Phần 1: Hạt mần chôn sâu

Lại một cơn gió mạnh nữa vút qua khiến dòng suy nghĩ của Mikaela bị đảo lộn. Thế giới đã bước vào giai đoạn hậu tận thế hơn tám năm nay, khoảng thời gian ấy đủ lâu để các thành thị hay những tòa cao ốc kiên cố nhất cũng sụp đổ.

Xe lăn bánh trên con đường lớn hiu quạnh, hai bên là từng dãy nhà đổ nát phủ đầy rêu phong. Mặt trời đỏ rực như máu ló ra sau đường chân trời dần xua đi lớp sương mù ủ dột, nó khiến cảnh sắc bớt đi sự hiu hắt và xám xịt.

Không gian buổi bình minh thoáng đãng và tĩnh lặng, gió lạnh vẫn thổi từng cơn khiến những lọn tóc vàng của Mikaela vùng vẫy càng thêm hỗn loạn.

Gió mang cái buốt giá của sáng sớm hất thẳng vào mặt đến tê rát, lùa tà áo choàng đen bay phất phới và gió cũng mang những dòng tâm sự của anh đi thật xa.

Tiếng sỏi đá lạo xạo ma xát với bánh xe cùng tiếng động cơ cũ kĩ ầm ầm do hỏng mất một vài ống tiêu thanh vốn dĩ là thứ chẳng ai để ý, đến giờ vào tai Mikaela lại chở nên ồn ào quá mức.

Trái tim anh mấy ngày nay chưa phút nào bình tĩnh. Và mỗi khi một cơn gió tinh nghịch nào đó vô tình tạt ngang qua, mang mùi hương thoang thoảng của người bên cạnh theo, là một lần Mikaela lại bồn chồn đến khó thở.

Tình trạng này lập đi lập lại khiến cơ thể anh như muốn bay lên thật cao rồi nổ tung, một vòng luẩn quẩn không lối thoát.

Mikaela khẽ lắc đầu dứt khỏi những dòng suy nghĩ miên man, cứ để bản thân suy diễn mãi cũng không tốt nên anh quay sang nói chuyện với Yuichiro để tạm quên đi những bối rối.

"Này, tớ tự hỏi con người ta vì sao sẽ có lúc tim đập quá nhanh nhỉ?"

Yuichiro vừa lái xe vừa ngâm nga giai điệu của một bài hát nào đấy mà chính cậu cũng câu thuộc câu quên, nghe thấy câu hỏi của Mikaela, cậu chàng gật gù.

"Đập nhanh quá hả, tớ cũng không biết nữa. Có thể là họ đang lo lắng hay sợ hãi về điều gì đó chăng. "

Mikaela nhớ lại hành động mấy ngày nay của bọn họ, dù có vẻ khá nguy hiểm nhưng anh quen rồi nên cũng không được tính là quá lo lắng hay sợ hãi đi?

" Vậy cậu nghĩ phải làm như nào để tim không đập nhanh nữa."

"Chắc là phải chuyển bị sẵn tâm lý, hoặc làm quen thôi" Yuichiro trả lời anh.

Mikaela thực sự không biết nên làm như thế nào với tình trạng cơ thể và cảm xúc của mình, lo lắng cho trận chiến là có, nhưng anh biết nó không phải thứ khiến cho anh thành ra bức bí như này.

Anh có thể cảm nhận được những thứ cảm xúc này đã tồn tại trong mình từ lâu, nhưng sự có mặt của chúng không có ích gì nên bị anh xem nhẹ mà áp chế đi.

Thế rồi gần đây, đủ những truyện phức tạp xảy ra khiến rất nhiều mâu thuẫn tồn tại từ trước lộ rõ. Cảm xúc của anh cứ hết lần này đến lần khác bị thử thách và chèn ép, chúng dao động mãnh liệt dẫn đến không thể giải quyết bằng cách kìm nén trong lòng được nữa.

Tựa như hạt mầm vô tình trú ngụ tại nơi sâu thẳm nhất, ngày qua ngày đâm chồi nảy lộc thành cây xanh khỏe mạnh, rồi chúng lớn lên lan xa khắp các ngóc ngách, cuốn thành từng vòng thật chặt và hòa lẫn với từng nhịp đập của trái tim đến cuối cùng trở thành một phần không thể tách rời của nó.

Sớm thôi ngày ấy cũng phải đến, ngày mà cái cây trưởng thành ra hoa. Đóa hoa đủ hương sắc biểu trưng của những thứ cảm xúc nồng nàn đã đến độ chín nục bấy lâu nay.

Dù có như nào thì màu sắc thực sự dưới những búp chồi xanh đã sắp không thể giấu được thêm, bắt buộc Mikaela phải chuẩn bị đón nhận chúng.

"Có vẻ cậu đang cần một ví dụ nhỉ, tớ sẽ cho cậu một cái thật thực tế!"

Yuichiro vừa kéo cao âm cuối vừa cười thật tươi rồi cậu bẻ lái đột ngột. Chiếc xe cũ kĩ chuyển hướng bất ngờ làm cho cả thân xe nghiêng ngả tưởng như muốn lật ngửa.

May mắn thay đoạn đường này tương đối rộng rãi và bằng phẳng nên ngay sau đó Yuichiro có thể kịp thời đánh lái lại để xe dần chạy ổn định trên tuyến đường cũ.

Trải qua trò đùa nguy hiểm của Yuichiro, Mikaela rất muốn gõ thật mạnh vào đầu tên ngốc thích nghĩ ra mấy cái ý tưởng điên rồ này.

Yuichiro không biết vào lúc chiếc xe rung lắc dữ dội nhất, lực quán tính do xe chuyển động nhanh rất lớn làm cho cậu sắp văng ra ngoài, lúc đó Mikaela sợ đến suýt nữa lao người ra theo.

Nhìn Yuichiro cười toe toét, dù rất tức nhưng Mikaela cũng chỉ búng một phát thật kêu vào chán cậu, không nỡ gõ cho tên ngốc nào đó lại càng trở nên ngốc hơn.

"Ha ha, Mika tớ chỉ muốn lấy ví dụ cho cậu thôi. Bây giờ tim cậu có đập nhanh hơn chút nào không?" Yuichiro tò mò muốn biết cảm giác của Mikaela sau pha cua xe đầy điệu nghệ của mình.

Nhưng vừa hỏi xong cậu như chợt nhớ ra điều gì đấy, Yuichiro dùng tay trái đặt lên chính giữa lồng ngực Mikaela, nơi đáng lẽ phải có một trái tim đập loạn vì lo lắng, thế nhưng kết quả lại ngược lại.

Không có nhịp tim, cũng không có nhiệt độ.

"Ẩu rồi, tớ quên mất giờ Mika đang là quỷ làm gì có nhịp tim." Yuichiro thở dài thu tay.

"Đúng vậy nhỉ, tớ cũng quên mất. Giờ tớ đâu phải con người nữa làm gì có nhịp tim" Mikaela lơ đãng nhìn về phía trước, giọng anh nhỏ dần như đang tự nhủ với chính mình, bỗng anh cảm thấy bản thân thật ngu ngốc và ảo tưởng.

Rõ ràng anh biết mình không có trái tim, và kể cả trước đây khi vẫn là vampire anh đã từng sống với một trái tim không có nhịp đập, thứ tồn tại cũng như không trong suốt hơn bốn năm bắt buộc anh phải làm quen và chấp nhận nó.

Nhưng phiền muộn vẫn luôn bám lấy một kẻ không có trái tim như anh. Mikaela nhận ra cảm xúc đối với người khác trong mình ít đến đáng thương, và nỗi lo cứ quanh quẩn không dứt về lời cảnh báo, một ngày kia anh sẽ mất hết "nhân tính" mà sống như một con quỷ thực sự.

Mikaela biết cả thân thể lẫn tâm trí của mình thay đổi rất nhiều, nếu không muốn nói là nghiêng trời lệch đất từ khi anh thành quỷ, và với anh chúng đang theo hướng ngày càng tiêu cực đi.

Mọi thứ có vẻ tồi tệ là thế nhưng may sao có một điều vẫn không thay đổi, tình yêu anh dành cho Yuichiro luôn vẹn nguyên và tròn đầy. Ngay từ đầu đã vậy, mà bây giờ vẫn thế.

Và Mikaela cảm thấy vô cùng thỏa mãn về điều đó. Nó càng củng cố thêm cho mối quan hệ giữa anh và Yuichiro. Quả là một phép nhiệm màu xinh đẹp dành cho một con quỷ xấu xí như anh.

Vậy nhưng Mikaela vẫn cố chấp. Anh cố coi mình như một con người bình thường, hay nói đúng hơn là anh đang cố gắng sống như trước đây khi còn là người.

Tuy rằng anh đã trở thành kiểu 'người' thờ ơ, vô cảm mà Yuichiro ghét nhất.

Mikaela muốn vậy là vì Yuichiro, cậu luôn nói sẽ cứu anh bằng mọi giá và mong rằng cả hai có thể quay trở lại như trước đây. Điều đó đôi khi khiến Mikaela nghĩ "Yuu-chan thích mình của trước kia hơn."

Và Mikaela cũng không thể hiểu, vì sao gần đây khi tiếp xúc với Yuichiro "tim" anh cứ "loạn nhịp" nhiều như thế. Điều này thật vô lí vì rõ ràng anh còn chẳng có trái tim...

Khi Mikaela còn mải suy nghĩ thì Yuichiro đã dứt khoát mà nắm chặt lấy bàn tay anh. Tuy nhiên qua lớp găng quá dày, cậu không thể cảm nhận hoàn toàn anh được.

Yuichiro thấy như vậy vẫn chưa đủ, một tay cậu giữ lái, tay còn lại nhanh chóng đưa lên miệng dứt khoát tháo găng của mình ra và cũng kéo luôn cả cái của anh ra, rồi lần nữa cùng bàn tay lạnh lẽo của Mikaela mười ngón đan xen.

Tay hai người yên lặng nằm ở đó khăng khít gắn kết, nó như một lời đảm bảo mà Yuichiro dành cho người cậu yêu thương nhất.

Và cái nắm tay này cũng thay cho lời nói của cậu với Mikaela rằng. "Không sao đâu, tớ sẽ luôn ở bên và bảo vệ cậu dù là chuyện gì đi chăng nữa."

Đây không phải lần đầu tiên Yuichiro làm như vậy. Ngay từ nhỏ giữa họ đã có nhiều những hành động ngầm đầy ẩn ý như cái nắm tay này.

Qua bao lần thực hiện trong quá khứ, cái nắm tay này thể hiện cho sự đồng hành cũng như yêu thương che chở và còn là niềm tin tuyệt đối trao nhau giữa hai người.

Lại một cơn gió nghịch ngợm nữa thổi qua, mang mùi hương của người đầu tim khắc sâu vào xương tủy.

Mây tan bớt đi và trời xanh trong hơn. Nắng vàng mảnh mai từng sợi óng ả quấn lấy người trước mắt, nhuốm lên hơi ấm của nhân gian tưởng chừng đã vĩnh viễn mất đi trong thế giới hoang tàn này. Tựa như xa xôi đến không với được nhưng thực tế lại trong lòng bàn tay.

Xinh đẹp và ấm áp đến không tưởng !

Hương sắc no đầy và ngọt ngào đến say đắm, cùng cái nắm tay kiên định không gì lay chuyển nổi, những xúc cảm hỗn loạn này cứ thi nhau ồ ạt mà tràn vào lấp đầy 'trái tim' Mikaela. Trái tim sinh ra vì Yuichiro.

Xe vẫn tiếp tục lăn bánh dưới cái mát rượi của cơn gió sớm. Rời khỏi khu vực thành thị là từng đồng cỏ bát ngát hiện lên trên nền những thửa ruộng ngày xưa. Phía trên vài con chim nhỏ bay thành một đoàn, tiếng chúng hót lảnh lót giữa không gian khoáng đạt vọng lại từ rất xa mà như gần ngay bên tai.

Yuichiro không ngừng cảm thán và nhận xét về mọi thứ xung quanh với Mikaela như một đứa trẻ lần đầu rời nhà đi xa, đâu đâu cũng toàn là những điều thú vị và mới lạ, cậu nói nhiều đến mức giúp cho Mikaela cũng tạm quên đi những nỗi bận tâm trong lòng.

Thấy anh cũng bị cuốn vào những cuộc trò truyện luôn dài đến bất tận của cả hai từ khi nào không hay, cậu chàng khẽ nhếch khóe miệng tự hào trước thành quả của mình.

Yuichiro dù chẳng phải là người quá tinh tế hay tỉ mỉ, nhưng là việc liên quan đến Mikaela nên cậu dễ dàng nhận ra được tâm trạng của anh dạo gần đây không ổn. Trò nghịch ngợm vừa rồi là cậu cố tình muốn chọc cho anh vui, nhìn Mikaela khó chịu Yuichiro còn đau đớn hơn nhiều lần.

Cậu chỉ ước có thể một mình gánh lấy hết tất cả những bất an và bối rối kia của anh. Yuichiro muốn Mikaela thật hạnh phúc, như anh muốn cậu vui vẻ vậy thế nên cậu sẽ cố gắng hết sức để đạt được những điều đó.

Nhưng cách này cũng không giải quyết triệt để được vấn đề, họ vừa lái xe vừa chậm dãi bàn bạc nói truyện cả buổi sáng đến khi một số vấn đề khó nhằn được đặt ra và Mikaela lại chìm vào trong tầng tầng suy nghĩ, Yuichiro biết anh thực sự vẫn quá nặng lòng.

Và rồi từng khoảng lặng dài lại hiện ra, nó vô tình muốn dựng lên một lá chắn giữa hai người, nhưng lần này cậu sẽ chủ động giải quyết chúng.

Yuichiro cho dừng xe lại, Mikaela tưởng có truyện gì xảy ra định quay sang hỏi cậu thì bắt gặp một đôi ngọc lục bảo long lanh chứa đầy những quan tâm và nghiêm túc. Và bỗng nhiên Mikaela cảm thấy có lẽ anh đã sắp tìm được câu trả lời cho bản thân.

"Mika không sao đâu, dù có như nào tớ cũng sẽ mãi mãi ở bên cậu. Vậy nên hãy để tớ cùng cậu, cả hai ta cùng nhau gánh vác tất cả nhé." Yuichiro nắm chặt hơn bàn tay của anh, cậu dùng chất giọng dịu dàng nhất của mình từng câu từng chữ kiên định mà nói với Mikaela, chúng trang trọng và nghiêm túc tựa như những lời thề thiêng liêng nhất.

Có thứ gì đó trong Mikaela cuối cùng cũng sụp đổ. Và anh cũng chẳng có cách nào ngăn cản nó lại, hay nói đúng hơn là không muốn ngăn.

Dục vọng luôn là điều mọi con quỷ thèm khát nhất. Mikaela giờ đây thực sự hiểu được điều này.

Anh quá yêu Yuichiro. Muốn cậu đến điên cuồng, yêu cậu đến không kiềm chế được. Nó là thứ dục vọng to lớn hơn bất kì thứ dục vọng nào khác.

Mikaela vẫn luôn yêu Yuichiro, "vẫn luôn" ở đây còn mang ý nghĩa to lớn hơn anh vẫn tưởng. Từng giây từng phút, từng tế bào trong cơ thể đều gào thét điên cuồng vì Yuichiro.

Yuichiro là gia đình của anh, Mikaela là gia đình của cậu, họ là gia đình của nhau. Họ là người thân, là bạn bè, là đồng đội, là tri kỉ của nhau.

Và giờ đây giữa muôn ngàn những tình cảm nồng nàn kia, Mikaela đã định nghĩa được thứ cảm xúc làm anh day dứt bấy lâu. Đóa hoa của hạt mầm chôn sâu trong tim rốt cuộc đã không chờ nổi mà khoe ra màu sắc rực rỡ thực sự của mình, đó là màu đỏ tươi diễm lệ của tình yêu đôi lứa.

Anh thật ra đã yêu Yuichiro theo cách như vậy từ rất lâu.

Mikaela bình thản mà chấp nhận điều này với không một chút bài xích. Một người như Yuichiro sao anh lại không yêu cho được?

Tất cả dường như không còn quan trọng nữa những bất an, lo lắng, mặc cảm, tự trách hay kìm nén dần dần tan biến, tất cả chỉ đơn giản vì anh yêu Yuichiro.

Mikaela đã yêu và muốn Yuichiro đến điên cuồng, tình cảm lứa đôi hay gia đình chẳng cần phải rạch ròi nữa. Vì dù sao Mikaela yêu Yuichiro đến tột cùng, bằng tất cả những thứ tình yêu trên thế gian này.

Biết được tình cảm của mình Mikaela cảm thấy như được giải thoát. Trong quá khứ anh đã nhiều lần muốn ôm lấy Yuichiro, và nhất là trong những giấc mộng xuân nóng bỏng, khao khát da thịt kề cận với cậu lại mạnh hơn bao giờ hết.

Ôm ở đây đã không còn đơn thuần là kiểu ôm nhau ngủ bình thường như khi nhỏ họ làm, mà là hai cơ thể trần trụi ôm lấy nhau, cảm nhận đối phương một cách chân thực nhất.

Anh muốn cùng Yuichiro tứ chi đan xen, hòa lại làm một, nhưng lại bị những suy nghĩ của mình dọa sợ mà tận lực đè nén. Mikaela lúc đó thấy bản thân thật biến thái và bệnh hoạn.

May mắn là giờ đây Mikaela đã hiểu mình muốn gì, mặc dù anh và cậu đã rất thân thiết rồi nhưng vẫn chưa đủ, anh muốn nhiều hơn, và nhiều hơn nữa. Mikaela khao khát tìm kiếm sự giao cảm và gắn bó chặt chẽ đến tột cùng với Yuichiro.

Chỉ mới tưởng tượng tới đó thôi mà chúng đối với anh thật kì diệu và cám dỗ đến không thể dừng lại được. Thì ra tình yêu lại là liều thuốc giải hiệu quả nhất với thứ độc tương tư đã từng ngày ngày bòn rút tâm trí anh.

Đôi mắt xanh thẳm dưới hàng mi dài chậm dãi mở ra. Vài tia mờ mịt tan biến hết chỉ để lại cặp đồng tử thấu triệt rực sáng.

Mikaela mỉm cười.

Anh nhìn sợi tóc đen đến là hư, phơ phất bên gò má hồng hào của ai kia mà cười lại càng thêm dịu dàng. Mikaela lấy tay vén sợi tóc đen nghịch ngợm lên tai cho Yuichiro một cách tỉ mỉ và nâng niu như anh vẫn thường đối xử với cậu.

Đáp lại sự ôn nhu này là nụ cười tươi rói của Yuichiro thay cho lời cảm ơn chân thành nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip