớ mới mơ thấy giấc mơ kì lạ lắm, cậu là học sinh của tớ cơ, xong! cậu còn đâm vào bụng tớ rồi còn bắt cóc tớ nữa...
- ?! mày cũng 25 tuổi đầu rồi chứ còn trẻ gì đâu mà còn mơ mấy cái linh tinh vậy ?, nhanh dậy ăn sáng đi trước khi tao cho nổ cái nhà này!!!
- tớ cũng 25 tuổi rồi mà, tớ có phải trẻ con nữa đâu mà cứ nhắc hoài.
Izuku vừa lẩm bẩm vừa từ từ bước đi vào nhà vệ sinh dưới ánh mắt dò xét của Bakugo.
-...
-...
- đó một giấc mơ kì lạ thật mà...
- tao cho mày mơ từ giờ tới cuối đời đấy...
-ư...rõ là lúc sáng sớm cậu cũng hay làm nũng với tớ mà ?(tiếp tục lẩm bẩm)
-...
-...
- 💢 tao sẽ giết mày Izuku chết tiệt ạ.
END x 2 !!!
Và đó là giấc mơ của Izuku về BKDK ở một thế giới khác:)))
Cảm ơn vì cậu đã đọc truyện mà do 1 con không giỏi văn lắm viết, tui vẫn còn nhiều khuyết điểm và vẫn đang cố gắng cải thiện hơn ạ !!!
cậu nhớ ngủ sớm đừng thức khuya nha. :333
- MÀY NGỦ LUÔN TRONG ĐẤY RỒI À !!! IZUKUUUUU!!!
- Haizzzzz...tí hàng xóm sẽ phàn nàn cậu đấy Kacchan ạ, cậu cũng 25 tuổi rồi mà...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip