chap 4 phá vỡ khoảng cách

Vừa ra ngoài, take vừa đi vừa nhảy chân sáo vui vẻ. Mặc dù đã trưởng thành nhưng cậu trẻ con không khác gì lúc còn bé.

Trời bắt đầu mưa, take vội vàng tìm chỗ trú thì va phải một người.
-" Ui da! Đau quá!" Take xoa xoa mũi của mình
-" Xin lỗi! Không sao chứ!" Giọng nói quen tai lại cất lên

-" Giọng quen thế nhỉ?" Take nhận ra

-" Naoto!!??"
-" Anh đây rồi! Em mang ô cho anh này!" Nói rồi cậu đưa ô cho takemichi

-" Òa may quá !Cảm ơn cậu nhiều nha!" Take vui vẻ cầm lấy
-" Không có gì đâu!" Chàng trai ngượng ngùng

-" À mà tại sao Naoto lại ở đây vậy!" Take mở ô
-" Anh có bao giờ chịu mang ô theo đâu!" Naoto cau mày
-" Làm phiền cậu rồi! Nhưng Naoto này!" Take nghiêm túc hơn

-" Hử??"
-" Đừng cố gắng để trở thành đệ tử của tôi nữa, tôi không nhận đệ tử đâu! Với lại cậu rất có tố chất thành công tôi tin trong tương lai cậu chắc chắc sẽ thành công thôi! Đừng chôn vùi tuổi thanh xuân của mình nhé!" Take nhẹ giọng khuyên nhủ

-" em hiểu rồi!" Giọng Naoto trầm xuống
Sợ chàng trai buồn take nói thêm
-" Đừng lo cậu có thể hỏi tôi bất cứ thứ gì cậu không hiểu! Tôi luôn sẵn sàng giúp đỡ cậu!"

-" Cảm ơn anh nhiều!" Naoto cười nhẹ
-" Tới nhà tôi rồi! Tạm biệt" take vẫy tay tạm biệt Naoto
-" Bye bye" Naoto đáp lại

Cậu suy nghĩ tới nay ăn gì rồi lên thực đơn
-" Được quyết định rồi! Làm thôi!" Take đi tắm

30 phút sau
-" Vết thương lại rách ra rồi!" Cậu nén cơn đau và băng lại vết thương

Nước mắt take tiếp tục rơi, cậu nhanh chóng lau đi nó.
-" thôi nào! Thôi nào! Ăn tối thôi! khóc không giúp ích gì cả khi mà ăn no xong mình sẽ quên thôi!" Take chuẩn bị bữa tối rồi cày phim tới khuya

-" Cảm động quá! Hu hu mấy giờ rồi nhỉ?" Cậu ngước mắt lên nhìn đồng hồ
-" 11h rồi ư! Đi ngủ nhanh thôi mai mà đến trễ thì bị mắng mất" cậu nhảy lên giường và đánh một giấc lành

Hình ảnh mờ mờ ảo ảo lại xuất hiện nó giống như một thông điệp từ ai đó gửi đến cậu vậy
Một cậu bé với mái tóc vàng nhạt đang đưa tay ra đợi cậu nắm lấy như mọi lần cậu vẫn nắm lấy đôi tay ấy và người đó dắt cậu đi đến khắp nơi... Rất hạnh phúc... Yêu?... Cậu ta đang nói gì đó... Giọng có vẻ nghiêm trọng?... Máu ... Có máu chảy ra từ đầu cậu ta

-" Tim mình đau! Mình đang khóc sao??" Take cảm thấy nước mắt mình đang rơi

-" Em nhất định phải sống sót! Anh y..." Giọng nói nhỏ dần rồi từ từ biến mất

-" Khoan đã anh là ai vậy?" Take vương tay ra muốn nắm lấy anh ấy nhưng anh ấy chạy đi mất, bóng lưng ấy nhỏ dần nhỏ dần. Take đau đớn

-" Đừng đi!" Cậu bừng tỉnh nước mắt vẫn đang rơi

-" Lại nữa rồi! Nhưng tại sao lần này người đó lại chạy đi chứ trước giờ mình chỉ nhìn thấy anh ấy ở bên cạnh mình! Còn có máu nữa!" Take hơi lo lắng

Đồng hồ báo thức reo lên, ánh nắng sớm chiếu lên má cậu
-" một ngày mới lại đến rồi" cậu hít một hơi thật sâu cảm nhận không khí trong lành từ cửa sổ

-" Nhanh lên nào anh ấy giận mình mất" take vừa đi vừa ăn bánh mì

Tới nơi~~
-" Chào buổi sáng" bác bảo vệ
-" chào bác ạ!" Take đi vào phòng số 04"

-" Chào buổi sáng anh chàng khó gần" take trêu ghẹo anh chàng trong góc tường kia
Anh ta vẫn thái độ không quan tâm ấy, take lấy đồ ăn từ túi của mình ra
-" Tada nhìn nè! Tôi có mua bánh anh thích á" cậu chẳng ngần ngại mà đi đến bên tấm kính thông qua một chiếc lỗ đưa bánh cho anh.

-" Mỏi tay lắm luôn á! Nhanh lên nào... À tôi gọi anh là Mikey nha" take cười vui vẻ
Mikey chậm rãi bước đến và nhận lấy lần này ảnh không về lại góc tường nữa mà ngồi kề tấm kính với cậu

Take cũng dựa vào tấm kính nơi anh đang ngồi, thông qua tấm kính take như cảm nhận thấy chút hơi ấm từ anh
Take nhìn anh không rời mắt
-" Anh ăn nhiều vào để có sức khỏe rồi khi nào chúng ta gần gũi hơn tôi sẽ tắm cho anh" take cắn một miếng hamburger

-" Mắt...đỏ...sưng" Mikey như tiết kiệm lời nói
-" À hồi sáng tôi không cẩn thận bị ngã ấy mà!" Take né tránh vấn đề

Mikey cau mày, take đưa mắt nhìn xem cái camera, nó bị vỡ thành nhiều mảnh trông rất thảm thương

-" Nhìn kìa Mikey cái camera bị như vậy là do anh là- ...m à" take hú cmnr hồn lun vì Mikey đứng lên và áp tay vào tấm kính nơi cậu đang ngồi như muốn vượt qua tấm kính này vậy

-" Ôi mẹ ơi anh ta làm mình tí nữa thì nghẹn chết rồi! mình có thể thấy Tổ tiên vừa vẫy tay với mình từ thế giới bên kia" cậu thầm nghĩ

Take bị doạ sợ liền lùi lại 3 bước,
-" Anh cần gì sao?" Take hoang man

Mikey chẳng nói lời nào chỉ đứng đó nhìn cậu, take cũng quen với cảnh này rồi nên cũng nhanh chóng định thần lại.

Trong khoảnh khắc cậu nhìn Mikey từ góc độ này, hình ảnh chàng trai trong giấc mơ lại xuất hiện, hoàn toàn trùng khớp với lúc đó.

Take như nhớ lại gì đó cậu nhìn thẳng vào mắt anh, Mikey cũng nhìn vào cậu. Cả hai đều nhận ra tại khoảnh khắc này ở quá khứ giữa chúng ta có gì đó.

Có lẽ, hai ta đã quên hoặc bị một cái gì đó ngăn cản nhưng tim take bắt đầu đập mạnh, Mikey đã nhớ lại toàn bộ mọi thứ.

-" Mikey, anh đang làm gì vậy?"
-" Mikey, anh lại đánh nhau nữa à!"
-" Mikey, Mikey, Mikey ...

Tiếng gọi ấy cứ liên tục lặp đi lặp lại trong đầu Mikey. Cơn đau dữ dội chợt xuất hiện, anh gụt xuống ôm đầu mình
-" Đau quá đầu mình như vỡ tung ra vậy" anh đau khổ

Takemichi lúc này cứ nhìn thấy chàng trai trong giấc mơ mỗi đêm của mình. Tầm nhìn của cậu dần mờ đi, take ngã xuống.

Cơn đau của Mikey đã kết thúc, anh đã dùng ý chí mạnh mẽ của mình để chống lại thuốc và nhớ lại một vài thứ. Nhớ lại người quan trọng nhất của mình đang ở đây.

Bỗng Mikey nhìn rõ được bóng dáng bé nhỏ của người gọi mình, một cái tên lé lên trong đầu anh
-" Take...michi" Mikey gọi tên cậu

Bỗng anh nhớ ra
-" Tên của tôi là takemichi...." Đó là lời giới thiệu của người chăm sóc anh

Anh đưa mắt tìm kiếm cậu, take đang nằm trên sàn. Mikey tức giận, nghiến chặt răng
-" Không một ai được động vào em ấy! Không được!" Anh phá vỡ tấm kính ngăn cách giữa hai ta

Anh ôm chặt lấy takemichi, cậu lúc này đang cố nhớ lại một thứ rất quan trọng.
-" Em nhất định phải sống sót! Anh yêu em takemichi" gương mặt chàng trai dần lộ rõ ra. Không ai khác đó là Mikey

Anh ta ôm chặt lấy cậu mà hôn thật sâu.
Anh ta xoa đầu cậu rồi chạy đi, mọi thứ dần tối sầm lại
-" Là một Alpha? Tại sao cơ thể mình không sợ nhỉ? Hôn ư? Mình đã bao giờ hôn ai đâu?"

-" Đó là Mikey mà" take nhớ ra anh ta chính là bạn đời của cậu

Cậu dần mở mắt, nhận thấy mình đã nằm trong vòng tay của 04.
-" Chuyện gì vừa xảy ra vậy?" Take hoảng hốt

Mikey thở dốc,hắn ôm chặt đến mức khiến cậu khó thở. Anh ta bắt đầu khóc
-" Take....michi"

Bất giác cậu ôm lấy anh,
-" Hơi ấm này mình đã đánh mất rất lâu rồi! Hạnh phúc quá" nước mắt cậu dần rơi

Bỗng tin tức tố cậu phát ra mất kiểm soát,
-" hộc hộc... Kì phát tình.... Mình quên mất! không song rồi" take sợ hãi

Mikey lau sạch nước mắt, hắn đè cậu xuống không chần chừ mà cắn mạnh vào cổ cậu. Take dần mất sức

Sự điên cuồng của Mikey khiến cậu chẳng thể cử động được.
-" Không....mình sợ quá" Take tuyệt vọng

_____________________________________
Hãy đón xem chap sau nào các tình iu
(。•̀ᴗ-)✧

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip