Chap 2
Theo như mấy chị y tá vừa tám thì cậu nhớ, con trai lớn nhà này tên là Tong Tankhun, lúc này, anh ta đang cau mày tiến về phía Apo và Mile, tướng đi hùng hổ cộng thêm cái biểu cảm gương mặt thật là khiến Apo muốn bỏ chạy, nhưng tay vừa cựa quậy một chút thì đã bị Mile nắm chặt lại, Apo nhìn những ngón tay thong dài trắng trẻo đặt trên cánh tay, thôi thì giờ cũng chả chạy đâu được, đành ngồi cạnh tên "tam thiếu gia" này vậy.
Chú ý đến chi tiết này, Tong lại càng nhíu mày, sau đó, anh ta xem Apo như không khí, đi thẳng đến chỗ Mile, hỏi: "Ê, Mile ?"
Tất nhiên, ko ngoài dự đoán của Apo đứa con "ruột thừa" của cậu hoàn toàn không để ý đến anh ta, giật giật cánh tay Cậu, nói: "Chú này là ai vậy?"
Tong: "..."
Chú ... Apo suýt nữa thì bật cười thành tiếng, nhưng nhìn gương mặt u ám của "đại thiếu gia" kia, cậu cảm thấy nếu chỉ cần hé nữa cái răng, chắc chắn sẽ được nhắm gà thoả thân a, thôi thì đành dùng hết sức bình sinh mà nhịn lại, hắng giọng nói: "Đừng nói lung tung, anh ta là anh của anh ..."
Mile kinh ngạc nói: "Hả? Mama sinh đến hai đứa lận hả, vậy con ko phải con một rồi?"mặt có chút thất vọng
Tong hiện tại đã hoá tượng đá: "..." cái tượng đá đó chuyển ánh mắt sắc lạnh sang Apo làm tim cậu ngừng đập vài nhịp.
Apo lắp ba lắp bắp giải thích: "... Anh nói gì thế, Không phải tôi sinh, hai người, sao lại được thằng đàn ông như tôi sinh ra được chứ..."
Rốt cuộc cậu đã trêu phải ai thế này? Huhu...
Tong khẽ thở dài quay sang Mile: "Mile? Đừng đùa nữa, ngay cả anh chú cũng không nhận ra sao?"
Trái ngược vs sự bất lực của "đại thiếu gia" thì "tam thiếu gia" nhà này lại trưng ra cái bộ mặt vô cùng ghẹo gan người khác, hắn khẽ nhếch mép cười "Nghĩ tôi ngu lắm hay gì, toàn ba cái lời dụ dỗ con nít, mama cũng vừa nói là ko sinh ra thằng con xấu xí như chú thì sao chú lại là anh của tôi được, đã thế chú còn già hơn cả mama tôi"
Tong hiện tại đã bị chọc cho tức chết, thế nhưng cũng chỉ có thế liếc Apo một cái.
Apo khóc trong tâm nhiều chút.
Hai anh em nhà này muốn sao chứ chẳng lẽ muốn cậu nói "Đúng vậy, y học hiện tại phát triển thằng đàn ông cũng có thể sinh con, nên tôi sinh ra hai anh hay sao chứ?"
Nếu dám nói vậy, chắc chắn Tong sẽ chôn cậu xuống mấy tất đất a ... cậu bây giờ nói cái gì cũng sai, mà ko nói thì lại càng sai
Tong nói với Apo: "cậu là ... điều dưỡng đi nhầm phòng đó à?"
Giọng nói của anh ta lạnh như băng, cậu cảm tưởng như mình vừa đụng vào một tảng đá lớn vậy.
"À ... ừm." Apo sợ hãi đáp, cẩn thận tránh xa tảng đá này.
Tong nói: "Phiền cậu, bỏ tay khỏi em trai của tôi."
Phiền phức ở đây rõ ràng ko phải do cậu mà... Apo lập tức nghe lời, kéo tay của Mile ra, cũng cố gắng rút tay mình ra ...
Mile mím môi không dám khóc, nhưng vẫn không chịu buông, cuối cùng đành ra đoàn sát thủ, nước mắt ngân ngấn nói: "Mama ..."
Apo lập tức xụi lơ.
Gương mặt này, đúng là có hại cho nhân gian a...
Nói thật ra, mỗi lần tên "tam thiếu gia" này trưng ra gương mặt vô tội nhìn cậu, Apo sẽ lập tức nghĩ đến loài chó Samoyed trắng trẻo xinh xắn, luôn mở to đôi mắt đen nhánh ra nhìn mình ... Trên đời này, có lẽ không có mấy người có thể chống cự được ánh mắt này a ...
Mile bất mãn nhìn Tong : "Sao chú lại chia rẽ mối quan hệ mẹ con của chúng tôi hả?"
Tong: "..."
Một lúc sau, anh ta thở dài, nói với Apo: "Này, cậu viết đơn từ chức đi?"
Ko lẻ đám nhà giàu đều bất thường như thế sao?
Apo: "..."
Có thể giải thích chuyện này một chút được không vậy?
Chuyện này thì liên quan gì đến cậu chứ? Tại sao vô duyên vô cớ bắt cậu nghỉ việc? Khó khăn lắm Apo mới làm việc được ở cái bệnh to tổ bố thế này, cũng trải qua lắm sóng gió mới trụ đc, ko lẻ nói nghỉ cái là nghỉ sao?! Vì một người ... không bình thường thế này, nói chứ ừ thì cũng đẹp trai, mà bị đuổi ra khỏi bệnh viện sao? Bây giờ là thế kỉ 21 rồi, là xã hội có pháp luật, cho dù là xã hội đen cũng không thể làm càng thế như vậy!
Apo ưỡn ngực, không sợ hãi nói: "Tại sao?! Tôi mới là nguòi vô tội mà?!"
Tong thản nhiên nói: "Cậu Apo, chắc cậu hiểu nhầm ý của tôi rồi, ý tôi muốn cậu có thể chăm sóc riêng cho em trai của tôi."
Apo: "..."
Cậu sững sờ: "Chăm sóc ... chăm sóc riêng em trai của anh?"
Tong gật đầu nói: "Em trai của tôi bây giờ không thể không có cậu rồi, tôi hi vọng trước khi nó nhớ lại mọi chuyện thì cậu có thể chăm sóc cho nó."
Apo quay đầu lại nhìn Mile đang nắm góc áo của mình,cậu thầm nghĩ chắc cũng chỉ đơn giản như chăm chó thôi, lâu lâu thì tụi nó quậy chút nhưng tóm lại là đáng yêu thì mọi việc có thể tha thứ, mà ít nhất thì tên kia cũng đã lớn rồi sẽ ko cực như chăm trẻ con đâu nhỉ.
Thấy Apo im lặng Tong tiếp tục lên tiếng: "Ăn ở do chúng tôi lo, một tháng ... Tạm thời là hai vạn đi, mấy thứ phí khác thì cứ trực tiếp nói với tôi."
Apo lại tiếp tục chìm vào mớ suy nghĩ : "..."
Bao ăn bao ở, tiền lương mỗi năm hai mươi bốn vạn, đừng nói là sau này còn tăng lương nữa ... Apo đại nhân đây sắp trở nên giàu có rồi sao
Apo hoàn toàn bị núi tiền cùng vs cái vẻ đáng yêu kia che mờ mắt, đang định gật đầu, chợt nhìn thấy đám vệ sĩ đen thui đứng đằng sau Mile.
... Đúng rồi, nhà Romsaithong này là xã hội đen mà ... = =
Giống như bị dội cả một gáo nước lạnh, Apo lập tức tỉnh táo lại, nếu cậu vào đây làm việc thì phải từng giây từng phút ở cạnh Mile, vậy lỡ như có người muốn gây bất lợi cho nhà họ ... Vậy chẳng phải cậu cũng bị liên lụy sao? Hơn nữa, lỡ như cậu không cẩn thận, biết những điều không nên biết, vậy còn bi kịch hơn.
Cho nên, Apo hít sâu một hơi, từ từ, từ từ lắc đầu: "Không... Tôi, tôi từ chối."
Tong nhíu mày: "Từ chối?"
Apo gật đầu, đang định thao thao bất tuyệt rằng mình sẽ không bị tiền bạc dụ dỗ, Tong lại nói: "Đây là thông báo, ko phải lựa chọn?"
Apo: "..."
Đây là ... ý gì thế ...?
Apo ngơ ngác nhìn Tong: "Hả?"
Tong nói: "Tôi chỉ báo với cậu thôi."
Sau đó anh nhìn người đàn ông ngu ngốc đang đứng bên cạnh, nói: "Nói với viện trưởng một tiếng, tôi muốn làm thủ tục xuất viện cho Mile, dù sao cậu ta cũng là điều dưỡng , sẽ không có vấn đề gì!"
Dừng lại một chút, anh ta nói: "À, tiện thể nói với viện trưởng, cậu ấy từ chức."
Người đàn ông kia lập tức gật đầu: "Vâng!"
Hai người này nói chuyện với nhau hoàn toàn không chú ý đến người trong cuộc là Apo, càng đừng nói đến việc hỏi ý kiến của cậu.
Apo: "..."
Trong lòng Apo bắt đầu cảm thấy tức giận bùng lên, nhưng nhìn gương mặt bình tĩnh thản nhiên của Tong , cùng đám người khổng lồ phía sau anh ta, cậu tự cảm thấy vô dụng lui về đằng sau, yên lặng không nói.
Hu hu lại khóc trong lòng nhiều chút
Mile đứng bên cạnh cũng ngoan ngoãn nghe hai người họ nói chuyện, sau đó vui vẻ nắm áo Apo nói: "Mama giờ chúng ta về nhà hả?"
Apo: "Ừ...hix hix hix"
Mile vô tội chớp mắt nói: "Mama, sao lại khóc thế?"
Apo mở miệng, định nói chuyện thì ánh mắt sắc như dao của Tong bay đến.
Cậu đành phải nuốt lại, tìm cớ khác: "Hu hu hu hu, là vui đến phát khóc a..."
Tong: "..."
Viện trưởng của bệnh viện đúng là quá vô dụng. Apo ấm ức đi sau Tong, đằng sau còn có thêm Mile , viện trưởng còn vui vẻ nói với Apo: "Nattawin à, em đúng là có số may mắn, sau này nhất định phải cố gắng đó."
Apo may mắn... May mắn cái *** nhà ông ấy ... Tôi không đập đầu ông vào tường là may mắn lắm rồi đó!
Apo đúng là dở khóc dở cười, trước kia thỉnh thoảng mới đi ngang qua viện trưởng, nhưng ông ta luôn coi cậu như người vô hình, vậy mà bây giờ lại thân thiết đến thế, trở mặt cũng không cần nhanh đến thế chứ.
"Ha ha, vâng ..." Apo cười cho có lệ, thầm nghĩ, cố gắng cái quái gì chứ ...
Ở trước cửa bệnh viện là ba chiếc xe màu đen, tất cả đều có rèm che, Apo vừa thấy ba chiếc xe này, sắc mặt tái mét – – kiêu ngạo thật đấy, nếu tôi là kẻ thù của mấy người, tôi cũng biết phải tấn công chiếc xe ở giữa nữa ... Đúng là làm màu.
Tong ngồi vào tay lái phụ, người đàn ông kia mở cửa cho Mile và Apo, có lẽ do sợ cậu sẽ biến mất mà Mile luôn tò tò theo sau, Apo không vào, anh cũng không chịu vào, cuối cùng Apo đành phải vào xe ngồi, Mile cũng nhanh chóng vào theo.
Chiếc xe hơi đầu tiên chạy đi, những chiếc xe tiếp theo cũng dần dần chuyển động theo, bây giờ còn sớm, trời vẫn còn hơi tối, trên đường không có ai, cũng không có xe cộ, xe chạy vô cùng thoải mái, Apo cảm thấy hơi mệt, mi mắt nặng trịch, dần dần cụp xuống, cậu dựa vào ghế, từ từ nhắm mắt lại.
Mile thấy Apo ngủ thiếp đi, liền lấy tay chọc vào mặt cậu.
Apo không có phản ứng.
Mile thấy mama không để ý đến mình, có chút bất mãn, trong đầu hiện lên miếng suy nghỉ táo bạo, giơ tay tán cái bốp vào đầu Apo
Apo "..."
Nattawin, bình tĩnh, phải bình tĩnh, nhưng mà rất đau a, nếu là con cậu thì chắc là nát mông rồi
T-T
Tong phía trước khẽ gằng giọng "Mile, em ko đc như thế"
Từ đầu buổi đến giờ, rốt cuộc thì cậu cũng có chút thiện cảm vs tên "đại thiếu gia" này a
Mile chả kiên nể gì phát một phát vào đầu Tong rồi phụng phịu quay mặt đi
Apo...
Mile "Tại mama ko quan tâm con, mama lơ con" ánh mắt ngấn lệ
"Ngoan ..." Apo nói với Mile đang nước mắt lưng tròng, "Đừng khóc nữa, thương con." Hết cách, đành phải xuống nước trc thôi.
Tong: "..."
Mile vui vẻ dụi đầu vào người Apo: "Vâng!"
Apo: "T_T "
Thật ra, người nên khóc phải là cậu mới đúng.
***
Để tiện cho việc sau này chạy trốn, cậu cẩn thận nhìn ngắm con đường ngoài cửa sổ, dần dần, Apo mới phát hiện bọn họ đang đi ra ngoại thành ...
"À ... Đại, đại thiếu gia." Apo do dự một chút, nhưng vẫn cố gắng mở miệng, Tong ở ghế phụ đáp một tiếng, cậu tiếp tục nói: "Chúng ta đang đi đâu vậy"
"Biệt thự ở sườn núi." Tong trả lời ngắn gọn.
"..."
Ở sườn núi, lại còn là biệt thự?
Trong suy nghĩ của Apo, ở trên núi không phải là cây cối thì là nấm mồ ...
"Vậy đi lại có tiện không?" Apo không dám nói thẳng suy nghĩ của mình ra, đành phải khéo léo hỏi anh ta.
Tong thoạt nhìn không để ý tới, nhưng vẫn giải thích: "Ở đó yên tĩnh, thích hợp cho Mile dưỡng bệnh, nếu như nó có thể bình phục lại thì có thể về nhà của nó."
Còn có cả nhà riêng ...
Xe càng đi, đường càng hẻo lánh, Apo càng lúc càng thấy sợ hãi, lỡ như Tong muốn bắn chết cậu ở nơi rừng sâu núi thẳm như thế này thì cũng không khó khăn lắm.
Thế nên, cậu nhìn sang Mile đang nắm chặt áo của mình bên cạnh, đến lúc đó lấy tên "tam thiếu gia" này ra làm con tin cũng được a. Nhưng vừa quay qua nhìn, mặt của Apo liền đen lại – – khó trách hắn ta yên lặng đến vậy, thì ra là đã ngủ quéo từ lúc nào rồi ...
Nếu ko phải tại tên này, thì bây giờ cậu đâu thấy lo sợ thế chứ, nhưng đầu sỏ gây nên lại ngủ ngon như vậy ... Apo chợt có ý nghĩ: Người này là kẻ thù trong đầu, cậu lén lút đưa tay ra, định bóp lỗ mũi con Samoyed này, nhưng lại không đành lòng.
Mile ngủ không phải Cậu chưa từng thấy, nhưng Mile khi ấy, mặc dù nhìn rất đẹp, nhưng lại như thiếu đi một cái gì đó. Còn bây giờ, cũng vẫn ngủ như thế này, nhưng lại toát lên vẻ đáng yêu, ngây thơ của trẻ con, đôi lông mi khẽ rung động giống như một con bướm đậu lên mặt hồ, không biết khi nào sẽ vươn cánh mà bay đi. Hô hấp rất đều đặn, lại thêm vẻ lương thiện nhưng lại lạnh lùng bên ngoài, làm cho người ta muốn chạm cũng không thể chạm vào.
Đồng thời, Tong ngồi đằng trước ho nhẹ, nhắc nhở Apo rụt tay lại.
Cậu vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Rốt cuộc, chạy mãi cũng đến được vùng ngoại thành, Cậu chưa từng thấy những con đường này, bây giờ mới biết, thì ra thật sự có biệt thự, mà còn ở sườn núi, nằm ngay ở nơi mà ánh đèn sáng rực rỡ nhất.
Apo nghĩ, những thư sinh ngày xưa lên đường đi thi, khi trời tối thì phải vào những ngôi miếu đổ nát để mà sống tạm, chợt nhìn thấy ở phía xa có ngọn đèn, có ánh lửa, không chừng trong đó còn có những người đẹp đang dọn những món ngon ngồi đợi mình, chắc là cảm thấy kinh ngạc lắm. Nhưng theo quy luật mà nói, những người đẹp đó, phần lớn đều là yêu quái a...Xe của bọn họ men theo con đường quanh co ở chân núi, sau đó chạy đến trước một cánh cửa sắt lớn, cửa từ từ mở ra, từng chiếc xe ô tô chạy vào, Apo cố gắng tỉnh táo nhìn rõ cảnh vật hai bên đường, đau khổ phát hiện rằng Cậu chưa từng thấy những thứ này bao giờ. Con đường này rất rộng, đủ cho hai chiếc xe chạy cùng lúc, chiếc xe cứ không ngừng đi đến, sau đó dừng trước một căn biệt thự có màu xanh, màu vàng rực rỡ, một người phụ nữ chừng 40 tuổi mặc đồng phục đi ra, mở cửa xe cho bọn họ, lễ phép nói: "Đại thiếu gia, Tam thiếu gia."
Sau đó, ánh mắt của bà ta kinh ngạc nhìn Apo – – nhưng ba giây sau, bà ta lập tức chuyển ánh mắt đi, cũng coi như không thấy Mile đang nắm chặt áo của Apo.
Có lẽ là quản gia.
Bà quản gia cười nói với Mile nói: "Chúc mừng Tam thiếu gia khỏi bệnh."
Mile chẳng thèm nhìn bà ta, ánh mắt vẫn còn mơ mơ màng màng, nói với Apo: "mama, con muốn ngủ nữa ..."
Bà quản gia: "..."
Tong nói: "Dì Thu, đưa Tam thiếu gia và ... Cậu Nattawin vào phòng nghỉ ngơi đi, có chuyện gì đợi sáng mai nói tiếp"
Sau đó, anh ta nhìn thoáng qua Apo, nói: "Chăm sóc nó cho tốt."
Apo cứng ngắc nói: "Vâng, đại thiếu gia."
Tong nhíu mày, suy nghĩ một chút rồi nói: "Cậu gọi tôi là Tong là được rồi."
Ôi trời ...Apo kinh ngạc nhìn, Tong từ khi gặp mặt thì luôn tỏ vẻ lạnh lùng xa cách, sao bây giờ lại trở thành bình dị gần gũi thế này, còn kêu Cậu gọi thẳng tên của anh ta?
A, trong phim truyền hình cũng thường chiếu như vậy mà, nam chính lạnh lùng khó gần, sau đó nữ chính đột nhiên xuất hiện trong cuộc đời nam chính, làm thay đổi nam chính. Giống như Giang Trực Thụ và Viên Tương Cầm hay ...
Cậu không nhớ nữa =.=
Có điều, Tong này đúng là dễ hòa tan, huống chi lại còn trước một người không có gì đặc biệt như Cậu ...
Sau đó, Tong thản nhiên nói: "Nếu không, Mile cũng không biết gọi tôi là gì."
...Ừ nhỉ?
Cậu gọi Tong là "thiếu gia", mà Mile là em trai của anh ta, vậy Cậu cũng nên gọi Mile là "thiếu gia", mà anh ta lại gọi Cậu là mama ...Đầu của Apo như muốn nổ tung, đừng nói là Cậu, cho dù Mile có thông minh cách mấy cũng không hiểu nổi ...Tong đúng là suy nghĩ rất chu đáo.
Có điều ... hình như trí tưởng tượng của Cậu cũng phong phú lắm thì phải
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip