It's the true~ kinda love
Em chạm tay anh, đôi bàn tay tiếp xúc nhau ấm áp lạ kỳ giữa trời mưa gió bão bùng.
Mình mãi yêu, chân chất thật thà như cỏ dại yêu nắng trời cao.
...
...
...
Khi một ngày dài khó nhọc trôi qua,
Em khó giữ được mình tỉnh táo, nhưng đấy là lý do
Em cần cố gắng
...
Vùi lấy khuôn mặt có phần rệu rã xuống những trang sách còn vương nhẹ mùi giấy mới em mượn từ thư viện về, em lim dim đôi mắt xanh trong mờ mịt cơn buồn ngủ sau hơn hai ngày thức trắng làm bài tập. Hạn chót thì đã gần, không phải em lười hay quên, chỉ là chỗ làm thêm của em bận rộn hơn hẳn còn em thì không muốn bị trừ lương nên mới phải nhường lại thời gian làm bài tập của mình.
Tách cà phê em đặt bên cạnh quyển sổ dày ghi lại tư liệu em cần cho bài thuyết trình sắp tới vơi đi ít nhiều, nhưng không thể thắng lại niềm khao khát nhỏ nhoi được ngủ thật thoải mái thẳng tới sáng ngày hôm sau, mà không phải bận tâm lo ngại mớ bài tập đang đè nặng lấy bàn tay phải rảnh rỗi quay chiếc bút có cái nắp hình con cú em thích. Em chắc chắn sẽ bị mắng vì thức đêm và ôm quá nhiều việc vào thân nữa thôi, vì em biết trước em đã làm người ta lo lắng nhiều rồi mà không sửa được cái thói ấy.
Bên ngoài dịu nhẹ tiếng mưa càng làm mi mắt em trĩu nặng, mưa rơi lên tán cây bằng lăng dày người ta trồng trước ký túc xá, va vào lá xanh nghe lộp độp vui tai rồi im lặng trườn mình nhuốm vào lòng đất, trở thành nguồn nước bé nhỏ nuôi lấy cái cây đã cả chục năm tuổi này. Em lặng lẽ lấy chiếc tai nghe nhỏ giấu dưới gối ra, bật lên một bài nhạc nhẹ người ta từng bảo em nghe thử, giai điệu nhẹ nhàng và khá là tươi tắn cho một ngày bầu trời dày mây xám xịt như này.
...
Và khi
Ngoài kia giông tố giăng trời,
Em nép mình dưới lớp chăn và khẽ cựa quậy.
Mở mắt ra nào.
Dậy đi em hỡi.
...
Mưa chiều vẫn chẳng nặng hạt mà cũng không nhẹ nhàng gì, ánh sáng nhạt nhòa lọc qua mây xám chiếu lên gương mặt em màu mật. Em vẫn an giấc nồng bên cạnh cốc cà phê đã sớm nguội bớt đi nhiều, không có dấu hiệu gì cho thấy em sẽ tỉnh giấc sớm. Mike khẽ đặt cặp sách lên chiếc bàn học đối diện của cậu, lặng lẽ nhìn qua người con trai đầy mệt mỏi đang hồi sức rồi kéo lấy tấm chăn mỏng kéo lên cho em, cố gắng để em không giật mình. Tay cậu ướt mưa lạnh sượt qua gáy em ấm áp biết bao, nhưng cậu không dám đặt tay quá lâu.
Thấy em nhăn mày rên rỉ nhè nhẹ vì cái lạnh đột ngột truyền tới rồi rúc mặt sâu hơn vào đôi tay kê bên dưới, đôi mắt vẫn nhắm nghiền, cậu mới thở hắt ra một hơi nhẹ nhõm.
Sau khi thay bộ đồ ướt nhẹp vì mưa bằng chiếc áo thun đen và quần ngắn thoải mái hơn, cậu mới bế em lên và đặt lên giường mình, cẩn thận từng li từng tí chỉnh lại tư thế cho em, kê chiếc gối mềm em thích ra sau đầu, kéo lại chăn lên qua vai em rồi cuốn lại trông không khác kén sâu lắm là mấy, rồi trèo lên nằm cạnh, vỗ vỗ nhẹ vào lưng em như người mẹ dỗ trẻ đi ngủ hàng đêm.
...
Mắc kẹt
Giữa nỗi sợ hãi và nhục nhã thảm thê,
Mọi người đều kiếm tìm ai đó để trút tội
Như một trò đùa.
Như một thú vui.
...
Giữa những cái vỗ lưng nhẹ nhàng, tiếng mưa vẫn không chút xáo động rơi vào tim cậu.
Ánh sáng từ bên ngoài khung cửa sổ không hắt được vào góc họ nằm, khiến cho căn phòng bị lệch sáng nhưng không đến nỗi khó chịu. Mike nhìn căn phòng sáng nửa vời này, khuôn mặt tươi cười thường ngày dần tan như viên sủi trong cốc nước lọc. Giống như một bộ phim đen trắng, cuộc đời cậu gắn với sân khấu, màn ảnh, những lần khoác lên chiếc mặt nạ để hết mình cống hiến và thành công.
Càng bước cao, chiếc mặt nạ càng dày lên, đến mức mà cậu sẽ chẳng bao giờ dám gỡ bỏ nó một lần nào dù giáo viên có nhắc bao nhiêu lần. Rằng để thật sự thành công, cậu phải là chính mình.
Cậu nổi bật.
Nhưng càng nổi bật, người ta ngã càng đau đớn.
Bây giờ chỉ với một lỗi lầm nhỏ, các giáo viên cũng sẽ chỉ trích cậu thật nặng nề, như thể cậu quá hoàn hảo để mắc sai lầm.
Cậu cũng chỉ là một con người bình thường mà thôi.
Trái bóng sơ ý trượt khỏi bàn tay mà văng vào góc, nước mắt không trườn khỏi khóe mi, môi cong nửa vời không thành nụ cười tươi rói, nắm tay không siết đủ chặt.
Ánh mắt các đàn anh đàn chị hướng tới chăm chú rồi nheo lại khó hiểu, những lần cúi đầu che giấu đi khuôn mặt đỏ bừng vì ngại và tái mét vì sợ hãi, âm thanh cao vút nặng nề của giáo viên đi qua màng nhĩ và kẹt lại mãi mãi trong bộ não khiến cậu ám ảnh.
Họ nào có biết là cậu đã rất cố gắng.
...
Giờ đây,
Thắng thua có gì quan trọng với tôi nữa chăng?
Tôi thà sẽ chọn một lối đi cho riêng mình
Đó là sự thật.
Là hiện thực.
...
Bàn tay rắn chắc của Mike dừng hẳn nhịp vỗ trên tấm lưng gầy.
Eli vẫn say giấc nồng, trong vô thức liền mò mẫm tới gần nguồn hơi ấm mà dụi vào. Cậu khẽ xoa tóc trấn an em, chờ cho em ngừng cựa quậy mới dám rời giường tiến tới bàn học.
Tờ ghi chú trên bàn ghi lịch hẹn thuyết trình, người làm cùng là Fiona Gilman – cô bạn cùng khoa thân thiết với em, và nhìn trong cuốn sổ có thể thấy Fiona sẽ đảm nhận phần trình chiếu còn em sẽ thuyết minh – em ghi ra tất cả lời thoại, kiến thức cần nhớ, chi tiết và cẩn thận y như tính cách vốn có. Mike hơi lắc đầu nhưng mỉm cười, hóa ra lý do hai ngày nay bạn bè nói đèn phòng cậu sáng trưng giữa đêm, thậm chí đôi khi còn nghe thấy tiếng người nói đầy hào hứng là đây.
Hai ngày nay hẳn em rất mệt...
Cậu cầm cuốn sổ và cây bút của em về giường, trầm ngâm nhìn kỹ khuôn mặt mệt mỏi của người con trai đã không chợp mắt liền 48 tiếng đồng hồ, đôi mắt mờ mờ một lớp khói tím bên dưới làm cho cái hình xăm kỳ lạ trên mặt em hơi nổi lên. Đôi môi khô lại một chút vì hơi thiếu nước nhưng không ảnh hưởng mấy tới vẻ ngoài dịu hiền vốn có.
Xoa lên gò má không mấy mềm mại phúng phính như bọn con gái, Mike vẫn cảm nhận được độ mềm riêng của nó, cái cảm giác thích thú kỳ lạ mỗi lần chạm vào Eli, được cảm nhận em không phải người phụ nữ nào nhưng em cũng không giống những thằng con trai bình thường. Thân thể em nhỏ xinh, nhưng em không yếu đuối chút nào.
Vẻ đẹp này vẫn đang nằm cuộn tròn trong chiếc chăn mỏng bên cạnh cậu.
Mike đeo chiếc tai nghe vẫn còn đang bật nhạc của em lên, dùng điện thoại của mình tìm thông tin về đề tài mà Eli đang làm dở rồi ghi tiếp vào trong quyển sổ những thông tin có thể sẽ cần tới mà em chưa ghi vào.
Như thế này thật sự tốt hơn là một mình đứng trên sân khấu tỏa sáng.
Eli bất giác mỉm cười, từ trong lớp chăn choàng tay qua ôm lấy hông Mike mà dụi.
...
Người sẽ chỉ cho tôi
Một vấn đề không quá khó khăn chứ?
Chúng ta có thể cùng nhau vượt qua nó
Cùng nhau giải quyết khúc mắc rối bời.
...
...
...
Và đó là tình yêu.
Một tình yêu giản dị.
Một tình yêu chân thành với thời gian.
.
.
.
.
.
[Note 1: Phần nghiêng đậm là bản dịch bài True Kinda Love do chính tớ dịch.
Note 2: Dạo này miền Bắc thật sự nắng mưa rất thất thường nên mới có cái fic này...
Note 3: Nếu áp dụng ở hiện tại, Mike sẽ là sinh viên khoa Sân khấu - Điện ảnh còn Eli thì... chắc là khoa xã hội học (maybe?). Mike trong bối cảnh truyện mình học cùng trường Eli (không học cùng khoa), ở cùng phòng ký túc xá, kém Eli 1-2 tuổi
Note 4: Slice of Life nhuốm vào tay rồi ngoài thể loại này không viết được cái gì khác huhu cứu...]
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip