Chap 62
"Aki! Sao con về trễ-...." Cậu Fuji định trách mắng cô cháu gái chợt khựng lại khi thấy kế bên cô là một người con trai lạ mặt
"Một người bạn trong lớp của con bị sốt, giáo viên phải đưa bạn ấy về gấp. Con thấy cũng gần nhà nên xuống đi bộ về luôn" Aki gãi đầu cười, giải thích qua loa
"Còn cháu là...." Ông nhìn sang người bên cạnh cô
"Cháu phụ trách đưa cậu ta về thôi ạ" Bakugou trả lời, vẫn là cái giọng cọc cằn của mọi khi. "Xin phép" Cậu ta hơi cuối người, định quay lưng ra cổng
"À khoan!" Ông gọi với theo "Cũng trễ rồi, cháu đi một mình nguy hiểm lắm. Nhà của ta còn phòng trống, cháu cứ gọi điện xin phép gia đình ngủ tạm ở đây"
Bakugou nghe thế thì cũng hơi chần chừ, cảm thấy vẫn không tiện lắm.
"Ông ấy nói đúng. Đã trễ rồi, cậu cứ nghỉ ở đây đi rồi sáng mai về" Aki nói, giọng của cô không có gì bất thường cả, cứ như việc vừa nãy chưa về xảy ra.
"Ừ" Bakugou gật đầu. "Vậy, làm phiền gia đình." Cậu quay sang phía cậu Fuji
"Hai đứa vào nhanh đi, trời lạnh lắm!" Ông thúc giục.
Cánh cửa vừa đóng lại, cái lạnh lẽo đã bị chặn lại ở ngoài kia, cảm giác ấm áp dần len lỏi vào da thịt. Aki dắt Bakugou lên lầu, chỉ vào căn phòng ở cuối hành lang
"Cậu ngủ ở đó đi, có sẵn đệm và chăn trong tủ đó"
"Ừ" Cậu ta đáp rồi đi thẳng xuống.
Bầu không khí của họ càng trở nên gượng gạo hơn, ít nhất là đối với Aki. Cô cố gắng tỏ ra bình tĩnh nhưng bàn tay run rẫy trong gấu tay áo đã phản bội cô. Ngồi thụp xuống một góc phòng, co gối áp sát bản thân vào tường, đây là thói quen cô dùng để trấn tỉnh bản thân mỗi khi cảm thấy rối bời. Hơi ấm từ cái Haori khoác trên vai làm lòng cô dịu đi ít nhiều. Aki chợt nghĩ, chẳng biết từ lúc nào mà cô luôn đeo cho mình nhiều mặt nạ đến thế, đến nỗi chính bản thân cô cũng chẳng biết đâu mới là con người thật của mình.
Mày đã từng tháo cái mặt nạ chết tiệt ấy xuống chưa?
Từ ngày sư phụ mất, cô đã không thể tháo nó xuống nữa
Mày là một đứa chết nhát!
Đúng, cô không dám mạo hiểm, cô sợ lại phải nhìn thấy những người khác lại ngã xuống. Vì thế nên cô bỏ chạy
Từ khi nào mà cái tên chết tiệt đó lại hiểu cô hơn chính cô vậy chứ! Còn cái cảm giác kì lại này nữa, khó chịu thật!
***
Ngoài trời vừa hửng sáng, Bakugou gấp gọn lại chăn gối trong phòng, đôi mắt hơi hằn tia máu cho thấy được cậu ta ngủ không ngon. Vào phòng tắm rửa mặt được một lúc, làn nước lạnh toát chợt khiến Bakugou nhớ đến ngón tay lạnh buốt của Aki khi cô vô tình lướt qua cánh tay cậu, nó tái nhợt hệt như khuôn mặt của cô, khi đó cậu ta không nhịn được muốn nắm lấy nó.
"Soạt!" Bakugou tát thêm húp nước lạnh vào mặt. Cậu ta đang nghĩ cái quái gì vậy? Rõ ràng là thiếu ngủ nên đầu óc có vấn đề rồi!
Đến khi tinh thần tỉnh táo hẳn, Bakugou mới ra ngoài. Đi dọc qua hành lang, cậu bỗng thấy cánh cửa đầu hành lang còn mở hé, bên trong thấp thoáng gì đó khiến cậu ta tò mò. Khẽ đẩy cánh cửa ra, trước mắt cậu là con nhỏ đáng ghét kia đang cuộn mình ngồi dưới đất, đầu gục trên gối, cái áo Haori tối qua cậu khoác vẫn nằm yên trên vai.
"Oy! Lên giường mà nằm đi chứ!" Cậu ta khẽ lay, nhưng cô lại chẳng có dấu hiệu tỉnh giấc.
"Này!" Bakugou cố gọi lại thêm lần nữa nhưng vẫn không có tác dụng
Hết cách, cậu ta cũng chẳng biết làm sao, mắt cứ nhìn chằm chằm con người ham ngủ kia. Cuối cùng đành nhẹ nhàng bế cô chuyển lên trên giường, không quên tháo mấy cái trâm trên tóc rồi đắp mền lại, mà Aki – người đang ngủ mê lại chẳng hay biết gì.
Xong, Bakugou cũng đóng cửa đi xuống dưới tầng. Ngoài sân, tiếng chổi quét sột soạt đều đều vang lên lôi kéo sự chú ý của cậu ta. Đảo mắt một vòng thì thấy người đàn ông lúc tối được Aki gọi bằng "cậu" đang đứng hốt tuyết ở góc sân. Ông mặc một bộ Yukata dày, cổ lại quấn thêm khăn len, chân đi guốc gỗ - một hình mẫu truyền thống điển hình.
"Cháu dậy rồi à?" Cậu Fuji không biết đã quay lại lúc nào, mỉm cười vẫy tay với cậu ta "Đợi ta một chút, ta hốt đống này nữa là xong rồi"
Dưới mái hiên, một ly trà nóng đặt xuống kế bên Bakugou, người đàn ông kia cũng ngồi xuống gần đó
"Cháu ngủ ngon chứ?" Ông cất tiếng
"Cũng tạm" Cậu trả lời
"Ừm, tối qua cảm ơn đã đưa cháu gái ta về nhé" Ông quay sang nhìn cậu trai trẻ lạ mặt
"Cũng không có gì đâu" Bakugou vẫn tỏ thờ ơ, khuôn mặt cậu ta trầm tĩnh hơn mọi ngày rất nhiều.
"Ta nhớ ta từng thấy cháu trên TV, là quán quân đại hội thể thao, còn trẻ mà giỏi lắm. Hình như vòng hai là cháu với Aki cùng đội đúng không?"
"Vâng"
"Con bé đó ấy hả, trông thế thôi chứ cứng đầu lắm, ta cũng không làm gì được nó. Mong cháu có gì giúp đỡ nó một tí, nó hay ôm đồm cả đống việc vào người mà chẳng chịu nói với ai cả" Ông thở dài một hơi, khói từ ly trà trong tay vẫn đã vơi đi phần nào.
"Cậu ta....trước đó vẫn luôn thế sao?" Bakugou hơi nhíu mày, ánh mắt phức tạp
"Tuổi thơ của nó....nói thế nào nhỉ, không được tốt như những đứa trẻ cùng trang lứa. Dù sống trong một gia tộc lớn nhưng vẫn phải đấu tranh từng ngày cho bữa ăn, thành ra tính tình mới cứng rắn như vậy. Ta nhớ năm đó, khi ta lần đầu tiên ta nhìn thấy con bé, nó đang bị....bọn trẻ trong gia tộc vây quanh đánh. Nhưng dù có đau đến mức nào, nó vẫn đứng dậy, ngẩn ngơ như một con búp bê vô hồn..." Cậu Fuji nắm lấy vạt áo trước ngực "Lúc đó ta đã tự nhủ, bằng mọi cách ta phải đưa con bé ra khỏi cái địa ngục trần gian đó"
Bakugou nghe đến đó, ngực của cậu bỗng hơi nhói đau, một nỗi niềm chua xót dâng lên.
"Aki từng nói, cậu ta trước kia bước ra từ một cái lò đào tạo điên rồ gì đó. Thứ đó thật sự tồn tại sao?" Cậu ta ngước lên, nhìn sang kế bên
Cậu Fuji hơi bất ngờ, ông chưa bao giờ nghĩ rằng đứa cháu gái của ông lại kể chuyện đó với một người khác. Kể cả cái năm ông mang con bé về, nó dù một lời cũng không nhắc lại tình cảnh trước kia. Ông hiểu được sự lo âu ẩn sâu trong con người nó, vì thế nên cũng chẳng nhắc lại, cho đến khoảng thời gian gần đây....
Thấy người kia cứ nhìn mình chăm chăm, Bakugou không khỏi cảm thấy khó hiểu, cậu ta hơi nghiêng đầu nhìn ra phía sau mình xem có gì không.
"À, ta xin lỗi, ta hơi ngạc nhiên khi Aki kể chuyện đó cho cháu nghe" Ông lấy lại được bình tĩnh, giọng nhẹ nhàng như kể lại một câu chuyện xưa. "Ừm, là thật đấy. Bởi cả ta và mẹ của Aki đều xuất thân từ đó. Nói nôm na, ở nơi đó sẽ đào tạo những đứa trẻ trong tộc thành những cổ máy chuyên thực hiện cái phi vụ ngầm để phân phối cho các tổ chức lớn, nó đã tồn tại hơn trăm năm qua rồi." Ông ngước nhìn tán cây đã trơ trọi đối diện.
"Đúng theo quy luật cá lớn nuốt cá bé, kẻ thắng làm vua kẻ thua làm giặc. Người mạnh sẽ trở thành chủ gia tộc, kẻ yếu chỉ có thể phơi thây cho lũ chó điên. Đi ra từ một nơi như thế, thử hỏi ai chẳng có vấn đề tâm lý chứ? Chính bản thân ta, nếu không nhờ chị gái thì cũng đã không thể ngồi đây lúc này" Nụ cười chua xót in lên môi của người đàn ông, đôi mắt của ông hơi ửng đỏ
"Chị của ông, là mẹ của Aki?" Bakugou hỏi
"Ừm. Chị ấy là một người rất mạnh, khi đó chỉ một lời nói của chị mà ta đã có thể giữ được mạng trước cha ta. Ha ha ha, một người cha có thể thẳng thừng giết con mình" Khẽ hít một hơi dài để trấn tĩnh, ông nói tiếp "Ta vốn không có thiên phú về siêu năng, thứ ta có chính là cái này" Ông chỉ vào đầu của mình "Căn nhà này trước đây là do ta mua"
"Vậy là chúng đổi mục đích sử dụng à?" Bakugou bắt nhịp rất nhanh. Có thể tự mình mua căn nhà này, không thể không nói người đàn ông kia là một kẻ không hề tầm thường.
"Nói đúng đấy. Ta từ một cỗ máy làm nhiệm vụ biến thành một cái máy kiếm tiền tự động cho bọn chúng. Số tiền ta kiếm ra năm 27 tuổi bằng một nửa gia sản của gia tộc, khiến họ không thể không nể mặt ta. Nhân lúc đó, ta đã thiết kế xong kế hoạch để chuộc Aki ra ngoài."
Bakugou im lặng, so với cậu ta có một cuộc sống bình lặng, những người kia phải đấu tranh giành mạng sống như thế, những thứ cậu ta trải qua đã là gì?
"Sau khi tiêu tán hết tài sản, ta đã mang con bé đến sống cùng ta và sư phụ của nó ở một căn nhà nằm lưng chừng núi tỉnh Akita, chuyện sau đó chắc cháu cũng biết rồi nhỉ" Ông quay sang nhìn cậu
"Tôi cũng được nghe sơ qua" Bakugou cầm ly trà lên nhấp một ngụm, vị trà đăng đắng ấm nóng làm cho các giác quan của cậu trở nên nhạy bén hơn. "Tại sao ông lại kể cho tôi?"
"Cậu bé, không phải cháu từng không ít lần đến đây ư?" Cậu Fuji cười, hơi ngã người ra phía sau. "Tính của Aki, ta biết rõ, con bé sẽ không tùy tiện kể chuyện này cho ai nghe. Có thể xem cháu là một trường hợp rất đặc biệt." Không những thế, khi ông thấy cậu bé này nắm tay đứa cháu gái của ông đêm qua, còn khoác áo cho con bé nữa, ông chưa già đến lẩm cẩm đâu. "Ta nói điều này với cháu, cũng có một phần vì tư lợi, ta mong cháu có thể giúp đỡ cháu gái ta. Con bé quá giống mẹ nó, luôn gồng mình chịu đựng mọi thứ. Nó quá thông minh, cũng quá cứng rắn, cứng rắn đến đau lòng..."
Bakugou không thể nói gì thêm, cậu ta cứ im lặng ngồi đó, mặt trời dần ló dạng ở đầu đông.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip