Chương 21 - "Chị thương em."
Sau khi hiểu lầm được hóa giải, hai chúng tôi đỡ căng thẳng hơn đôi chút. Thưởng thức cappuchino nóng, người cũng dần ấm lên chứ không lạnh như lúc nãy, tâm can cũng thế, đỡ lạnh hơn nhiều. Duy chỉ có một cơn đau đầu chợt thoáng qua rồi ngưng lại vài tia mệt mỏi trên đôi mắt, tất nhiên là nó không qua mắt được Love. Em gặng hỏi tôi về sự mệt mỏi, nhưng đó là chuyện thường ngày cả rồi, bảo tôi nêu lý do tôi cũng chẳng biết nên nói gì.
"Chị sao thế? Trông chị có vẻ mệt lắm." Trán em nhăn lại, bộ dạng suy xét.
"Không sao. Lát nữa sẽ khỏe lại ấy mà." Tôi cười.
Em nghe vậy cũng gật gật, nhưng mặt vẫn còn hằn vài vệt lo lắng. Điều đó khiến tôi thắc mắc - tại sao em lại lo cho tôi nhiều vậy?
Câu hỏi treo lơ lửng trong đầu, nhưng miệng lại nhanh hơn mất rồi.
"Sao em... quan tâm tôi nhiều thế?"
Tôi hỏi, trong khi em đang nghịch nghịch vài lọn tóc trên đầu và tay thì cầm điện thoại xem công việc. Vừa dứt câu, cả người em sững lại, chừng là mười giây.
"Vì... em-"
Vì cái gì chứ?
Em mau nói đi.
"À- em... chị hỏi lạ nhỉ. Cứ coi như chưa nghe gì-" - "Vì chị rất đặc biệt."
Đến lượt tôi ngây người. Tôi trố mắt ra nhìn Love đang bỏ điện thoại xuống, nghiêm túc tiến đến gần tôi hơn.
Em ấy đưa bàn tay nhỏ nhắn chạm vào má tôi.
Hơi ấm từ lòng bàn tay phả ra khuôn mặt lạnh tanh của tôi, chẳng những sưởi ấm vật lý cho gương mặt này, mà cả trái tim nguội lạnh nay cũng như có gì đó ấm áp chạm đến.
Mới cách đây nửa tiếng trước khi em đến đây, tôi còn quyết tâm, kiên định rằng sẽ giữ khoảng cách, sẽ không động tâm.
Nhưng bây giờ nhìn xem ai là người đang hành động trái ngược vậy nhỉ?
Sở dĩ, tôi đề phòng như vậy là vì biết bản thân sẽ chẳng thể... đem lại hạnh phúc cho em. Điều đó là đương nhiên khi tôi và em bây giờ cách biệt quá lớn.
"Tại sao chị lại im lặng như thế chứ...?"
Love vẫn để yên bàn tay áp trên má tôi, tay còn lại nắm lấy bàn tay to lớn chai sần. Ánh mắt em mang vẻ trông đợi. Em đợi thứ gì từ một kẻ như tôi?
"Chỉ là chị..."
"Em nghe."
"Chị... đặc biệt? Ý em là đặc biệt... như thế nào?"
"Chị... đặc biệt theo kiểu..." em đắn đo, trông chờ, em do dự, ngập ngừng vì đang sợ. Em sợ điều gì?
"Kiểu..." - tôi bắt đầu cũng trông chờ vào câu nói dang dở của em. Tôi cứ mải mê mà không để ý thấy đôi tai nhỏ lấp ló sau mái tóc khi ửng đỏ lên từ khi nào, cả gương mặt ửng hồng của em nữa.
"Trên tình bạn."
Trên tình bạn? Ý em là như thế nào? Tôi là một người rất chậm hiểu. Kẻ khờ này chỉ có thể nghe và tin vào lời khẳng định, chứ những lời mập mờ như thế này tôi không dám tin. Tôi sợ tôi hiểu sai. Tôi sợ tôi nghe nhầm. Tôi sợ tất cả chỉ là ảo tưởng của chính mình.
"Em... có thể nói rõ hơn không..."
-
Ánh mắt cầu khẩn của chị khiến tôi bối rối hơn. Tim đập liên hồi, vì đây là lần đầu tôi ngỏ lời với người khác. Trước đây, toàn là tôi được người khác tỏ tình. Thì ra, cảm giác hồi hộp, chờ đợi và xao xuyến này là vậy ư? Tôi mới được trải qua, chị là người đầu tiên khiến tôi tim đập chân run đầu óc mơ hồ mộng mị, đứng trước chị, mọi lời nói đều rơi xuống con hẻm sâu nào đó mà mất dạng, không thốt ra được.
"Vâng- ý em... là em yêu chị."
-
Hỡi người, tiếng yêu của người khiến lòng tôi nặng trĩu.
Nếu người nói thích, tôi liền hiểu tôi là một bông hoa mà người muốn có được, mà sau khi nắm được trong tay thì chắc gì tình ý vẹn nguyên như ngày đầu? May thay, người nói yêu, tôi... cảm động, vì một người lang chạ như tôi cũng có một ai đó yêu lấy.
Nhưng tôi không yêu em.
Tôi thương em.
Chữ thương ghì lòng tôi trĩu nặng. Thương em cả khi em cảm thấy mệt mỏi, em không phải là đóa hoa mặt trời tỏa sáng. Thương cả những giọt nước mắt của em, khi chúng thi nhau đổ xuống gò má nóng hổi làm lòng tôi nhói lên.
Thương em, khi chỉ muốn em hạnh phúc dù em bên ai, người đó không nhất thiết phải là tôi.
Có người sẽ cảm thấy tôi ngu muội. Tại sao thương mà lại không nói? Chỉ lặng lẽ dõi theo bóng lưng người từ phía xa, chỉ có thể giúp người những lúc cần thiết nhất, để người biết rằng thế giới này vẫn còn có một ai đó yêu thương và sẵn sàng ở bên khi người cảm thấy tồi tệ.
Thế nhưng, tôi không có diễm phúc đó. Tôi từng được yêu thương, nhưng họ rời đi rồi. Những người thương tôi vô điều kiện, rời đi rồi. Còn không máu mủ ruột rà, cớ chi họ phải thương một người xa lạ.
Chỉ là tôi ngu dại trót si mê một người con gái nhỏ nhắn, dễ thương và ấm áp. Mọi người nói đúng, chúng ta thường hay yêu thương những người trái ngược với mình, đối xử với họ như cách mình muốn được đối xử.
-
Tôi ngây người ra với những dòng suy nghĩ hỗn loạn.
"Nhưng... tại sao? Thật không? Em không nói đùa phải không?"
Bộ dạng khẩn trương của tôi khiến em ấy bật cười. Em không trả lời ngay, chỉ kéo tôi vào lòng mà ôn lấy, vuốt ve tấm lưng gầy đang run run lên, đặt cằm tôi vào hõm cổ của em.
"Chị hãy cứ suy nghĩ. Em chỉ nói ra tình cảm của mình, chứ không cưỡng cầu một mối quan hệ. Em biết rằng chị vẫn chưa sẵn sàng."
Giọng nói em nhẹ nhàng truyền đến tai tôi, cảm giác an toàn và yên bình đến lạ.
Đây không phải là mơ.
Tôi thật sự là người em yêu.
"Chị..."
"Không sao. Em ổn mà. Em sẽ chờ câu trả lời của chị."
Nói xong, em lại dùng hai tay bưng mặt tôi lên, để tôi đối mặt với em.
"Love sẽ chờ. Chị hãy cứ từ từ suy nghĩ, em biết chị đã chịu nhiều đổ vỡ và tổn thương trong quá khứ. Love không ép chị, tình cảm là thứ không thể có bằng phương thức đó." - Em đưa trán mình đến gần trán tôi, rồi khẽ chạm vào, nhắm mắt lại. - "Đừng sợ. Em tin cuộc sống của chị sẽ nhanh chóng khá hơn thôi. Em tin vào sự cố gắng và tài năng của chị. Em tin rồi một ngày nào đó chị sẽ... sẽ tốt hơn bây giờ." Em nói với giọng sắp vỡ vụn. Có vẻ em nói mình không sao, nhưng em cũng run lên rồi.
Tôi đáp lại em bằng một cái ôm thật chặt.
"Hãy để chị suy nghĩ nhé? Chị sẽ trả lời em sớm thôi, có được không?"
"Vâng."
-
Tách nhau ra, chúng tôi bắt đầu suy nghĩ.
Em lên xe, chào tạm biệt tôi vẫn nhẹ nhàng như thế, nhưng hôm nay mang theo một nỗi xót xa vô hình xâm chiếm ánh mắt.
Tôi cũng tạm biệt em, trong sự rối bời và...
Chỉ là rối như tơ vò.
Đầu tôi như muốn nổ tung. Cảm xúc đánh nhau một cách dữ dội.
Tôi không biết mình nên làm thế nào.
Tôi... vừa mừng vì biết được cảm xúc em dành cho mình, vừa lo vì bản thân không đủ can đảm thừa nhận tình cảm của mình với em để rồi mặc em cũng trong cảm xúc hỗn loạn như tôi.
Chính tôi gây ra sự hỗn loạn này.
Tôi sợ.
Tôi vẫn còn lâng lâng như người trên mây, thậm chí tự tát vào mặt thử xem nãy giờ có phải mộng mị rồi hay không.
Nhưng đau quá, không phải mơ.
Có lẽ tôi phải hẹn em trong một chiều đẹp để nói rõ cảm xúc của bản thân sau khi đã sắp xếp ổn thỏa.
Nhưng, tôi không muốn em chờ lâu.
Có lẽ ngày mai, tôi sẽ đến tìm em. Sớm thôi nhỉ.
-
Yahhhh!! Trời ơi Love Pattranite Limpatiyakorn!!!
Mày tỏ tình thật rồi sao????
Không được rồi, không ổn rồi. Tìm Film thôi.
Về đến nhà, tôi điên cuồng phóng lên phòng như tôm búng.
Giãy nãy trên giường như con cá né dao.
Aaaaaa!!!
Làm sao mà chờ được đây. Nôn quá. Chị ấy có thích mình không nhỉ? Sao mình không từ từ mà cứ gấp gáp thế này??? Đã tự hứa với chính mình là chầm chậm đến bên chị thôi, thế mà chị mới hỏi một câu đã nói sạch sành sanh!
Ai cứu Love khỏi cảm giác nôn nao này đi!!!!
-
Và bùm! Chúng tôi lại ở cùng nhau rồi.
Ở dưới một tán cây xanh rợp mát ươm nắng chiều vàng đượm, có hai bóng người một lớn một nhỏ đang ngồi xuống băng đá cũ mèm. Nơi này vừa thân quen vừa xa lạ. Tôi hỏi em:
"Love, em có còn nhớ nơi này không?"
Em im lặng hồi lâu rồi vâng một tiếng.
"Là nơi chị vẽ tặng em bức chân dung."
"Em vậy mà vẫn còn nhớ?" Tôi kinh ngạc.
"Chị xem thường trí nhớ của Love quá đi." Em bĩu môi.
"Được rồi được rồi, cô nhóc lớn rồi, không còn là cô nhóc năm nhất nhỏ nhắn chạy vọt xuống gian hàng nước đầu tiên để mua trà dâu tằm nữa." Tôi bất giác xoa đầu em một cái.
"Nah! Ơ, nhưng chị..." em nhận ra điều gì đó, rồi chỉ tay "Thì ra là chị! Bảo sao lại quen thế!"
"Hửm? Em đoán được gì?" Tôi cười híp mắt.
"Chị bán nước! Chị là chị gái đeo khẩu trang... đã cho em ly trà dâu tằm của chính mình."
"Ồ, vậy sao?"
"Chị còn giả ngốc sao?" - em làm cái bộ dạng xù lông, cứ như mèo đang khè vậy.
"Đúng rồi, chính là chị." - rồi tôi quay mặt đi, nhìn lên hoàng hôn đang buông lặng lẽ xuống thềm, bụng dạ hơi cồn cào lên vì lo lắng - "Chị có thể... hỏi lại em không?"
"Vâng?"
"Em thật sự yêu chị?"
"Em yêu chị."
Một ánh mắt kiên định và nghiêm túc hơn bao giờ hết.
Trầm lặng một lúc lâu, tôi trả lời lại Love:
"Nhưng chúng ta là hai người con gái... em sẽ ổn với điều đó chứ...?"
Love vẫn nhìn tôi với một ánh mắt kiên định.
"Chuyện đó không là gì cả."
"Chúng ta sẽ không thể kết hôn, không thể sinh con."
"Đó không phải là vấn đề-"
"Vấn đề lớn nhất chính là chị không xứng với em."
Tôi đã nói thẳng ra những gì tôi lo sợ bấy lâu. Em không nói gì, chỉ nhìn tôi. Tôi không rõ trong đôi mắt đầy những cảm xúc phức tạp ấy của em đang nghĩ gì, Love hỏi tôi tiếp tục:
"Milk Pansa, chị có yêu em không?"
"Có. Nhưng hơn thế nữa, chị thương em."
Không rõ trong cái đầu cam nhỏ đó đang hỗn loạn những cuộc chiến suy nghĩ gì, chỉ thấy em nhìn tôi với một ánh nhìn phức tạp.
"Chị thương em-" - "Vậy chị khiến bản thân xứng đáng với em đi? Làm gì cũng được, em đều ủng hộ chị."
Lúc này tôi bỗng như ngộ ra được một cái gì đó, trong lòng bỗng nảy sinh thứ cảm giác kì lạ. Phải rồi nhỉ... tôi chỉ toàn tìm lý do để trốn tránh em. Tôi nêu ra toàn những lý do ngu ngốc để chứng minh rằng mình không xứng với em thay vì hoàn thiện bản thân để có thể sánh bước bên cạnh em.
Milk Pansa... mày ngốc đến kì lạ.
Có lẽ phàm là những điều liên quan đến em, tôi đều như thế này.
-
Trước khi đến với cảnh này, tôi đã lo liệu xong bên phía của chú ruột mình.
Và tôi đã gặp lại một người mà mình luôn liều mạng để né tránh.
Bright.
-
Au xin phép 1 tuần đăng 2 hoặc 3 chương nhé ạ<3 do sắp tới lịch học hơi dày🥹
Mấy hôm không lên chương rùi nên cắn tí đường nhé🫣
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip