[Chương 32 ] Ngẫn ngơ ngẫm nghĩ
Nhận phòng xong, Danh Tỉnh Nam lập tức mở tung cửa sổ, gió biển đem tóc nàng thổi phi tán khắp nơi. Thần kinh mỏng manh tiểu Hổ vừa mới khôi phục bình thường chưa được bao lâu, nhìn đến cảnh đẹp này lại một lần nữa nhộn nhạo xốn xao.
Xinh đẹp, quá xinh đẹp....đẹp đến muốn ngất tại chỗ.
Tôn Thái Anh từ nằm úp trên giường liền ngồi bật dậy, hoảng loạn mở hành lý lấy quần áo, khăn lông cùng sửa tắm. Danh Tỉnh Nam lập tức nhíu mày, ngăn lại Hổ con " Đi đường mệt, nghỉ một chút hãy tắm "
Tôn Thái Anh quẫn bách liếc nàng một cái, lầu bầu " đồ yêu nghiệt "
" Yêu nghiệt Danh Tỉnh Nam " : ???
Nhìn thấy Danh Tỉnh Nam chưng ra một bộ dạng trì độn, Hổ con càng cảm thấy cồn cào, đi theo đó làm cảm giác...ngứa người, như kiểu bà đây đang đang khó chịu mà ngươi dám nhỡn nhơ phè phỡn lượn qua lượn lại.
Trong lúc Danh Tỉnh Nam không chú ý, Tôn Thái Anh liền cầm lấy khăn lông, đứng dậy, đem khăn lông.....trùm lên mặt nàng, nhanh tay lẹ chân đem đầu Danh Tỉnh Nam quấn lại như quấn xác ướp.
Đợi đến khi Danh Tỉnh Nam đen mặt thành một cục, âm u gỡ khăn tắm xuống, Tôn Thái Anh đã dùng tốc độ bàn thờ phi vào phòng tắm, đóng cửa cố thủ .
Con Hổ đần độn này, chẳng lẽ nó bị gió biển thổi đến hư đầu óc rồi.
Danh Tỉnh Nam cầm lấy khăn lông đi lại phòng tắm, gõ gõ cửa " Ê, em không lấy khăn, lát nữa định mặc đồ ướt ra ngoài sao "
Bên trong phòng tắm, Tôn Thái Anh liều mạng phẩy phẩy vào gương mặt nóng bừng bừng, khó ở gầm lên " Chị quan tâm làm gì, rãnh rỗi quá thì đi ngủ đi "
Danh Tỉnh Nam : "..............."
" Chị Minaaaaaaaaaa, lấy dùm em cái khăn "
Tôn Thái Anh che mặt, ngượng ngùng từ trong phòng tắm nói vọng ra.
Danh Tỉnh Nam vừa bực bội vừa buồn cười cầm khăn đi đến cửa, nhưng giữa đường lại nhớ đến hành động úp sọt khiêu khích vừa nãy của tiểu Hổ, Danh Tỉnh Nam bất thình lình cười, nụ cười của nàng hắc ám đến nỗi cách nhau một cánh cửa, trong phòng tắm Tôn Thái Anh vẫn thấy rùng mình.
Thay vì gõ cửa, Danh Tỉnh Nam tà ác nói " Chị bận ngủ rồi, em tự ra ngoài mà lấy "
" Yah, chị đừng có quá đáng "
" Chị quá đáng cái gì, là em kêu chị rãnh quá thì đi ngủ mà "
Tôn Thái Anh hung hăng gầm lên " Mina, chị có tin bây giờ em ăn vạ ở đây không "
" Ừ, em muốn ăn vạ trong phòng tắm thì cứ ăn vạ " Danh Tỉnh Nam quyết đoán giỡn nhây. Ai ngờ, nàng vừa dứt lời, Tôn Thái Anh liền át xì liên tục mấy cái, sau đó sụt suỵt mũi.
Danh Tỉnh Nam lập tức hốt hoảng gõ gõ cửa, lo lắng nói " Ê mở cửa, không giỡn với em nữa "
" Chị không lén úp sọt em chứ " Tôn Thái Anh không yên tâm chất vất nàng.
" Thề " Danh Tỉnh Nam kéo ba đường hắc tuyến chạy ngang trán " Lấy khăn lau mình lẹ, cảm bây giờ "
Nghe thấy thế, Tôn Thái Anh mới từ từ mở cửa, một cánh tay trắng bóc còn đọng lại hơi nước đưa ra ngoài.....
Ngay sau đó.
Áaaaaaaaaa
Bủm
Tôn Thái Anh
Ba âm thanh vô cùng thanh thoát vang lên liên tục.Đầu tiên là tiếng la oai oải của người đẹp cánh cụt, tiếp theo là tiếng một cơ thể cao hơn 1m6 văng vào bồn tắm, cuối cùng là tiếng gầm mang theo âm lượng cao hơn cả giọng nói của Phác Chí Hiếu.
Tôn Thái Anh đứng bên cạnh phòng tắm, trên vai vắt một cái khăn tắm, hớn hở nhìn loài cánh cụt mấy giây trước vừa bị mình nhấn vào bồn tắm, khóe môi vẽ ra một nụ cười chiến thắng " Em có mang khăn tắm, nhờ chị lấy dùm khăn lau tóc thôi, ai kêu chị dám giỡn nhây "
Ngay sau đó, tiểu Hổ lập tức nhảy ra ngoài, thức thời chạy khỏi phòng, trước khi đi không quên để lại thêm một câu châm biến " Tắm xong tự đi xuống lầu nha"
Ăn xong cơm trưa, lại cùng nhau chơi xong mấy ván bài giết thời gian, năm giờ chiều, nhóm tám người Danh Tỉnh Nam hưng phấn kéo nhau ra bờ biển.
Mặt dù bị ép buộc mang tới đây, Danh Tỉnh Nam vẫn không thể không trầm trồ trước vẻ đại thiên nhiên hùng vĩ của bờ biển Hải Vọng. Nhật Bản vốn là quốc đảo, bốn phía đều là đại dương bao quanh, thành ra quê hương nàng có rất nhiều bãi biển đẹp, nhưng mà, đây là lần đầu tiên Danh Tỉnh Nam được đặt chân đến một bờ biển có cảnh quan thơ mộng và yên bình thế này, mặt biển trong vắt, phẳng lặng, gió biển thổi dịu dịu, mang theo hơi thở của đại dương chạm đến từng tế bào cảm quan.
Danh Tỉnh Nam bỏ dép lê, đi chân trần xuống cát, mặt cát trắng mịn, từng hạt cát mát rượi ôm lấy, như đang mát xa cho lòng bàn chân nàng. Danh Tỉnh Nam thõa mãn cảm thán " Cuối cùng cũng tìm được một điểm đúng trong chuyến đi sai lầm này "
Đứng bên cạnh, tay phải xách dép của mình, tay trái lại phải xách thêm đôi dép của người đẹp cánh cụt, Tôn Thái Anh nhăn nhó khó ở " Nghe như thể em lừa chị đến đây "
" Không phải à " Danh Tỉnh Nam híp mắt, liếc tiểu Hổ một cái. Chột dạ, Tôn Thái Anh lập tức xù lông cọp nhảy đong đỏng lên " chị nói oan em nữa đi, em dỗi bây giờ "
Nghe đến một tiếng dỗi, Danh Tỉnh Nam liền thức thời câm miệng. Bình thường chọc con nhóc đó dỗi đã đủ mệt, ở đây còn có cả vòng tay bè phái anh chị em họ của nó, chọc nó, chi bằng nàng đi thẳng vào hang cọp bẻ răng Hổ còn an toàn hơn.
" Yah, lovebirds, đi đâu vậy, lại đây phụ tụi tớ chuẩn bị pháo hoa đi "
Là tiếng kêu lảnh lót của Phác Chí Hiếu vọng từ điện thoại vọng ra, phải đến tận khi người đẹp chủ tịch khoa báo chí dùng điện thoại truy tìm tung tích Danh Tỉnh Nam mới phát hiện mình và tiểu Hổ đã đi một khoảng khá xa so với khu vực cắm trại. Lúc định trở về, Tôn Thái Anh lại kéo tay nàng , lắc đầu, bĩu môi một cái
" Chỗ đó đủ ba cặp rồi, em với chị về làm gì "
" Em cũng biết người ta là cặp đôi còn đòi chia phòng theo nam nữ" Nhớ tới vẻ mặt ngây thơ của tiểu Hổ lúc nhận phòng, Danh Tỉnh Nam không nhịn được bật cười một tiếng.
Tôn Thái Anh lấy một chiếc dép lót xuống mặt cát, tìm một tư thế thoải mái ngồi xuống, hai tay chống ra phía sau, hai chân hơi lại duõi ra ngoài, để mặc sóng biển đánh vào. Đợi Danh Tỉnh Nam cũng dùng tư thế tương tự ngồi kế bên mình, Hổ con trầm tư nhìn nửa vầng thái dương sắp biến mất sau đường chân trời, nghiêm túc nói " Bọn họ chỉ yêu thôi, đã kết hôn đâu, không phải chỉ nên làm chuyện đó với bạn đời duy nhất của mình à "
Đợi một lúc sau vẫn chưa thấy Danh Tỉnh Nam trả lời, Hổ con liền khó hiểu nhìn sang bên nàng, lại phát hiện ánh mắt người đẹp cánh cụt đang phức tạp dán lên người mình, Tôn Thái Anh liền ngẩng người, hai má vô thức đỏ lên, ngượng ngùng đẩy nàng một cái, lắp bắp " Chị....chị nhìn em làm gì "
" Không, em còn nhỏ đã biết nghĩ như vậy là tốt " Danh Tỉnh Nam cười cười vỗ đầu nàng, trong đầu lại thầm nghĩ " Tôn Thái Anh đúng là một tờ giấy trắng chính hiệu, xem ra cái người bị con nhóc ấy đơn phương cũng không hẳn là xui xẻo "
Dĩ nhiên, đến tận bây giờ nàng vẫn chưa phát hiện, nhân vật xui xẻo mà nàng luôn tò mò không biết là thần thánh phương nào có thể làm con Hổ đần độn bên cạnh nàng rung động....lại chính là bản thân mình.
Trong lúc đang ngẩng ngơ suy nghĩ, Hổ con đột nhiên vỗ vỗ vai nàng, sau đó chỉ ra phía trước. Danh Tỉnh Nam vừa ngẩng đầu nhìn theo hướng ấy, bên tai liền vang lên mấy tiếng bùm bùm liên tục, theo sau là từng vệt sáng bắn thẳng lên bầu trời, sau đó nở thành những đóa hoa sáng rực, tô điểm cho bầu trời đêm. Danh Tỉnh Nam gần như nín thở, ngửa đầu chăm chú nhìn thật lâu, bên tai nàng là một bản tình ca hoa quyện giữa tiếng sóng biển đánh vào bờ, tiếng pháo hoa nổ phốc phốc và tiếng gió biển ríu rít.
Ở bên cạnh, thay vì ngắm pháo hoa, Tôn Thái Anh lại đem toàn bộ ánh mắt nóng rực dán lên người nàng, khóe môi vẽ ra một nụ cười vừa cưng chiều lại vừa tự hào.
Ngày mai phải vác mặt đi network, ăn trưa, ăn chiều cùng tiệc rượu tối với những người cực quan trọng :((( lạy trời mọi việc êm xuôi suông sẽ, sợ nhất mấy tiệc networking thế này.....
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip