14
Yoongi vốn tưởng Taehyung là người trầm tính, có vẻ học thức và thường mang trong mình một nỗi sầu không đáy. Có những đêm y thấy gã trầm ngâm ngắm nghía bức tranh, khẽ khàng đưa tay chạm lên nó, trong phút chốc một người một vật như hòa lại với nhau. Có lẽ đó là một khoảng mà gã thầy thuốc muốn giấu nhẹm đi, để có thể gặm nhấm, để có thể tưởng nhớ và để có thể cảm nhận rõ ràng nhất rằng em của gã vẫn tồn tại ở đây, ngay bên trong gã. Nhưng qua vài ngày tiếp xúc, Yoongi cũng dần thấy được một mặt khác của người nọ. Gã, thật sự là kẻ xấu xa. Taehyung luôn giở trò chọc ghẹo, và đôi lúc là tán tỉnh, bất cứ lúc nào, bất kể đó là nam hay nữ. Đã có những lần Yoongi trở thành đối tượng cho những câu bông đùa cợt nhả có thể khiến người ta đỏ mặt, nhưng với kẻ không còn tin vào tình yêu như y thì có lẽ chúng chẳng có tác dụng là bao.
Cả hai đã có một thỏa thuận về chỗ ngủ, nơi có thể đặt lưng xuống vào mỗi tối. Căn nhà nhỏ không có quá nhiều diện tích, cả hai phải chấp nhận chen chúc trên một chiếc giường. Nhưng sau một đêm ngủ cùng nhau, vì chiếc giường nhỏ không thể chống đỡ nổi trọng lượng cơ thể của hai cậu thanh niên, và việc nằm cạnh nhau cũng chẳng thoải mái gì cho cam. Cuối cùng, Taehyung là người chuyển xuống đất nằm với một bộ chăn nệm, đủ để gã có thể giữ ấm. Sức khỏe Yoongi chưa hồi phục hoàn toàn nên không cần nói cũng biết y sẽ được nhường cho chỗ ngủ êm ấm hơn, hiển nhiên là không thể sánh bằng nơi ở trong cung điện, nhưng có lẽ đây cũng chẳng phải một lựa chọn tồi.
Yoongi không thể ngủ nếu xung quanh hoàn toàn bị bao trùm bởi bóng tối, vậy nên Taehyung đã đồng ý thắp đèn suốt đêm mặc cho dầu đang khan hiếm đến thế nào. Đổi lại, y phải phụ giúp gã trong mấy công việc vặt vãnh như phân loại thuốc, phơi thuốc hay giặt giũ quần áo.
Yoongi rất chú tâm vào việc học hỏi những bài thuốc hay, đồng thời cũng chẳng than oán mà an phận làm theo lời người lớn hơn dặn dò. Trong lúc Taehyung đang phổ cập cho y về một loại cây thuốc hiếm mà gã vừa hái được thì một đứa trẻ chạy xộc đến trước cửa, miệng thở dốc, trán đầm đìa mồ hôi, nét mặt cực kì lo lắng.
"Thầy lang Kim, mẹ con, mẹ con."
Taehyung dừng tay, chạy đến gần thằng bé, hỏi một cách gấp gáp, "mẹ còn bị làm sao?"
"Con không biết. Đáng sợ lắm."
Taehyung vỗ lưng trấn an, sau đó chạy vào nhà lấy cái tráp, trong đó có sẵn những loại đồ dùng thuốc thang cơ bản dùng cho cấp cứu. Đoạn, gã chạy ra ngoài, còn không quên ngoái đầu lại nhìn Yoongi, hất mặt tỏ ý muốn y cùng đi theo.
Thằng bé dắt hai người chạy qua vài khúc quanh, đến một con đường mòn có gốc cây to thì rẽ vào, sau cùng nó dừng lại ở một ngôi nhà nhỏ cũ kĩ. Đám trẻ trong nhà chạy ùa ra, không khó để nhận ra thằng bé lúc nãy là anh cả. Đàn con đếm sơ qua thì khoảng năm, sáu đứa; trai có, gái có. Đứa nào cũng gầy guộc, ốm yếu, qua đó có thể biết gia đình này cũng không khá giả gì mấy, thậm chí là còn không đủ ăn.
Taehyung tức tốc chạy vào trong theo hướng dẫn của đứa lớn nhất. Gã thấy một người phụ nữ đang nằm co giật dưới đất, miệng sùi bọt mép, tay chân co quắp, mặt tái mét.
"Động kinh rồi. Mau lấy cho ta cái gối hay vật gì đó có thể kê đầu", vừa nói gã vừa dùng tay đỡ đầu người kia tránh bị đập liên tục xuống đất. Một đứa con gái nhỏ thó nhanh nhảu mang tới một cái áo, cuộn lại rồi đưa cho Taehyung kê xuống đầu mẹ nó.
Yoongi đứng bất động nhìn theo từng cử chỉ một. Thuần thục và điềm đạm. Taehyung bỗng dưng hóa thành một người khác hoàn toàn, không bông đùa, không cười cợt, không trầm mặc, trong mắt gã chảy một dòng nhiệt huyết, bộ dạng cực kì nghiêm túc. Thoáng chốc, Yoongi cảm thấy hình ảnh này rất quen thuộc.
Taehyung nhờ đám trẻ lấy cho mình một trái chanh, cắt đôi rồi nặn vào miệng người phụ nữ. Một lúc sau bà ấy nằm im lìm, thở dốc, có vẻ là đã qua cơn nguy kịch. Cấp cứu xong, Taehyung kê cho bà ấy một đơn thuốc, dặn dò kĩ lưỡng sau đó quay người rời đi, không đợi người nhà họ kịp đưa tiền chữa bệnh.
Yoongi cũng bám sát theo ở phía sau. Đi được một đoạn, Taehyung lên tiếng:
"Ta dạy ngươi một vài bài thuốc, hôm nay ta muốn ngươi nhìn thấy cách sử dụng chúng"
Yoongi gật gật đầu. Như nhận ra người nhỏ hơn vẫn còn khúc mắc, gã mở lời trước, "vẫn còn thắc mắc gì nữa sao?"
Y dùng tay viết lên lòng bàn tay gã, không nhận tiền sao. Taehyung cười thành tiếng, đưa tay xoa đầu y.
"Họ nghèo mà. Sao? Sợ ta không đủ tiền nuôi ngươi à? Yên tâm yên tâm, ngươi cứ việc ngoan ngoãn ngày ngày phụ giúp ta đi, muốn ăn bao nhiêu thì cứ ăn, ta không để ngươi đói đâu. Còn nếu không đủ tiền ăn, ta sẽ ăn thịt ngươi để thay thế. Trắng trẻo thế này chắc mùi vị không tệ nhỉ."- vừa nói vừa làm bộ thèm thuồng, mắt híp lại, cười nhếch mép; trông không khác gì mấy tên lưu manh chuyên đi trêu ghẹo phụ nữ.
.
Jimin ngồi trên ghế lông thú, tay bóp bóp trán, lông mày nhíu chặt. Nghe tình hình và chiến lược được đề ra, có vẻ cuộc chiến này không thể kết thúc nhanh chóng mà không có mất mát. Vũ khí tối tân nhất của Vân Du cho đến giờ là đại bác. Nhưng số lượng quá ít, đạn không đủ để tiêu diệt quân địch. Một vị tướng quân đã đưa ra ý kiến, phải liều mạng một phen, bắn đại bác để tấn xông tinh thần kẻ thù, sau đó cho quân đánh úp trong lúc chúng hoảng loạn; đánh nhanh thắng nhanh. Nhưng rủi ro cũng cực kì cao, cứ cho là chúng sẽ mất bình tĩnh, nhưng cụ thể thời gian là khoảng bao lâu, quân ta liệu có đủ nhanh để bắt chúng đầu hàng. Hiện tại số lượng không chênh lệch nhiều, nhưng vũ khí của ta thì thua xa. Bọn chúng nhận được viện trợ từ những nước khác cũng lăm le chiếm đoạt Vân Du, nghe đâu đã có thứ gọi là súng ngắn, sức công phá không lớn bằng đại bác, nhưng không cồng kềnh, dễ dàng mang theo trong lúc chiến đấu, vả lại sát thương không hề nhẹ. Nếu đánh giáp lá cà, giáo mác thô sơ chắc chắn không thắng nổi.
Cuối cùng, có lẽ phương án "đánh nhanh thắng nhanh" là có vẻ khả dụng nhất. Park Jimin cho quân chuẩn bị ngay trong đêm, bản thân cũng mặc áo giáp, mài gươm kĩ càng.
Không gian tối đen, đặc nghẹt mùi khét do cỏ cháy. Chỉ có ánh sáng từ những ngọn đuốc vẫn còn le lói, đoàn người nhanh chóng di chuyển thật khẽ khàng ra khỏi căn cứ. Chúa tể Park đi ngựa, đi phía sau chỉ huy. Hắn ra lệnh cho một toán quân lớn đi vòng về phía dòng sông, bọc sau chỗ ở của địch. Còn hắn và một tướng nữa dắt số lính còn lại, cùng đại bác, dương đông kích tây. Thời gian để kết thúc trận đấu là trong đêm nay, nếu kéo dài hơn cả sức người sức của đều không trụ được nữa.
Hàng người xếp dài, thật ngay ngắn. Phía trước là một hàng rào khiên, ngay sau đó là khẩu đại bác to bằng vài người gộp lại, nòng hướng về mấy túp lều phía xa.
"Bắn!"- Jimin hét to, tay phải cầm gươm giơ lên cao ra hiệu cho lính châm ngòi nổ.
Một tiếng động lớn làm rúng động cả màn đêm, khói và đất trộn lẫn nhau, mịt mù. Tướng phe địch đang ngủ bị làm cho hoảng loạn, trên người vẫn còn mặc y phục thường, không có dấu hiệu đã chuẩn bị. Dòng người chạy rầm rập, chen lấn nhau. Có vài tiếng thét lẫn vào trong đó, nghe rất rõ.
Quân phía Tây rút về hậu phương.
Thời cơ đã đến, tướng quân cùng toán quân mai phục bọc hậu, tiến lên công phá đồn địch. Một tên tướng thoát thân chạy về nước, tên còn lại chết dưới gươm của chúa tể.
Trận lần này Vân Du toàn thắng, vị thế của chúa tể Park cũng tự nhiên được củng cố.
Park Jimin trở về trong sự hân hoan của toàn vương quốc, nhưng trái tim hắn chỉ mong nhanh chóng nhìn thấy nụ cười chung vui của Min Yoongi. Lần này, hắn muốn đích thân báo tin mừng, đồng thời cố gắng chuộc lại lỗi lầm với người thương.
Dân chúng đứng chật ních hai bên đường, để cho đoàn quân đi ở giữa, chúa tể ngồi trên ngựa, miệng nở nụ cười. Chợt, hắn dứng lại, chậm rãi xuống ngựa, sau đó từ từ tiến đến một gian hàng bên lề đường. Hắn đi đến đâu, mọi người tản ra đến đó.
"Ai là chủ gian hàng này?"
"B...bẩm, là thần", một người đàn ông tiến đến, chắp tay, cúi đầu cung kính, giọng run run có vẻ khá sợ sệt.
Jimin đảo mắt nhìn, sau đó đưa tay cầm lấy một vật hình hộp chữ nhật, dẹt, to bằng bàn tay, mạ vàng lấp lánh, có lỗ dọc trên thân.
"Đây là cái gì?"
"Bẩm, là kèn của phương tây, tên gọi là Hác-mô-ni-ca, dùng để chơi nhạc, âm thanh rất hay ạ."
"Có thể khắc chữ lên được không? Ta muốn mua nó."
"Nếu người muốn, thần sẽ khắc chữ lên đó và dâng tặng người. Xin hỏi người muốn khắc chữ gì ạ?"
"MYG."
.
"Tôi thích Kim Taehyung quá đi mất."
"Nhưng gã sẽ không bao giờ là của cậu."
"Cậu không cần nói thế đâu, đồ xấu tính ạ."
"Tôi chỉ nói sự thật thôi mà."
"Không chơi với cậu nữa."
"Thế có muốn nghe tiếp không?"
"Có chứ. Háo hức quá đi, không biết khi Park Jimin phát hiện Yoongi đã biến mất sẽ có biểu cảm thế nào nhỉ."
.
30.07.2020
rewrite27082022
Chào. Drama sắp đến rồi, bộ truyện này tôi đã thay đổi kha khá tình tiết và phải hệ thống lại toàn bộ dòng thời gian, diễn biến, nhân vật. Đừng trách tôi vì ra chậm nhé! Nhân tiện thì những chương này khá êm đềm, hãy tận hưởng cùng tôi vì sóng gió sắp ập đến rồi.- Jei.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip