Chương 26: Chị đến rồi


/Nayeon's pov/

Chị Tiffany nói phải, sao tôi không là người đi tìm em ấy trước mà phải chờ em ấy quay lại tìm chứ? Hạnh phúc có thể tự mình nắm lấy chứ đâu để ở thế bị động.

Gọi điện cho chị chủ xin phép nghỉ, tiện thể hỏi địa chỉ trên thành phố của Mina là gì rồi bắt chuyến bay đi ngay trong đêm.

Từ lúc trên máy bay tôi đã có thể thấy Seoul đèn điện sáng rực rỡ. Cũng khá lâu rồi mới trở lại đây. Vừa lạ mà cũng vừa hồi hộp. Tôi không biết liệu quyết định này có đúng không nữa. Lỡ như Mina không thích tôi xuất hiện như vậy thì sao? Lỡ như em ấy không còn nhớ tôi là ai hay tệ nhất là có người khác rồi thì sao?

Cho đến khi đã ngồi ở đây, công ty của em ấy và chỉ một chút nữa thôi đã có thể gặp lại nhưng tôi vẫn thấy không thể chắc chắn được điều gì.

- Nayeon?

Quay đầu lại nhìn thấy Mina bằng xương bằng thịt đang đứng trước mặt, tôi thật muốn chạy lại ôm lấy em nhưng không hiểu sao lại chỉ bất động ngồi ở ghế.

Những gì tôi muốn làm, Mina đã thay tôi làm nó. Chỉ vài giây sau em đã chạy đến chỗ tôi khuỵu gối xuống ôm lấy tôi.

- Sao chị có thể đến đây thế?!

- Không chào đón à?

Mina không trả lời, chỉ thấy ngọ nguậy trên vai rồi đưa tay lên xoa đầu. Em ấy rời cái ôm dùng ánh mắt vô cùng dịu dàng nhìn thẳng vào mắt tôi

- Em nhớ chị...chị sống có tốt không?

Gương mặt này, tôi nhịn không được đặt tay lên má em ôm lấy khuôn mặt xinh đẹp.

- Chị cũng rất nhớ em

Mina trở lại cái ôm, tôi cũng ôm em ấy thật chặt. Nhớ quá.

- Em xin lỗi, đã định sẽ về với chị rồi nhưng lại phát sinh một số chuyện nên chưa thể..

- Chị hiểu mà

- Đi đường xa có mệt hong? Em dẫn chị đi ăn nhá?

- Ưm chị đói!

/End pov/

Ở Seoul này không thiếu những quán ăn mở cả sáng lẫn đêm khuya, mà Mina biết Nayeon rất thích ăn mấy món vặt nên đã chở chị đi ăn bánh gạo cay và đồ chiên.

Ngồi đối diện nhau, Mina chỉ ngồi chăm chú nhìn chị đang nhai nhồm nhoàm phồng hai bên má đáng yêu.

- Sao em không ăn đi

- Ngon hong?

- Ngon~

- Chị ăn ngon là em vui rồi. Nhìn chị ăn em cũng thấy no

- Eo ơi, lâu không gặp sao em dẻo miệng thế!

- Đáng yêu

Nayeon ngại ngùng cúi mặt xuống, nhờ vậy mà mắt Mina mới theo đó nhìn thấy sợi dây chuyền trên cổ chị.

- Dây chuyền hợp với chị quá ha

- Ah trả lại cho em này

- Em nghĩ là chị nên đeo đi. Như vậy người khác sẽ biết chị là của ai

Ái chà, xem ra có người tự tin dữ. Nhưng mà về độ nghịch ngợm lém lỉnh làm sao Mina bằng Nayeon được.

- Của ai cái gì cơ?

- Ừ thì à...của em..hừm..người yêu

- Hả?

Thật thà vậy Mina, ai hỏi gì trả lời nấy đúng nghĩa luôn nha. Vậy mà được cái trong mắt người nào đó lại gọi là dễ thương cơ  đấy.

- Đi đường xa có mệt hong?

- Cũng không mệt lắm. Lâu rồi chị mới lên Seoul lại đấy

- Thấy thế nào?

- Đẹp nhưng mà thua chỗ tui ở

- Haha thật vậy sao?

- Ưm tất nhiên!

- Ok công nhận

Mina vẫn như vậy, vẫn rất giỏi trong việc làm chị cười vui vẻ đến vậy. Cũng giỏi lắng nghe người lớn hơn luyên thuyên nói đủ thứ chuyện còn mình chỉ mỉm cười nhìn chị dịu dàng. Gật gật theo câu chuyện, để ý trên khoé miệng còn vươn một ít nước sốt mới đưa tay sang lau đi.

Khỏi phải nói, trong bụng Nayeon có ngàn con bướm đang bay loạn xạ trong đó. Đối với những gì Mina làm, cô vẫn luôn cảm thấy mình đặc biệt rất dễ rung động. Con người cô trước đây vốn đâu dễ xiêu lòng đến vậy.

Sau khi cùng nhau ăn khuya, Mina lái xe đưa chị về căn hộ của mình. Một tay cô xách túi đồ, tay còn lại nắm tay dắt Nayeon. Bấm mật khẩu mở cửa vào, tiếng cạch cạch quen thuộc từ việc móng của Ray và chạm vào nền gỗ chạy ra phía cửa.

- Ray~ ra đón mẹ hả~ 

Nayeon đứng phía sau nghiêng người hào hứng nhìn chú chó lông màu nâu đang quẫy đuôi nhảy lên người Mina.

- Em có nuôi chó sao?!

- Ưm~ em nuôi Ray từ lúc học cấp 2 ấy

- Woa chị bế có được không?

- Được chứ

Em cẩn thận đặt Ray vào tay Nayeon rồi không khỏi trầm trồ trong lòng. Cậu nhóc này thường ngày rất ngại người lạ, nhất quyết sẽ không để người đó sờ rồi trốn đi chỗ khác chứ đừng nói có thể bế thế này.

Để Nayeon ngồi chơi với Ray, em vào phòng chuẩn bị một số đồ dùng cá nhân cho chị. Cũng giống như Nayeon, nhà em cũng chỉ có một phòng ngủ. Với mục đích chỉ dùng cho một người ở, Mina để một phòng làm phòng ngủ, những phòng còn lại đều được trưng dụng làm phòng quần áo, phòng làm việc và kho.

- Chị cứ ngủ ở phòng em nhé. Đồ em để sẵn trên giường ấy

- Thế còn em?

- Em ở phòng làm việc là được rồi

- Tại sao? Cũng đâu phải chưa từng ngủ chung

Không giống với sự tinh nghịch ban nãy, lần này Mina lại khựng lại nhìn chăm chăm chị trong khi hai bên má thì đang nóng dần lên.

Thế nhưng Nayeon ở sofa với Ray nhìn má đỏ hây hây của Mina thì rất hài lòng. Cá nhân cô mà nói, là yêu thích những mặt này ở người kia.

- Mina...

- Hửm?

- Chị đến đây rồi, hãy chia sẻ với chị nhé?

Nhíu mày một chút nhưng Mina với trực giác của một người có kinh nghiệm trên thương trường, nhanh chóng nhận ra có vẻ như chị đã biết toàn bộ vấn đề mình đang gặp phải.

Cô đặt chiếc mền xuống một góc sofa, từ từ đi đến chỗ Nayeon rồi ngồi xuống mặt bàn đối diện. Đưa tay sang gỡ bàn tay đặt trên người Ray kéo về phía mình.

- Thế nên chị đã đến tìm em đó hả?

- Ừm

Cặp mắt Mina nhũn ra óng ánh nước, êm dịu như mặt hồ phẳng lặng. Sự dịu dàng toát ra ở em luôn dễ dàng được truyền tới chị. Cũng vì thế mà tâm Nayeon cảm thấy bình yên mỗi lúc nhìn vào mắt em.

- Xin lỗi vì đã để chị đợi em mà không có ngày xác định trở về

- Chị cũng muốn đợi mà

Em dịu dàng nhoẻn miệng cười chồm người tới ôm chị vào lòng. Đã lâu lắm rồi mới có thể cảm nhận được chị trong vòng tay nên Mina không ngừng xoa mái tóc nâu.

- Mina này, chị không muốn yêu xa mà em lại không thể bỏ công việc ở thành phố này...

- Em biết, em cũng biết sẽ rất quá đáng nếu yêu cầu chị lên đây ở cùng em. Nhưng mà...sống cùng em không?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip