Phiên ngoại: Quá khứ (2)

Cũng đã nửa tháng trôi qua kể từ ngày Fuji ngất ở trên trường, sau đó còn phải kéo thêm một cái đuôi lạ hoắc đến trước cửa nhà nữa. Không những thế, cứ cách vài ngày là cậu ta chường mặt tới trước mặt cậu, hết rủ ăn trưa lại rủ lên thư viện ngồi, cực kì cực kì phiền phức.

Khó khăn lắm Fuji mới đặt lại được lịch hẹn với đối tác lần trước, kì này cậu chuẩn bị kỹ càng hơn, thậm chí còn đến chỗ hẹn sớm hơn 30 phút. Vừa ngồi đợi vừa nghĩ cách giải quyết vài vấn đề phát sinh trong kế hoạch dự án, thời gian cứ thế vậy mà đã trôi qua một tiếng đồng hồ. Fuji nhìn lại đồng hồ trên tay, quyết định gọi hỏi cho thư kí bên đó, tuy nhiên người đó chỉ trả lời qua loa vài câu cho có lệ, nghe qua thì biết bên kia sẽ không đến rồi.

Cậu cũng không có ý định níu kéo gì thêm vì vốn dĩ bên sai đầu tiên đã là phía của cậu, với cả bên kia cũng không có hảo ý muốn tham gia dự án này, dù không muốn cậu cũng phải cố gắng tìm mối làm ăn khác thôi. Bước ra khỏi nhà hàng, Fuji mới nhận ra đèn đường đã sáng từ lúc nào, không khí đêm đầu đông se lạnh càng khiến dòng người thêm hối hả.

Bước từng bước trên con đường đông đúc ấy, trái ngược với sự xô bồ tấp nập của con phố là cảm giác cô đơn dâng lên trong lòng cậu. Thứ cậu muốn từ trước đến nay không phải tiền tài, càng chẳng phải danh vọng, cậu chỉ muốn có một cuộc sống bình bình ổn ổn như bao người kia, có thời gian cho bạn bè, hay tận hưởng thiên nhiên hùng vĩ của đất mẹ. Ấy vậy mà trớ trêu thay, ông trời lại buộc cậu phải vận dụng hết tất cả tinh lực vào những thứ cậu không cần ấy, cốt là giữ được mạng sống. Làm gì có chuyện người cha đáng kính của cậu có thể bỏ qua cho một kẻ đã biết quá nhiều như vậy chứ?

Đứng trước khu căn hộ* của mình nhìn lên, Fuji khẽ thở dài một hơi rồi chậm rãi bước lên cầu thang. Đèn hành lang của khu này không tốt cho lắm, cậu thuê nơi này chỉ vì giá của nó hợp với ví tiền mà thôi. Bước đến trước cửa nhà, tay đang mò tìm chìa khóa trong túi thì đột nhiên một bóng đen vụt ngang qua khóe mắt khiến câu theo phản xạ vung tay đấm thẳng vào thái dương của hắn. Thế nhưng đòn đánh ấy ngay lập tức bị chặn, Fuji không chần chừ mà xoay người muốn dùng lực vặn xoáy cánh tay của hắn, ấy vậy mà lại một lần nữa bị kẻ đó nắm chặt lấy tay còn lại trấn vào tường.

*Apato – một dạng nhà tập thể kiểu Nhật, đa phần được xây bằng gỗ nên cách âm khá kém. Thường chỉ có 1 đến 2 tầng, cầu thang sắt lộ thiên

"Là tôi!" Đến lúc này Fuji mới nhìn rõ được mặt của người đó

"Fujiwara?" Cậu bất ngờ thốt lên

"Đã bảo cứ gọi Toshiro là được rồi mà" Cậu ta cười với vẻ bất lực "Mà không ngờ là cậu cũng biết võ đấy, đòn ban nãy đúng là hiểm thật, tôi mà không kịp phản ứng thì chắc mù tạm thời luôn chứ chẳng chơi" Vừa nói vừa gật đầu tán thưởng

"Được chưa?" Fuji đột nhiên hỏi "Thả tôi ra"

"À xin lỗi" Nói rồi Toshiro rất thức thời mà buông tay

Fuji khẽ xoay khớp cổ tay một chốc rồi quay sang phía người kia

"Rốt cuộc cậu muốn gì ở tôi?" Đôi mắt của cậu toát ra luồng sát khí lạnh băng, như có thể lập tức cắt đứt cổ họng của kẻ thù

"Tôi đến đưa canh cho cậu" Toshiro thản nhiên nhặt hộp thức ăn ban nãy cậu ta đặt dưới đất lên, giơ trước mặt Fuji "Trời lạnh rồi, tôi thấy cậu lại hay bỏ bữa nên mang đến một ít. Không ngờ hôm nay cậu về trễ quá nên mới đứng ở đằng góc kia đợi" Nói rồi cậu ta chỉ sang phía góc đối diện lối lên của Fuji ban nãy

"Đã nói là không cần rồi mà?" Fuji chau mày khó chịu

"Thì tôi bảo cậu gọi tên tôi đi cậu cũng có chịu nghe đâu?" Toshiro cất cao giọng, còn chống nạnh giận dỗi khiến cậu cạn lời luôn

"Vậy nếu tôi gọi cậu là Toshiro thì cậu sẽ biến đi ngay đúng không?" Fuji xoa trán

"Nè đừng tệ thế chứ, tôi đợi cậu cũng 2 tiếng rồi, thương tình đi mà" Cậu ta dở giọng nũng nịu không có tí xíu nào là hợp với tuổi

Khóe miệng của Fuji giật giật trước cảnh tượng ấy, sao cậu lại xui xẻo đụng vào cái tên mặt dày không biết xấu hổ này chứ!?

"Vô đi!" Cậu mạnh cửa ra rồi bước vào bật lò sưởi

Toshiro nhanh chóng vào theo sau, rất tự nhiên mà dọn bàn lấy chén đũa, còn pha thêm 2 cốc sữa để lát làm nóng.

Tên này đúng là cho vào vài lần liền coi đây là nhà mình luôn mà

Fuji bực tức nghĩ. Nhưng cậu lại không để ý rằng nhờ như thế mà cuộc sống đơn độc tẻ nhạt của cậu lại được tô thêm nhiều màu sắc tươi sáng hơn.

***

Đến đầu tháng 2, cuối cùng Fuji cũng kí được hợp đồng hợp tác với nhà đầu tư, bắt đầu chuỗi ngày bận rộn thiết kế dự án vào khảo sát thực tế. Tuy nhiên, điều khác lạ là sức khỏe của cậu không quá bị ảnh hưởng, bởi vì mỗi ngày đều có một tên rỗi hơi nếu không chạy đến nhà cậu nấu cơm thì cũng là xách đồ ăn đến chỗ cậu làm ép cậu ăn cho bằng được. Hai người họ chẳng biết từ lúc nào đã quen với việc luôn ở cạnh nhau, giúp đỡ nhau.

Toshiro học ngành kiến trúc, vì thế ngoài thời gian vẽ đồ án ra thì cậu ta lúc nào cũng bám dính lấy Fuji, còn không thì là ăn bám ở nhà Fuji luôn. Miệng thì cứ cười cười nói nói khiến cho cậu dù có nóng máu cũng không nổi đóa lên được

Cho đến mùa xuân năm tiếp theo, khi dự án mà cậu phụ trách đạt thành công vang dội, khắp nơi đều biết đến cái tên Yoshioka Fuji thì cậu lại càng bận rộn không chỉ với việc ở công ty mà còn là việc của gia tộc. Cả hai cũng vì thế mà ít có thời gian gặp nhau hơn, nhưng cứ mỗi khi Fuji gọi điện thì Toshiro sẽ lập tức có mặt. Họ có lúc cười đùa, có lúc lại kể chuyện của bản thân cho người kia nghe, tuy nhiên Fuji lại chẳng hề đả động gì đến gia tộc của mình, chỉ nói bản thân là trẻ mồ côi.

Năm 23 tuổi, khi sự nghiệp của Fuji dần ổn định, cậu đề nghị với Toshiro sẽ mua một căn nhà ở ngoại thành, cả hai sẽ cùng tận hưởng cuộc sống tự do ở đó. Đó có thể xem là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của hai người.

Đêm trung thu năm ấy, Fuji đang ngồi thảnh thơi bên hiên nhà ngắm từng đợt lá vàng bay trong gió, tay vẫn cầm một cốc trà nóng còn vương tơ khói, hai chân thả lỏng đung đưa trên không trung

"Cẩn thận cảm lạnh đấy" Một chiếc áo ấm khoác lên vai cậu kèm theo giọng nói quen thuộc ấy

"Hôm nay không luyện à?" Fuji bật cười khi thấy cậu ta ngồi thụp xuống với dáng vẻ rất trẻ con

"Không, nay trời đẹp, chỉ muốn ngắm thôi" Toshiro ngã người ra sau tận hưởng

"Ừm" Fuji gật đầu công nhận

"Fuji này" Toshiro hơi nghiêng đầu sang "Nếu có thể, tôi mong có thể ở như vầy với cậu suốt đời" Vừa nói vừa cười tít mắt

"Sao...sao đột nhiên nói vậy?" Mặt Fuji bỗng chốc hơi ửng đỏ, chẳng biết do lạnh hay vì thứ gì

"Thì...Chỉ là tôi thích cái cảm giác này, được ở bên cậu, được chăm sóc cho cậu, cùng cậu ngồi bên hiên trò chuyện..." Giọng của Toshiro bỗng nhẹ nhàng êm tai đến lạ "Tôi biết, bản thân cậu có nhiều điều không thể nói ra, tôi chỉ mong đến một lúc nào đó khi cậu đã đủ tin tưởng tôi, hãy nói cho tôi"

Fuji chợt trầm ngâm trước những lời ấy. Không phải là cậu không tin tưởng Toshiro, chỉ là cậu sợ, nếu cậu ấy biết được quá nhiều thì ắt hẳn gia tộc sẽ không để yên cho cậu ấy. Với tình hình hiện tại, cậu vẫn chưa thể đối đầu với những kẻ đó, cậu cần nhiều quyền lực hơn, nhiều tiền tài hơn, như thế mới có cách để thoát ly hoàn toàn

"Toshiro" Fuji bất chợt gọi tên cậu ấy "Cậu tin tôi không?" Vừa nói vừa nhìn sang người bên cạnh

"Có" Cậu ấy gật đầu chẳng chút do dự

"Một ngày nào đó, khi tôi đã đủ mạnh rồi, tôi sẽ kể hết cho cậu mọi chuyện, tất cả..." Ánh mắt của Fuji sáng bừng dưới trăng bạc, đẹp đến mức hút hồn người khác

"Ừm" Toshiro lại gật đầu

"Vậy cậu có thể hứa với tôi một điều không?" Fuji lại hỏi

"Được"

"Đừng...rời xa tôi..." Cậu ấp úng, khẽ nghiêng đầu xoay sang hướng khác

Toshiro có hơi ngạc nhiên, khựng lại một chốc. Nhưng rất nhanh cậu ấy đã ngồi thẳng người dậy, nghiêng người về phía Fuji, một tay chống xuống sàn gỗ, một tay kéo nhẹ cằm cậu đối mặt với cậu ấy. Hai mắt nhìn nhau một lúc rất lâu, lâu đến mức tưởng chừng như thời gian dừng lại

"Được. Tôi hứa sẽ bên cạnh cậu đến khi cả hai chỉ còn là hai ông già tóc bạc phơ, khi đó tôi sẽ là người đỡ cậu đi dạo, sẽ là người xoa chân mỗi khi cậu đau nhức, cũng sẽ là người bầu bạn với cậu trong những đêm đông buồn tẻ kia, được chứ?" Giọng Toshiro khi này hệt tiếng đàn dương cầm, êm đềm không chút gợn sóng. Cậu ấy khẽ nâng cầm Fuji lên, hôn phớt qua đôi môi hồng ấy.

"Không ngờ hậu duệ nhẫn giả cũng nói được những câu sến như vậy đấy" Fuji bật cười khi cả hai vừa tách ra

Ánh trăng đêm ấy đẹp đến nao 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip