5



Yoongi đã mất hàng giờ liền để kiếm tìm một dáng hình quen thuộc. Nhẽ ra giờ này Chou phải đang nằm nghỉ ngơi trong phòng của chính mình, ngay bên cạnh hậu điện, cách khoảng một trăm bước chân về hướng bắc. Nhưng rõ là khi y lui tới, căn phòng nhỏ không hề có chút dấu hiệu của một người đã ngủ qua đêm. Mền gối vẫn xếp ngay ngắn và ngọn đèn cầy thì lạnh đanh, chẳng được ai châm lửa.

"Chou đâu?"- Yoongi lên tiếng hỏi một kẻ hầu mọn đang cặm cụi quét lá rơi sau cơn bão lớn. Cô ta co rúm người lùi về phía sau như thể đang sợ hãi một điều gì đó, miệng lắp bắp trả lời, "Thưa...vương hậu, có lệnh đưa cô ấy đến khu nhà tập thể để tiện chăm sóc."

Y nhíu mày giận dữ, khu tập thể là nơi những nô bộc thấp kém nhất cư trú, chúng dơ dáy, bẩn thỉu, hôi hám và cực kì hung hãn. Nên biết, chỉ cần có người mới đến và không có sức chống cự, chắc chắn sẽ bị lôi ra đánh đập một cách rất dã man. Vậy ai đã ra lệnh đưa Chou đến đó? Một nơi kinh khủng đến như vậy vốn không phù hợp để dưỡng bệnh.

Nhanh chân chạy ngay đến đó, mặc cho phép tắc đã đặt ra từ bao đời trước, rằng quý tộc không bao giờ lui tới những nơi chỉ dành riêng cho những tên đốn mạt kém hèn. Vải lụa quét đất, bẩn mất một mảng to, ướt sũng. Kéo theo đó là hàng chục ánh mắt nghi hoặc của lũ hầu lắm lời, biếng việc. 

Vương hậu Min luôn là đề tài nóng bỏng trong tất cả những cuộc đàm tiếu từ suốt mười năm nay, và bây giờ cũng chẳng ngoại lệ, thậm chí còn nóng hơn so với trước đây. Trách ai bây giờ? Đương kim vương hậu, nam hậu đầu tiên, và cũng là người duy nhất bị ruồng bỏ ngay trong chính đại lễ sắc phong của chính mình; bọn họ không muốn để ý cũng không được.

Yoongi len qua đám người đứng chật cả sân, nam có, nữ cũng có. Chúng trố mắt nhìn rồi nở nụ cười châm biếm, có vài kẻ thì chỉ trỏ xì xào. Có lẽ chuyện hôm qua đã tới được tận nơi này rồi. Y mặc kệ, ghé chân tới một căn phòng bé tẹo ọp ẹp nằm sâu trong góc của khu tập thể. Mở toang cánh cửa, Yoongi nhíu mày, bất giác chun mũi lại vì mùi hôi hám tỏa ra từ phía bên trong. 

Nheo mắt nhìn thật kĩ, y thấy rõ cô hầu thân cận của mình đang vùi người trong một đống rơm to, gương mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh toát ra khắp người, ướt hết cả một mảng áo nhăn nhúm.

"Người đâu! Mau tới đây. Nhanh lên!"

Những người hầu đứng ngoài đợi, sau khi nghe tiếng chủ nhân gọi liền nhanh chóng chạy vào, giúp y đỡ Chou lên. Một nam nhân trong số đó tiến đến đầu tiên, cõng cô trên vai, nỗi lo lắng bỗng chốc phủ trùm hết cả gương mặt đen sạm. Đó là người bạn chơi với Chou từ nhỏ, được tướng quân Min nhận về nuôi sau trận chiến khốc liệt với quân phương bắc, dòng tộc có lẽ cũng đã mất gần hết, không ai thân thích. Yoongi biết, với gã, Chou là gia đình, là người thân, hay thậm chí là nguồn sống. 

"Đến thầy lang!"- Y chạy theo bóng lưng to lớn của người nọ, miệng hét lớn ra lệnh cho những người kia cùng đi theo. 

Sau khi trao Chou cho vị thầy thuốc giỏi nhất cung điện, tên người hầu ngồi thụp xuống đất, hai bàn tay che lấy mặt tựa chừng rất đau đớn. Yoongi tiến đến đặt tay lên vai người kia, nhẹ giọng an ủi.

"Yên tâm đi, Chou sẽ không sao đâu."

"Cô ấy...thực sự rất quan trọng với thần."

"Ta biết, chị ấy cũng rất quan trọng với ta nữa. Ngươi tên gì nhỉ?"

"Jax, thưa vương hậu."- Gã trả lời bằng thái độ cung kính nhất. Yoongi gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, sau đó cả hai cùng ngồi đợi người bên trong tỉnh lại cho đến tận lúc tối trời.

Có lẽ sắp tới Yoongi sẽ không chỉ có mình Chou nữa. Jax trông khá hiền lành và đáng tin tưởng, ít nhất là cho đến giờ gã vẫn giữ đúng khuôn phép và lòng kính trọng đối với y. Đặc biệt, gã hoàn toàn có thể vì Chou mà rơi nước mắt.

Thế là quá đủ rồi. 

Đã đến lúc Chou tìm được hạnh phúc cho chính mình.

.

"Dạo này vương hậu có vẻ gắt gỏng. Cô người hầu Lim hay hầu hạ việc tắm rửa cũng bị đánh đến bị thương nặng, nằm liệt một chỗ. Nghe nói chỗ bị đánh thịt nát bấy, da rách bươm đến lộ cả xương, rất tàn nhẫn."

"Sao lại tới mức đấy?"

"Hình như cô ta chuẩn bị nước tắm quá nóng, suýt nữa thì vương hậu bị bỏng."

"Nhưng như vậy thật sự là quá tàn nhẫn."

"Ừ, chắc do bị thất sủng nên trút giận lên người hầu đấy mà."

Bọn người hầu vừa đi vừa nói, bàn tán rôm rả về thái độ của vương hậu mấy ngày gần đây, vừa nhắc đến việc y bị thất sủng liền bụm miệng cười. Một cô liền lên giọng nhắc nhở.

"Cô không sợ sẽ bị vương hậu nghe thấy à?"

Ả vừa nghe được liền nén lại nụ cười, liếc đôi mắt sang người kia, cười khinh bỉ.

"Ta là người hầu thân cận của công nương đương đắc sủng, chẳng lẽ lại sợ một nam nhân bị ruồng bỏ?"

Đến lúc này tất cả đều cười lớn, đồng loạt hưởng ứng.

"Phải đó, phải đó!"

Y đứng đấy, lười biếng nhấc môi.

"Cứ để bọn họ cười xong đi, sau đó liền đưa họ đi khâu miệng cho ta."

.

Mấy hôm vừa rồi Yoongi thật sự cảm thấy nỗi bất an tràn ngập trong lòng, y trừng phạt người khác để củng cố địa vị nhưng đồng thời những cảnh tượng đấy cũng ăn sâu vào tiềm thức, ám ảnh y trong từng giấc ngủ. Tuy những người đó thật sự có lỗi, nhưng tội của y lại còn nặng hơn.

Lợi dụng người khác để đổi lấy sự bình yên cho mình, ấy vậy mà y đã bao giờ thực sự cảm nhận được sự thanh thản, hay chỉ luôn mang cảm giác tội lỗi làm nặng trĩu đôi vai gầy. Yoongi sợ hãi những tiếng la hét cứ hằng đêm lại vọng về đánh vào màng nhĩ, mùi hôi tanh của máu ám vào cơ thể mà không thể tẩy rửa được. Hình ảnh những người phải chịu cực hình luôn hiện lên trong đầu, chẳng biết từ khi nào nó đã trở thành một miền kí ức khó quên trong y. Nỗi lo lắng, cảm giác tội lỗi đang bào mòn linh hồn Min Yoongi, làm thối rữa đi thân thể gầy gò này, nó cứ thế ăn thật sâu vào tiềm thức, khiến y chưa bao giờ ngưng nhớ về nỗi đau đớn thấu tâm can.

Hôm nay Yoongi cảm thấy khí trời trong xanh nên liền thay y phục đi dạo hoa viên. Những tưởng sẽ tìm được sự yên tĩnh, nhưng bên tai lại cứ loáng thoáng những lời bàn tán bêu rếu về mình.

Đứng im lặng sau gốc cây đại thụ, y lắng nghe từng lời về mình. Chou định ra cho chúng một bài học thì bị y ngăn lại ngay tức khắc.

"Không cần đâu, đừng làm gì cả, họ nói phải mà."

Yoongi nói rồi cười lạnh, ánh mắt nhuốm một nỗi buồn không thể tả, tay tiếp tục cắt những bông hồng đỏ rực. Chou nghe chủ nhân nói vậy liền lùi ra sau, im lặng đứng đấy, mắt vẫn lăm lăm nhìn về phía bọn người kia. Bỗng nhiên mấy ả người hầu ấy im bặt, điều đó kéo sự chú ý của Yoongi từ những khóm hoa hồng sang những lời nói láo xược kia.

"Ta là người hầu thân cận của công nương, chẳng lẽ lại sợ một nam nhân bị ruồng bỏ?"

Nghe đến đây Yoongi liền lặng người, vậy ra cho dù y có cố gắng đến mức nào thì trong mắt những người đó, y cũng chỉ là kẻ không được sủng ái, vĩnh viễn không thể đứng cạnh kẻ trì vì. Vị trí bên cạnh chúa tể tuy rằng từ lâu đã định sẵn là của y, nhưng không biết từ khi nào sự hiện diện của nàng ta khiến cho mọi thứ đều thay đổi, rõ ràng đối với đám người kia y không bằng một nữ nhân đến từ một đất nước xa xôi nào đó.

Sự ghen hờn đố kị trong Yoongi chưa bao giờ nguôi, thậm chí nó ngày càng lớn hơn. Tuy y không có bất kì hiềm khích nào với Tris nhưng thử hỏi có ai lại không đem lòng ghen tức khi phải chịu kiếp chung chồng? Thế là một lần nữa, vương hậu lại trở thành còn người tội lỗi chất chồng, tàn độc bậc nhất chốn hậu cung.

Để đến khi mọi chuyện y làm đều đến tai chúa tể qua những lời đồn đại sai sự thật. Chẳng biết từ khi nào y lại trở thành kẻ giết người không ghê tay với những cực hình vô cùng khủng khiếp, một vương hậu độc đoán với đôi tay nhuốm đỏ máu tanh và trái tim khô cằn đến nỗi không thể tìm được chút lòng vị tha.

Đối với người trong tòa thành, Yoongi chính là hiện thân của quỷ dữ, sẵn sàng giết chết kẻ nào ngáng chân mình với nụ cười luôn nở trên môi.

Trước đây chuyện này cũng xảy ra không ít, nhưng Park Jimin vẫn không cho rằng nó quá nghiêm trọng và chẳng mấy quan tâm đến những vấn đề ấy. Nhưng lần này thì khác, sau khi nghe về sự oan khuất của những người hầu kia liền vô cùng tức giận, ngay lập tức triệu y đến đại điện hỏi tội. Yoongi vừa bước vào liền nhận ra vẻ mặt vô cùng giận dữ của kẻ trị vì, mắt hắn tỏa ra hàn khí đến lạnh cả người, từ đầu đến cuối vẫn cứ nhìn chằm chằm vào con người bé nhỏ đứng giữa đại điện.

"Em nghĩ gì mà lại làm vậy?"

Hắn bỗng lên tiếng khiến y giật nảy mình, không dám ngước mặt lên, đôi tay không thể thả lỏng mà giày vò y phục đến nhăn nhúm. Cắn má trong để lấy lại sự bình tĩnh, tay y cũng ngưng bám vào gấu áo, trực tiếp hướng ánh nhìn về phía chúa tể rồi cất giọng.

"Ta làm vậy thì có gì sai? Những người đấy là không xem ta ra gì, dù gì ta cũng là vương hậu, ta phải bảo vệ tôn nghiêm của mình."

Park Jimin cười khẩy, hắn chẳng muốn nghe những lời này nữa, thời gian qua hắn cũng đã nhường đủ rồi. Hắn không phải là mới biết chuyện này ngày một ngày hai, những lần trước đã nhắm mắt cho qua nhưng y cứ như vậy thì hắn không thể tha thứ được. 

Quá tàn độc!

"Cho dù có như vậy thì những hình phạt đấy là quá khắc nghiệt! Không thể chấp nhận được! Em có cảm thấy mình quá tàn nhẫn không? Làm sao em có thể ngủ yên khi đã làm ra những việc như thế?"

Bầu không khí đang ngày càng chùng xuống, không khí cứ như bị loãng đi, hô hấp của Yoongi ngày càng trở nên khó khăn, cố mở miệng để giải thích nhưng vốn dĩ là không thể. Đúng lúc y đã gần như không thể đứng vững trên đôi chân mình thì phía cổng đại điện phát lên một giọng nói quen thuộc.

"Người đừng quá tức giận, anh ấy cũng chỉ là bất đắc dĩ mới trừng phạt những người đó thôi."

Yoongi lúc này không thể động đậy, cả người tê cứng lại, chỉ có thể lắng nghe để đoán biết tình hình. Y trở nên đau lòng hơn khi cảm thấy giọng hắn dịu đi vài phần, vẫn mãi là vậy, hắn coi trọng nữ nhân đó hơn y, chỉ một lời thốt ra ngay lập tức khiến tình thế xoay chuyển.

Park Jimin hừ lạnh, hiện tại thật sự không muốn thấy y nữa. Hắn cảm thấy Yoongi không còn là y của ngày xưa, càng không phải là còn mèo nhỏ lương thiện mà hắn từng gặp, thay vào đó là một Min Yoongi bị hờn ghen che mắt, càng ngày càng dấn sâu vào tội lỗi. Kẻ trị vì thực sự sợ hãi, rằng nếu không có một ai ra tay ngăn cản, người hắn thương chắc chắn sẽ sa chân rồi bị nuốt chửng bởi chính con quái vật đang hình thành bên trong y từng ngày.

"Ta cấm túc em ở trong điện, trong một tháng không được bước ra ngoài nửa bước."

Nói xong hắn nhanh chóng đi ra ngoài, lướt qua y với đôi mắt lạnh băng và không ngoảnh đầu lại dù chỉ một lần. Cơ thể Yoongi lúc này mới được thả lỏng, đổ rạp xuống, hô hấp ngày càng trở nên khó khăn, đặt đôi tay run rẩy lên lồng ngực, cảm giác này thật khó chịu.

Buông tay xuống, đôi mắt bây giờ đã bị nhòe bởi một tầng nước, y như người điên, ngồi giữa điện cười lớn. Tris thấy vậy chạy lại đỡ y.

"Ngươi buông ra! Không phải vì ngươi ta cũng không ra nông nỗi này."

"Tôi...tôi...thật sự là không..."

"Thấy ta đáng thương lắm sao?"

"Tôi..."

"CÚT! Cút hết đi!"

Cả người hầu và Tris đều im lặng rời đi. Bên trong đại điện rộng lớn chỉ còn sót lại một hình bóng bé nhỏ nằm cuộn tròn tự bao bọc lấy bản thân, không phát ra một tiếng động gì, như thể một con sâu tạo kén để bảo vệ mình, mãi mãi không muốn thoát ra. Vì sợ bị tổn thương mà y sẽ không bao giờ có thể dang rộng đôi cánh để hướng về bầu trời kia.

Yoongi cảm thấy thật nực cười, nàng ta quá đỗi xinh đẹp lại vô cùng dịu dàng, đến cả Yoongi còn cảm thấy nàng ta xứng đôi với chúa tể, vậy tại sao lại không từ bỏ? Y biết rõ kết cục của mình nhưng vẫn cố ôm mãi không buông, để bây giờ khổ sở với đoạn tình cảm không có kết quả này.

Có lẽ y nên buông bỏ để sống một cuộc sống yên bình, nhưng cớ sao vẫn không thể làm được. Yoongi bước từng bước ra khỏi đại điện, lê tấm thân nặng nề về cái nơi mà chỉ mình y lui đến, lạnh lẽo và cô đơn như chủ nhân của nó vậy.

Bước vào phòng, thả trôi cơ thể theo không khí để đáp lưng xuống chiếc giường từ lâu không còn hơi ấm, nở nụ cười gượng gạo đã được tập luyện từ khi còn nhỏ. Yoongi không muốn cười trong đau đớn nữa, y muốn nhắm mắt lại, ngủ một giấc thật dài để đến khi tỉnh lại, y có thể sống cuộc đời trọn vẹn của chính mình.


07.04.2020

rewrite 02.11.2021

.

Ờm, chương này đã phần là chép lại từ fic cũ, chỉ có đoạn đầu và một vài chỗ được sửa lại cho phù hợp với những chi tiết được tôi "đẻ" ra thêm. Sau này có thời gian tôi sẽ xem lại một lượt nữa.- Jei.


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip