Chap 116

Bầu trời dần buông xuống màu hoàng hôn buồn rượi, gió hè nóng bức cũng mát mẻ hơn khi chiều về. Sắc cam từ màu trời qua cửa sổ phản chiếu lên chiếc giường ở giữa phòng kia. Người trên giường vẫn im lặng say giấc, lồng ngực nhấp nhô nhè nhẹ từng nhịp đều đều, quan cảnh bình yên đến lạ.

Cánh cửa phòng nhẹ nhàng bật mở, Bakugou nhìn thấy cảnh này bỗng thở hắt ra một hơi rồi chầm chậm bước đến, ngồi cạnh giường. Chốc chốc lại lấy khăn đi xả nước, lau mặt, tiếp đến là bàn tay của cô.

"Mày ngủ cũng lâu thật đấy" Cậu nói khẽ "Bây giờ bên ngoài bắt đầu ráo rít truy lùng đám Liên minh tội phạm và Shigaraki, còn có cả Kurosaki nữa, chẳng yên bình được như ở đây đâu." Cậu đặt khăn sang một bên, ngồi xuống sát cạnh giường cô

"Phía trên kia quyết định không truy tố việc tự ý thâm nhập của mày nữa, tuy nhiên vẫn gửi văn kiện cảnh cáo xuống trường. Thế nên mau mau tỉnh lại rồi còn xách mông lên luyện tập-..." Nói đến đây bỗng dưng Bakugou hơi khựng lại

Cậu quay ra ngoài cửa như có việc gì. Khuôn mặt cậu thoáng nhăn lại rồi bước khỏi phòng.

Cánh cửa vừa đóng lại, Aki từ từ mở mắt. Cô đã tỉnh từ lúc cậu đi xả khăn rồi, tuy nhiên lại không dám đối diện, cứ thế nằm đó giả vờ ngủ.

Đưa tay chạm nhẹ lên mặt, nhớ lại lời cậu vừa nói lúc nãy, cô có cảm giác đây cứ như một giấc mơ vậy. Làm sao họ có thể dễ dàng cho qua như thế nhỉ? Thậm chí còn chưa nói đến cô đã giết người...

Cạch!

Cửa phòng đột ngột mở ra khiến cho Aki giật mình, không kịp phản ứng. Có lẽ vì nằm quá lâu nên sự nhạy bén của cô giảm rõ rệt, bằng chứng là cô không hề nghe thấy tiếng bước chân của cậu ta

"Ba-... Bakugou..." Giọng cô hơi run, hai tay bất giác siết chặt lại, cảm giác hơi khó thở

Tuy nhiên, khác với tưởng tượng của Aki, Bakugou chỉ chậm rãi bước đến bên giường rồi ngồi xuống. Tay nắm lấy bàn tay đang siết chặt của cô, xoa nhẹ để nó thả lỏng ra, suốt quá trình ấy không hề nói lời nào

"Bakugou..." Cô khẽ gọi, giọng nói ấy khiến cậu hơi run rẫy, nhưng vẫn cố kiềm lại

"Tao đã chờ..." Bakugou chậm rãi cất lời "Chờ rất lâu. Chờ đến một ngày mày có thể mở lòng mình, có thể nói hết những gánh nặng trên vai ấy với tao..."

Rồi chợt cậu lại cười chua xót lắc đầu

"Nhưng có vẻ nó vẫn chẳng có ý nghĩa gì sất, dù tao đã nói với mày bao nhiêu lần, kể cả móc nghoéo hứa hẹn... vậy mà dù có tỉnh lại, mày vẫn giả vờ..."

"KHÔNG PHẢI!!" Aki đột nhiên bật chồm về phía cậu, nhưng cơ thể cô vẫn còn rất yếu nên không thế giữ được người mà mất đà

"Này!" Bakugou nhanh chóng ôm lấy người để cô không ngã xuống đất

"Tôi không có ý đó... Tôi không phải giấu cậu vì điều đó..."

Cô nắm chặt lấy tay áo của cậu, vùi đầu vào lòng cậu mà nức nở

"Làm ơn... đừng làm vẻ mặt như thế... Đừng tỏ vẻ thất vọng như thế... Yôi xin lỗi... Thật sự... Xin lỗi cậu..."

Có lẽ trong cuộc đời này, người thấy cô khóc như thế ngoài sư phụ và cậu cô ra thì chắc chỉ có mình Bakugou thôi.

Aki rất ít khi khóc, vốn dĩ cô cảm thấy làm như thế sẽ làm bản thân trở nên yếu đuối hơn. Ấy vậy mà thế quái nào cứ ở bên cậu thì cô lại chẳng thể kiềm lại được.

Bakugou thấy cô như thế cũng bất ngờ, nhưng thứ thu hút sự chú ý của cậu hơn là sợi dây chuyền nước trên tay cô đang hút ngược máu lên, nó trật khỏi ven rồi. Không suy nghĩ nhiều, cậu liền ngồi thẳng lên giường, xoay người cô nằm gọn trong lòng mình rồi tháo kim khỏi thay cô ném sang một bên.

"Mày cứ như thế thì làm sao tao giận tiếp được" Cậu thở dài, vòng tay lại siết chặt hơn "Được rồi bình tĩnh lại đi, tao không có làm vẻ mặt đó" Tông giọng của cậu từ đầu đến cuối vẫn cục súc như vậy, nhưng hành động lại trái ngược hoàn toàn

Aki nghe thấy thế cũng cố gắng hít thật sâu rồi thở ra, cứ thế lặp đi lặp vài lần để bình ổn cảm xúc. Hôm nay chẳng hiểu sao cô lại dễ xúc động như vậy, là do vừa tỉnh lại chăng? Không khí im lặng khiến cô hơi hoang mang, chẳng biết phải mở lời như thế nào

"Mày tỉnh từ bao giờ?" Bakugou cất giọng hỏi

"Sáng nay" Cô đáp "Tôi dặn cậu tôi khoan hẵn nói với mọi người" Giọng cô nhỏ dần

"Bác sĩ nói có gì bất thường không?"

"Không, chỉ bảo là khoan dùng thức ăn mà chỉ nên uống nước gạo rang loãng, với cả đừng đi lại nhiều"

Cô nhớ lại những lời bác sĩ nói trước khi đi, rồi như đột nhiên nhớ ra điều gì đó mà ngước lên nhìn Bakugou

"Vết thương! Vết thương của cậu sao rồi!? Có di chứng gì không?" Giọng cô hơi hốt hoảng, hơi thở cũng gấp gáp hơn lúc nãy

"Không có vấn đề gì hết, nó lành lâu rồi" Cậu nhíu mày

Aki nghe thấy thế thì thở phào nhẹ nhõm, cô hơi cuối đầu xuống nhìn bụng của cậu một lúc lâu, còn khẽ chạm vào, cảm nhận rõ được sự hiện diện của vết sẹo kia. Nếu không phải vì để ngăn cản cô, cậu đã chẳng có vết sẹo ấy, chỉ vì sự ngu ngốc và yếu đuối của cô mà...

"Xin lỗi..." Cô run run cất giọng "Khi đó... có đau lắm không?"

"Không đau bằng lúc thấy mày sắp chết" Bakugou đáp, đôi mắt lẳng lặng quan sát phản ứng của người kia

Aki hơi giật mình, cảm thấy câu này rất quen. Hình như... cô cũng từng nói tương tự thế.

"Cậu thật là..." Cô cười tự giễu, trình độ bốp chát của con người này giờ có thể chặn cứng họng cô rồi

Bầu không khí trở lại vẻ im lặng lúc đầu, cả hai chẳng nói gì thêm nữa. Aki thậm chí có thể nghe rõ tiếng ve hè kêu râm rang bên ngoài cửa sổ.

"Cậu của mày... thật sự rất thương mày đấy" Bakugou đột nhiên lên tiếng "Từ sau khi vào phòng hồi sức đặc biệt, cậu của mày liên tục liên lạc hết bác sĩ này đến bác sĩ kia, kể cả bác sĩ thẩm mỹ để trị bỏng cho mày. Hình như bà ta cũng có tiếng lắm, ấy vậy mà vẫn đều đặn đến đây 2 tuần liền để trị khỏi cho mày"

"Ông ấy có nói rằng mong tôi và Eiji sau này có thể sống một cuộc sống thật hạnh phúc. Cả sư phụ cũng bảo như vậy đấy..." Aki cười nhẹ

"Sư phụ bảo?" Bakugou hơi ngạc nhiên

"Lúc tôi bị linh hồn M chiếm xác, tôi có nhìn thấy linh hồn của ông ấy, là ông ấy đã dẫn tôi ra khỏi chỗ đó..." Aki kể lại ngọn ngành

"...tôi mới đáp là chắc người phải nặng tay lên, chứ tên đó bắt nạt con suốt thôi..." Cô cười hì hì khi nhắc đến đoạn ấy, trong đầu còn nhớ lại phản ứng của sư phụ khi biết mình có bạn trai

"Khoan đã!" Bakugou đột ngột cắt ngang "Mày có bạn trai khi nào?" Cậu chất vấn, hai hàng lông mày nhíu chặt lại, đôi mắt như toát ra lửa nhìn cô

"Ờ... thì..." Aki ngập ngừng liếc sang hướng khác, cô hứng quá nên lỡ mồm kể ra luôn mới chết, giờ thì hay rồi, giải thích sao đây...

"Thì... cũng có thể xem là có bạn trai..." Cô ấp úng

"Thằng nào!?" Cậu gằng giọng, tay siết chặt đến mức Aki cũng nhận thức được

"Nói... nói chung là cậu ta cũng là dạng trâu bò, vừa mạnh vừa ngầu nữa. Có điều cái nết hơi dễ ăn đấm một tí, tuy nhiên vẫn sửa được nên không sao. À, còn nấu ăn rất ngon nữa!"

Cô cố gắng tỏ ra hồn nhiên nhất có thể để nói được mấy câu đó, mặt không khỏi đỏ bừng lên nhưng vẫn cố thản nhiên, hy vọng với cái đầu đứng đầu lớp đó thì có thể tự đoán ra...

"NÓ-TÊN-GÌ!?" Bakugou nghiến răng

Quả nhiên cô đánh giá thấp độ gà mờ trong tình cảm này của cậu ta rồi...

Eiji à, cậu à, mau về đi, cứu con với!!!

Lòng cô gào thét, giờ mà nói thẳng ra thì ngại chết mất! Không được! Ashido bảo rằng con gái phải làm giá một tí, nếu không sau này dễ bị chán lắm! Tuyệt đối không được tỏ tình trước!

Nhưng nhìn đôi mắt đang cháy rực kia thì cô trốn kiểu gì đây T.T

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip