Chap 1
Cơn mưa nặng hạt đêm qua cuối cùng cũng chấm dứt, để lại một tiết trời se lạnh trong buổi sáng ngày cuối tuần. Với thời tiết như thế này càng dễ dàng khiến cho tiếng ồn ào của những người khuân chuyển nhà vang vọng khắp không trung và thành công quấy rầy chủ nhân căn hộ số 103.
Jaehyun dù bị đánh thức nhưng trên mặt không có biểu hiện gì là tức giận, chỉ khẽ cựa mình đưa tay kéo lại màn cửa sổ ngăn cản mọi tia nắng, một lát sau mới trở mình ngồi dậy. Nhẹ liếc mắt sang chiếc đồng hồ nhỏ trên đầu giường - '8 giờ 15 phút' - y đưa tay vò rối mái tóc đen của mình rồi mới đứng dậy đi vào nhà vệ sinh. Qua không bao lâu, bộ đồ ngủ trên người đã được đổi thành áo hoodie và quần thể thao màu xám, y rời khỏi nhà và đến cửa hàng tiện lợi để mua bánh mì cho bữa sáng.
Lee Jaehyun năm nay 24 tuổi, là một nhân viên phòng kế hoạch của tập đoàn KS. Y mang một vẻ đẹp hoàn hảo không tỳ vết. Gương mặt trái xoan thanh tú, chiếc mũi cao thẳng đầy tinh tế và đôi mắt hạnh màu cà phê long lanh ẩn ẩn nước. Thế nhưng, trong đôi mắt xinh đẹp ấy lại không có nổi một tia cảm xúc hay bất cứ một sự dao động nào. Bởi lẽ Lee Jaehyun mắc phải hội chứng mù cảm xúc mang tên Alexithymia. Cũng chính vì thế, mà trên gương mặt y ngoài vẻ thờ ơ thì cũng chỉ có sự lạnh nhạt, khiến y trông như một búp bê sứ đắt tiền được trưng bày trong chiếc tủ kính xa hoa mà lạnh lẽo.
Đóng lại cửa nhà, Jaehyun vừa rời đi vài bước thì chợt khựng lại khi thấy một nhóm người đang bận rộn khuân vác đồ đi lên từ phía cầu thang và tiến thẳng vào căn hộ bên cạnh. Đưa tay kéo lấy cái nón của áo hoodie rồi đội lên đầu, y nhẹ lách người rời khỏi. Dưới lầu còn có cả một xe tải của đội vận chuyển. Lúc đi ngang qua, Jaehyun vô thức nhìn sang dòng người bận rộn ấy, ánh mắt cũng vô tình chạm phải một gương mặt nhỏ nhắn cùng đôi mắt đen to tròn đang hướng về phía y. Thế nhưng rất nhanh y đã thu hồi ánh nhìn, nên không hề hay biết rằng đôi mắt đen to tròn ấy vẫn còn đang dõi theo.
"Chà, người dân ở đây đẹp vậy sao!? Mình gặp may rồi." - Ji Changmin, chủ nhân của đôi mắt kia và là người vừa mới dọn đến, đang ôm thùng sách từ trên xe tải xuống thì bắt gặp người con trai xinh đẹp trong bộ áo hoodie đang đi ra từ phía toà nhà. Y đẹp đến nổi khiến Changmin không thể rời mắt, mãi đến khi người nọ khuất bóng sau đầu ngỏ thì cậu mới hoàn hồn mà cảm thán.
.
.
Lúc Jaehyun về nhà với một tờ báo và vài lon nước trên tay, thì mọi thứ xung quanh đã trở lại dáng vẻ yên tĩnh như thường ngày. Đặt những đồ đã mua lên bàn bếp, Jaehyun vào phòng ngủ mở máy tính và bắt đầu làm việc. Có thể nói, một ngày của Jaehyun cũng chỉ có công việc và công việc, dù hôm nay có là ngày nghỉ đi chăng nữa. Những lúc như thế này, y vô cùng chuyên chú và tập trung, khiến người khác không nỡ quấy rầy.
*Ding Dong*
Tiếng chuông cửa nhẹ vang lên thành công thu hút sự chú ý của Jaehyun. Y rời mắt khỏi màn hình máy tính, thế nhưng ngoài việc ngồi tại chỗ và nhìn ra phía cửa thì y cũng không làm ra hành động nào khác. Qua khoảng vài giây, khi y đinh ninh rằng bản thân đã nghe nhầm và tiếp tục công việc dang dở thì một lần nữa tiếng chuông cửa lại vang lên. *Ding Dong*
Đứng bên ngoài cửa, Changmin có chút bồn chồn mà nhìn mấy phần bánh gạo mình đã cất công chuẩn bị trong tay. Ở Hàn Quốc, khi dọn đến nơi ở mới mọi người thường mời hàng xóm xung quanh một phần bánh gạo với mong muốn sẽ có được mối quan hệ thân thiết cùng vui vẻ. Và dĩ nhiên Changmin cũng không ngoại lệ. Thế nhưng đã qua hai hồi chuông mà bên trong vẫn không có động tĩnh gì, chắc có lẽ người trong nhà đã đi vắng rồi. Ngay lúc cậu dự định xoay người để đi sang căn hộ tiếp theo, thì *cạch* một tiếng, cánh cửa trước mặt từ từ hé mở.
"Oh, là anh chàng mỹ nam hồi sáng." - không ngờ rằng mình sẽ rất nhanh gặp lại anh chàng đẹp trai kia mà người nọ còn là hàng xóm ngay bên cạnh, điều này khiến Changmin cảm thấy có chút bất ngờ lẫn vui vẻ.
Trong lúc Changmin vẫn còn đang ngẩn ngơ, Jaehyun bên này cũng đang ngầm xem xét cậu. Dáng người thon gầy, hơi thấp hơn y một tí. Cùng với đó là gương mặt nhỏ nhắn và đôi má phúng phính. Đôi môi lại đầy đặn, khi mỉm cười còn có thể thấy được đôi đồng tiền lấp ló ngay bên cạnh. Đôi mắt thì to tròn trong veo một màu đen tuyền, đuôi mắt ngắn nhẹ xếch tạo nên cảm giác năng động. Và dường như Jaehyun còn cảm thấy đôi mắt ấy phát sáng khi đang nhìn mình. Là một người con trai trông vô cùng khả ái.
"Cậu tìm ai!?" - Jaehyun cất lời, giọng nói trung tính nhẹ nhàng vang lên đều đặn nhưng lại không nghe ra cảm xúc.
"Ah, không phải." Bỗng dưng được hỏi làm Changmin trở nên lúng túng, vội nhớ lại mục đích chính của mình - "Xin lỗi! Tôi là Ji Changmin, người vừa mới dọn đến căn hộ 104 bên cạnh. Tôi đến để gửi anh bánh gạo. Hy vọng sắp tới chúng ta có thể chung sống vui vẻ." Vừa nói cậu vừa đưa tới một phần bánh gạo đang cầm trong tay.
"À, cảm ơn cậu." Jaehyun đưa tay nhận lấy rồi chuẩn bị đóng cửa trở vào nhà. Thế nhưng, người trước mặt giống như không có dấu hiệu muốn rời đi "Còn có chuyện gì sao!?"
"Anh tên là gì!?" Lời vừa hỏi ra thì cảm thấy có hơi thất thố, Changmin vội vàng giải thích "Ý tôi là...Anh không định giới thiệu về mình một chút sao!? Dù sao chúng ta cũng sẽ là hàng xóm của nhau mà. Với lại anh cũng biết tên tôi rồi. Vậy nên...tôi có thể biết tên anh được không!?" Nói rồi cậu lại nở một nụ cười, ánh mắt tròn xoe dè dặt cùng mong chờ quan sát người đối diện.
"Tôi tên Lee Jaehyun...uhm...rất vui được gặp cậu" - Jaehyun nhìn đôi mắt người nọ, trầm ngâm mất một lúc rồi mới trả lời.
Nhận ra người đối diện đáp lời mình, nụ cười của Changmin càng thêm sâu lộ rõ lúm đồng tiền, tia sáng trong đôi mắt cũng càng thêm rực rỡ. "Uhm, rất vui được gặp anh." Nhìn người kia một bộ dạng lãnh đạm, cậu đã nghĩ 'thật khó gần' và cũng không mong đợi gì quá nhiều. Nhưng ngoài dự kiến lại nhận được câu trả lời, khiến hảo cảm của Changmin về người nọ cũng tăng lên không ít. Cảm thấy đã quấy rầy người ta khá lâu, Changmin vẫy tay nói lời tạm biệt "Vậy tôi không phiền anh nữa. Tạm biệt, gặp lại sau."
Jaehyun gật đầu rồi đóng cửa lại. Y đem bánh gạo để vào tủ lạnh và dự định tiếp tục công việc của mình. Tuy nhiên, không biết y đang nghĩ gì mà chợt dừng lại khi chỉ mới đi được vài bước. Xoay người nhìn chiếc đồng hồ trên tường - "Cũng hơn 12 giờ trưa rồi à!?" - đoạn y quay vào bếp lấy ra phần bánh gạo ban nãy mình nhận được mà thưởng thức.
.
.
.
Trời gian cứ thế nhẹ nhàng trôi qua, mới đó mà trời đã chạng vạng tối. Jaehyun khoác thêm lên người chiếc áo khoác thun nỉ, một lần nữa đi đến cửa hàng tiện lợi quen thuộc. Lúc y đang đi xuống được vài bậc thang, thì sau lưng vang lên tiếng gọi:
"Ah, Anh Lee! Đợi một chút."
Jaehyun nhẹ xoay người, nhìn thấy Changmin đang bước nhỏ gấp rút chạy nhanh về phía mình.
"Xin chào! Anh đang định đi đâu thế!?"
Jaehyun nhẹ gật đầu một cái như chào hỏi và trả lời "Tôi đến cửa hàng tiện lợi". Nói rồi lại cất bước đi tiếp.
"Thật trùng hợp! Vừa hay tôi cũng đang muốn đi đến đó để mua chút đồ. Tôi có thể đi chung với anh được không!?"
Thoáng dừng lại, Jaehyun nhìn người vừa đưa ra lời đề nghị. Đôi mắt đen trong veo đầy vẻ mong chờ và cái miệng nhỏ thì đang kéo lên một đường cong lộ rõ cả lúm đồng tiền. Đối diện với nét mặt như vậy thật khó có thể nói được lời từ chối. "Đi Thôi"
Nhận được sự đồng ý, Changmin cứ thế vui vẻ đi bên cạnh Jaehyun, cả khoé miệng đều không thể ngừng nâng lên.
"Thật ra đây là lần đầu tiên tôi sống tự lập một mình. Cứ ngỡ đã chuẩn bị đầy đủ hết rồi, nhưng không ngờ vẫn còn thiếu vài món. Ban nãy tôi còn lo lắng liệu mình có thể tìm được cửa hàng tiện lợi hay siêu thị nào hay không. Nhưng thật may là gặp được anh."
Changmin lén nhìn người vẫn lặng yên đi bên cạnh, không nhịn được lại nói tiếp
"Seoul thật đẹp, hoàn toàn khác biệt so với quê của tôi. Nếu như không phải may mắn được nhận vào làm tại một công ty lớn, có lẽ tôi cũng không có cơ hội đặt chân đến thành phố này. Cho nên hiện tại tôi cảm thấy rất là vui" Nhận ra người nọ thoáng nhìn mình, cậu liền bổ sung "À quê tôi ở Cheongju. Còn anh thì sao!?"
Lời hỏi ra liền có chút hối hận, vì ngay lúc đó cậu thấy Jaehyun đã quay đi tiếp tục tập trung vào con đường trước mặt. Cứ nghĩ sẽ không nhận được câu trả lời, bản thân cũng nên yên phận một chút, thì âm thanh nam tính của người kế bên nhẹ nhàng vang lên:
"Seoul"
"Sao cơ!?"
"Quê tôi ở đây, Seoul!"
"À, vậy sao!?" Lại một lần nữa nhận được câu trả lời ngoài dự đoán, khiến Changmin dù có chút khó hiểu nhưng vẫn rất mãn nguyện. 'Nhìn anh ấy lạnh lùng thế, cứ tưởng sẽ không trả lời mình chứ. Người này chắc cũng không phải quá khó gần đâu nhỉ!?'
"Đến rồi"
Giọng nói Jaehyun vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Changmin, sau đó cả hai cùng tiến vào bên trong. Tuy là một nơi không quá lớn nhưng lại có đầy đủ các mặt hàng mà cậu đang cần, quả thật rất tiện lợi. Sau khi đảo qua vài vòng, giỏ đồ của Changmin liền đầy ấp các vật dụng. Khi chắc rằng mình không cần thêm gì nữa, lúc này cậu mới nhớ đến người hàng xóm của mình. Đưa mắt nhìn một vòng liền bắt gặp người nọ bên khu vực ăn uống, cậu liền nhanh chân tiến đến thì thấy y đang dọn ly mì ăn liền và cho vào thùng rác.
"Đây là bữa tối của anh sao!?"
"Phải" Nói rồi Jaehyun còn tiện tay lấy thêm vài gói mỳ, vài cái bánh mỳ ngọt cùng hai ba chai nước và tiến đến quầy thanh toán rồi liền rời đi.
"Ah, đợi tôi với" Changmin cũng nhanh chóng thanh toán và đuổi theo.
"Sao anh đi nhanh thế!?" Dù miệng nói lời oán trách, nhưng đôi mắt lại không che giấu ý cười. Cậu có thể nhìn ra được rằng Jaehyun đã cố tình đi chậm để đợi cậu, nếu không với đống đồ này và tốc độ tính tiền của cô gái kia, cậu chắc chắn sẽ không đuổi theo kịp. Hai người cứ thế mà tiếp tục song đôi cùng trở về.
.
.
"Hôm nay thật sự cảm ơn anh" - Khi về đến tầng lầu của cả hai, Changmin liền mở lời trước "Nếu không thì không biết tôi phải loay hoay bao lâu mới có thể mua được đóng đồ này" vừa nói cậu vừa lắc lắc túi đồ trong tay.
"Không có gì, coi như là đáp lại món bánh gạo của cậu"
"Hở!? Bánh gạo?" Jaehyun đột nhiên nhắc đến bánh gạo khiến Changmin ngẩn ra vài giây.
"Đúng vậy, chúng rất ngon"
"Ah! thật sao!?" Không nghĩ đến còn có thể nhận được một lời khen, nhìn đôi mắt phẳng lặng của người nọ khiến cậu khó có thể mà tin được, trong lòng lại cảm thấy có chút vi diệu. "Vậy thì tốt quá, tôi còn lo chúng rất tệ."
"Uhm...vậy tôi vào nhà đây, chào cậu." - Jaehyun để lại lời chào rồi đi thẳng về nhà.
"Vâng, cám ơn anh. Tạm biệt" - Changmin nhìn theo bóng lưng Jaehyun khuất sau cánh cửa, cậu cảm thấy có thể cuộc sống mới của mình ở đất Seoul này cũng sẽ không đến nổi quá tệ.
——— 26/08/2021 - 11/09/2021 ———
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip