1, rewrite.




Nước Vân Du. Triều đại Giác Ly.

Tiên đế băng hà, cả nước chìm trong màu trắng tang thương, trên mặt ai cũng mang nét buồn rười rượi. Họ chẳng đau lòng bởi cái chết của người mình chưa từng gặp mặt, họ chỉ sợ sau khi giang sơn rơi vào tay vị thái tử nhỏ tuổi sẽ trở nên suy đồi, thoái hóa.

Park Jimin- thái tử đương thời, năm ấy mới vừa tròn mười bốn tuổi, sau cái chết của người cha đáng kính, đường đường chính chính lên ngôi vua. Tuy nói là hoàng đế, nhưng quyền lực cũng chẳng nắm được là bao. Đa phần tất cả mọi chuyện đều phải được các tướng quân xét duyệt thông qua.

Lễ đăng cơ, Jimin ngồi trong phòng sát vách đại điện, mắt nhìn chăm chăm sàn cẩm thạch trắng xóa, tay nắm chặt lấy gấu áo lụa chẳng buông. Cô hầu khen y phục trên nguời hắn thật lộng lẫy, nhưng thật ra nó cũng chỉ là một bộ đồ màu trắng đính thêm vài viên đá quý không hơn. Nặng nề và gò bó.

Hắn từ trước đến nay chẳng mong gì ngoài sự tự do phía bên ngoài cung cấm, ấy thế mà lúc sinh ra đã phải chôn mặt ở trong bức tường thành dài hàng vạn dặm, chẳng có lấy một chút thoải mái. Giờ đây lên ngôi vua, hắn ý thức được mình phải từ bỏ ước muốn xa xỉ kia mà yên phận ngồi yên trị vì đất nước.

Mồ hôi túa ra như tắm, cái vòng đeo trên đầu như thể sợi dây siết chặt hộp sọ lại khiến hắn phải khó chịu mà nhíu mày. Sau khi lên tiếng đuổi cô hầu lắm lời ra khỏi phòng, Park Jimin thở dài, nhẹ đưa tay tháo đi thứ trang sức tượng trưng cho quyền lực mà mình đang sở hữu. Ngón tay khẽ mân mê viên đá to bản sáng choang, vội thả một luồng hơi dài ra khỏi cánh môi, ngay sau đó liền giấu nhẹm đi sự buồn bã vào sâu trong buồng phổi.

Cánh cửa sổ hốt nhiên mở toang, Park Jimin giật mình đảo mắt về phía thứ ánh sáng mạnh mẽ đang len lỏi vào phòng. Một dáng người nhỏ xíu leo qua khung gỗ, nhảy tọt vào trong, đánh tan đi bầu không khí đặc quánh nỗi lo âu trầm mặc. Trên người kẻ đó cũng là một bộ y phục trắng xóa, mái tóc đen dài càng làm tôn thêm làm da trắng đến không thực và cánh môi đào của người nọ.

"Park Jimin, người đang lo lắng à?"

Kẻ đương ngồi trong phòng bất giác híp mắt, khóe môi cong thành hình trăng khuyết, cả cơ thể tự nãy đến giờ vẫn gồng đến căng cứng bỗng chốc thả lỏng.

"Ừm, có một chút."

Kẻ đột nhập vào phòng bắt đầu tiến đến gần, rút ra chiếc khăn tay lau đi mồ hôi còn đọng lại trên trán vị hoàng đế trẻ tuổi. Xong xuôi, y giật lấy món trang sức trên tay Jimin, đội lên đầu hắn, miệng không ngừng lầm bầm trách móc:

"Sao lại tháo xuống? Sắp đến giờ rồi. Người phải sửa soạn cho đàng hoàng chứ. Hoàng đế phải chỉn chu người ta mới nể."

"Min Yoongi à. Hay là chúng ta cùng nhau bỏ trốn đi, ta không muốn làm vua đâu."

Yoongi nhăn mặt khó chịu. Rõ là y chẳng đồng tình tí nào với người trước mặt. Từ nhỏ cả hai đã sống trong lâu đài cùng nhau, hắn là hoàng tử thứ sáu của hoàng triều, y lại chỉ là con út của tướng quân thất sủng. Tuy đã ở bên Jimin được một thời gian không hẳn là ngắn, nhưng Yoongi phải thừa nhận là mình chưa bao giờ hiểu rõ về người này.

"Không. Người dân cần vua, một vị vua tốt. Người không thể cứ bỏ đi như thế."- Yoongi dùng hai tay mình ấp lấy đôi bàn tay nhỏ bé của người kia mà nhỏ giọng trấn an.

"Ta... Yoongi à, nếu không có ngươi ta sợ mình sẽ chẳng làm được gì cả. Sau này, đừng bao giờ bỏ rơi ta nhé? Có được không?"

Yoongi chỉ cười lớn rồi vỗ mạnh vai Jimin, "Thần còn đi đâu được nữa đây, thưa bệ hạ?"

Bỗng, bên ngoài có tiếng gõ cửa và tiếng gọi ý ới của đám người hầu. Yoongi đưa một ngón tay lên miệng ra hiệu cho người lớn hơn giữ im lặng, mình thì nhanh chân nhảy ra ngoài bằng đường cửa sổ, trước khi đi vẫn không quên dúi cho người kia chiếc khăn tay để lau mồ hôi.

Jimin nghiêm mặt, đứng thẳng lưng, đút vội chiếc khăn tay vào thắt lưng. Nghe theo lời người bạn thuở nhỏ, hắn sớm đã tính toán hết trong đầu. Phải lấy được lòng tin, đây là thời cơ tốt nhất để chứng tỏ quyền lực của mình trước các quần thần.

Giờ lành đã điểm.

Park Jimin tiến vào từ cửa lớn đại điện, dáng đi nghiêm chỉnh, khác hoàn toàn với vẻ nghịch ngợm mọi khi. Yoongi cũng chạy vội vào hàng, hai tay chắp lên trước mặt, cúi đầu cung kính đón chào đoàn người hộ tống hoàng đế tương lai bước lên ngai vàng.

Hắn bước lên bục cao, đặt tay lên lồng ngực còn đang đập thình thịch như trống đánh liên hồi, miệng đọc lời tuyên thệ một cách thật dõng dạc. Một vị tướng lớn, cũng không rõ là có chức tước gì, chỉ biết là người hầu cận đắc lực của tiên đế, tiến đến trao trượng cho Jimin, ánh nhìn như ngàn lưỡi dao xoáy sâu vào da thịt.

"Từ nay, đây sẽ là tân hoàng đế của triều Giác Ly."

Tất cả mọi người đều vỗ tay, nhưng gương mặt ai cũng ủ rũ chán nản. Bắt đầu từ thời khắc này, quốc gia coi như chính thức sụp đổ. Có vài người đứng dưới nhìn lên mà buông lời khinh khi, miệt thị. Cũng có kẻ hèn hạ hơn, chẳng dám lên tiếng, chỉ đứng từ xa mà săm soi cử chỉ.

"Hoàng đế quá nhỏ. Làm nên trò trống gì?"

"Đứng còn không vững nữa là."

Jimin ngồi xuống, cơ mặt vẫn căng như dây đàn. Vua không được lòng dân, khó mà trị vì cho tốt. Hít một hơi thật sâu, để cho mùi rượu thịt hỗn độn lấp đầy buồng phổi, khuôn ngực phập phồng lên xuống theo từng nhịp. Hắn đang cố lấy lại bình tĩnh cho trận đối đầu sắp tới.

Yoongi vốn đã định mở miệng dẹp loạn, đòi lại tôn ti trật tự cho chốn cung điện xa hoa thì người kia đã đi trước một bước. Hắn đứng dậy, cầm lấy chén rượu nâng cao quá đầu.

"Ta dù gì cũng chỉ vừa lên ngôi. Các khanh ở đây đều là người đã hỗ trợ cho tiên đế, cha ta. Dù gì cũng sẽ được coi là bậc trưởng bối. Hôm nay, ta kính các ngươi một ly."

Người hầu đồng loạt mang khay lên, rượu đều đã được rót sẵn ra chén trạm khắc hình hổ, phượng, chim chóc. Bọn người kia khó chịu ra mặt, thậm chí còn có người chẳng thèm đoái hoài mà vẫn làm ngơ, tay mân mê thớ ngọc dắt ở lưng quần.

"Rượu thì có thể uống, nhưng phải xét xem là bạn nhậu có xứng hay không."

Đó chỉ là một quan văn nhỏ trong triều, trước đây từng nhận hối lộ, vơ vét của dân. Tiên đế biết nhưng vẫn làm ngơ, bởi đó là em của cố vương hậu, nể tình xưa mà cho kẻ gian lộng hành. Gã vênh váo nhìn thẳng vào mặt Park Jimin ra vẻ thách thức. Trước đây ai cũng phải cúi đầu khi đứng trước kẻ trị vì, bởi luật đã ban, nhìn thẳng vào hoàng đế là đại tội khi quân.

Những tiếng cười nhỏ bắt đầu lan rộng ra khắp đại điện. Yoongi tức giận lên tiếng.

"Các người không còn biết tôn ti trật tự à? Đứng trước tân hoàng đế mà dám có thái độ bất tuân?"

Chợt.

Tất cả mọi người im bặt, hướng mắt nhìn về phía ngai vàng, nơi vị thiếu niên đang đứng ngửa mặt lên trời cười khùng khục. Hắn tự rót cho mình một chén rượu rồi tiến về phía kẻ đang lên giọng thách thức, mặc cho chức vị và phép tắc vẫn còn đang hiện hữu nơi cung điện tôn nghiêm.

Đám người tản ra hai bên, để lại một đường ở giữa cho Jimin đi qua. Những người hầu đều cúi gằm mặt, người run lẩy bẩy. Kẻ lớn trên cao gây chuyện, kẻ thấp cổ bé họng cũng tự nhiên bị liên lụy. Sống ở đây không dễ, từ nhỏ đã phải tập lễ nghi, chỉ cần lỡ sẩy chân làm rơi vỡ một món đồ, chắc chắn sẽ bị đánh thừa sống, thiếu chết.

Park Jimin đứng trước mặt tên kia, chiều cao cũng chỉ thấp hơn người ta gần nửa cái đầu, nhưng ánh mắt của hắn chẳng tỏ ra bất cứ một tia nao núng nào, cơ mặt xô đẩy nhau tạo thành nụ cười giả tạo.

"Chào cậu, ta xuống đây kính người một chén."- Hắn đưa li rượu đến trước mặt tên kia, đứng nghiêm chỉnh, cúi đầu cung kính.

Vua cúi đầu trước thần, không có phép tắc.

Gã ta vốn chẳng ưa gì thằng cháu này, gia tộc họ Kim cũng có một hoàng tử, chỉ vì cố hoàng hậu qua đời mà bị thất sủng, cả ngày chỉ biết ngồi trong thư phòng đọc đống sách y khoa. Sau đó cũng rời cung về quê ở ẩn, lấy họ mẹ, từ bỏ chốn cung cơ hiểm ác. Giờ ngai vàng trót lọt rơi vào tay Park Jimin, hoàng tử kia cũng chẳng có ý tranh giành.

Jimin lại lặp lại câu nói một lần nữa, tay đẩy chén rượu về phía người lớn hơn như đang ép gã phải cầm lấy nó rồi nốc cạn. Yoongi đứng nhìn, đôi lông mày cau lại, răng nghiến vào nhau ken két. Y tức vì hắn không được tôn trọng, lại càng giận cái thái độ vênh váo coi trời bằng vung của tên quan hạ thần.

Choang.

Ly rượu bị hất văng xuống đất vỡ tan tành, thứ chất lỏng nồng đậm bên trong văng ra tung tóe, dính lên bộ y phục trắng tinh của Park Jimin tạo thành một vệt nước trong suốt chảy dài từ ngực tới qua đan điền.

Hắn đanh mặt, ánh mắt sắc lại như dao. Gió bắt đầu nổi lên, tiếng vun vút quật vào cánh cửa to tạo nên tiếng động inh tai. Nến trong đại điện chập chờn như sắp tắt đến nơi, Park Jimin phất tay gọi lính. Nhanh như chớp, quân đội với bộ giáp sáng loáng đã có mặt, vây quanh khắp điện. Tên kia run rẩy lùi lại, miệng lắp bắp buông ra mấy câu hăm dọa vốn chẳng có sức nặng là bao.

"Ngươi... ngươi dám... ta là em của cố hoàng hậu."

Jimin chẳng quan tâm, phất tay áo lệnh cho lính ghì chặt hắn xuống sàn nhà, sức vẫy vùng của một tên chỉ biết ăn sung mặc sướng làm sao có thể đọ lại được với hai người lính ngày đêm tập luyện chờ ngày được ra sa trường.

Park Jimin cúi xuống nhìn thẳng vào mắt gã, nghiêng đầu cười khanh khách. Lại quay sang nhặt lại đống mảnh vỡ trên sàn nhà, cho vào lòng bàn tay gã rồi ép gã phải nắm chặt lại. Máu từ kẽ tay tuôn ra xối xả, rỏ xuống nền đất lạnh đanh. Những người xung quanh nhìn thấy mà khiếp sợ chẳng dám nói lời nào, đại điện náo nhiệt bỗng chốc chỉ còn lại tiếng la hét của kẻ tội đồ.

"Làm ơn tha cho thần."

"Cút."

Sau khi ra lệnh giam gã vào ngục, chờ ngày đem ra hành hình, hắn đứng dậy nhìn xung quanh một lượt. Những kẻ từ lúc nãy vẫn còn soi mói bây giờ đã nín thinh, cúi đầu run rẩy, hai bàn tay đan chặt vào nhau, thái dương toát ra mồ hôi lạnh.

"Từ giờ, nếu ai có thái độ bất tuân đều sẽ phải gánh chịu hình phạt còn nặng nề hơn như thế gấp vạn lần."

"Dạ rõ."- Đám người nói lí nhí trong miệng, chỉ sợ lớn tiếng cũng đủ để khiến cho vị vua trẻ tuổi nổi cơn thịnh nộ, để rồi đến cả gia tộc cũng chẳng còn sót lại bất cứ một ai.

"Còn nữa, bắt đầu từ bây giờ gọi là chúa tể Park, tất cả những danh xưng trước đây đều dẹp bỏ. Đây sẽ là triều đại Phác Kỳ. Và Min Yoongi, người hầu cận duy nhất của ta, sau này sẽ lên ngôi vương hậu."- Cả đại điện được một trận rúng động, ai nấy cũng đều hốt hoảng sau khi nghe hắn tuyên bổ hùng hồn rằng, một nam nhân, sau này sẽ chính thức được sắc phong vương hậu. Trước đây chưa từng có chuyện như thế xảy ra. Thà rằng thay đổi danh xưng, vẫn có thể chấp nhận được. Nhưng còn chuyện kia thì vốn dĩ đã là trái với luân thường đạo lí.

Không đợi người Yoongi kịp hoàn hồn, hắn đã tiến đến nắm tay y dắt ra ngoài, để lại sau lưng đám người vẫn còn đang ngây ngốc đứng suy ngẫm về những điều mình vừa thốt ra khỏi miệng.

Park Jimin muốn né tránh cái bóng quá lớn của những người đi trước, càng không muốn mình dẫm vào vết xe đổ của bất cứ ai. Hắn muốn lập nên một đế chế cho riêng mình, đổi mới toàn bộ và bắt buộc tất cả phải theo đúng khuôn khổ do bản thân đề ra. Những kẻ kháng lệnh chắc chắn sẽ phải chết. Đó là cách duy nhất để hắn có thể ngồi vững trên ngôi cao để trị vì đất nước. Đặc biệt, phải đảm bảo rằng người bên cạnh hắn luôn được an toàn. Mặc kệ những lời đàm tiếu, Park Jimin chỉ cần biết, Min Yoongi sẽ không vì ở cùng với hắn mà bị kẻ khác nhẫn tâm hãm hại.

.

"Từ nay quốc gia không còn hoàng đế, chúa tể nắm quyền hành cao nhất. Triều đại Phác Kỳ bắt đầu.

Nước Vân Du sắp sửa gặp đại nạn, khoảng thời gian sau này bỗng chốc trở thành thời kì đen tối nhất trong lịch sử ba nghìn năm của quốc gia vốn đã từng rất yên bình này.

Chúa tể quá nhẫn tâm, thần dân khó lòng được an ổn."- Trích "Quốc sử Vân Du"


20.03.2020

rewrite 25.10.2021

Há lổ, tôi nè. Chương này tình tiết sẽ khá nhanh, vì tôi muốn lướt qua mấy đoạn này và đi thẳng vào vấn đề chính như cái plot trước đây. Cơ mà vẫn muốn kể thêm xíu xiu về giai đoạn trong quá khứ. Lần này chắc sẽ có thêm rất nhiều tình tiết, do tôi mới đẻ ra thêm á. Chứ đoạn sau tôi lại cho trở về guồng quay cũ thôi à. Ráng đọc lại nha!- Jei

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip