Chương 23: đi khỏi xứ Long Xuyên
" Em cười đi , bây giờ em xấu lắm"
Đi được một đoạn cậu mới quay sang nói chuyện với cô, thế mà cô không thèm để ý cậu luôn... Cô cứ thẫn thờ cho tới lúc về nhà, mãi buổi tối, khi cậu ngồi bên cạnh thì cô mới buồn buồn kể:
" Ngày xưa cậu Duy ngoan lắm, cô coi cậu ấy như anh trai vậy, mà bây giờ chẳng biết tương lai cậu ra sao..."
Cậu khẽ ôm cô, dỗ dành mấy câu, vợ của anh, mợ cả của cái nhà này, lòng thương người hơi bị nhiều đấy, chả biết em có thương chồng em nhiều như thế không nhỉ ?
...
Mấy bữa nay giở giời, cô hơi mệt trong người, nhiều lúc mệt không buồn ăn uống. Còn cậu, chả hiểu sao mà tự nhiên sốt, nằm mê man trên giường hại ông bà phải về gấp. Có lẽ, ngày nắng hôm nay tắt hẳn, thì ngày mưa cũng chuẩn bị tới...
Mợ Hai hốt hoảng chạy vào nhà đâm sầm vào cô, nhìn mặt mợ ấy tái mét sợ sệt, xin lỗi mà cô hơi khó hiểu, tới lúc lính trên thống đốc tới bắt thì cô mới vỡ lẽ.
Ông bà chẳng kịp can, cô bị chúng nó lôi lên tòa án trên tỉnh, nhầm người à?...
Nhưng khi ông thống đốc đập bàn cô mới sững sờ...
Cậu Duy bị thương nặng, nằm bất tỉnh, và cô là người đâm cậu ấy?
Nhìn bức thư lục trong phòng cô nằm trong tay ông thống đốc, cô tức nghẹn, rõ ràng cô không biết bức thư đó gửi đến, cô lại càng không biết cậu Duy rủ cô gặp mặt, có khi nào mợ Hai mợ ấy đâm cậu ấy lại đổ tội cho cô không ?
Mà sao bằng chứng chống lại cô hết rồi?
Tội của cô đồng nghĩa với giết người, nếu cậu Duy chết, cô bị oan càng thêm oan sao... đầu óc cô ù đi, cả người rệu rã, mệt quá... Cái gì mà giam cô, cô không nhớ...
Nghe bảo ngày hôm đó, trước cửa tòa án tỉnh, một thống đốc một dân chửi nhau ầm ĩ, thống đốc tức, nhưng không đụng đến Ông hội đồng Phác, chẳng cho bọn lính gồng cổ mà thống đốc bắt bọn nó đuổi đám dân đen đi, để hai người có chỗ chửi nhau.
" Bênh con thì bênh vừa thôi, không khéo cái tính lại như thằng cha nó, vì tình mà đến cả Huynh Đệ cũng giở mặt !"
Ông hội đồng Phác kháy, thống đốc nóng máu, đáp lại chả vừa :
" Ít ra đây cũng có chức có quyền, chứ ko như đằng ấy không được mấy thằng Tây trọng dụng hổng có được làm thống đốc như đằng này nên ghen ăn tức ở phải hôn?"
ông hội đồng tức nổ đom đóm mắt, hậm hực, ừ, đấu làm sao nổi cái thằng cha lắm chữ lắm nghĩa này, bực ghê gớm!
Hai ông đang hùng hùng hổ hổ thì vợ cả của thống đốc ra can, nếu còn cãi nhau thì đành kêu bà Tư ra cho hai người giải quyết!
Im ỉm ìm im thôi chả cãi nữa, mời nhau ly trà, ghế ngồi chưa ấm mông ông hội đồng đã hằm hằm trở về.
..
Khổ Thái Anh, mệt nhọc tỉnh dậy thì cái mùi ẩm mốc làm cô suýt choáng, số cô, nó đen tới mức sao mà có duyên với cảnh tù tội thế không biết.
Cậu sốt chưa tỉnh, cô thì bị bắt giam, tâm trạng bà má chẳng mấy tốt đâu nhỉ, rồi cô lại nghĩ tới mợ Hai...dẫu sao, cô...cũng là dâu cả, làm sao đặng tròn chữ Hiếu...
Cô đang thở dài thì thấy đám lính lại dắt cô đi, ở trong gian phòng nhỏ phía Đông cái đinh thống đốc, chúng nó bảo cô ở đấy, rồi đi mất, ơ hay, có phải thống đốc ông ấy bị bệnh không, hay cảm nắng, đối đãi với phạm nhân đâm con mình tốt như thế à ? Cô mệt quá kệ luôn, vừa đặt lưng xuống đã thiếp đi rồi.
...
Hôm sau, cô lại được giải lên tòa án lần nữa, nếu như là mợ của lần trước sẽ kêu oan quỳ trước mặt thống đốc, giãi bài cơ sự rằng cô không biết lá thư như, rằng hôm cậu Duy bị đâm, cô thấy mợ Hai hối hả chạy vào nhà, nhưng ...lần này... Cô im lặng...
Cậu Duy tỉnh rồi, nghe đâu người còn đang cuốn vải mà vẫn muốn chạy ra kêu oan cho cô, chắc cậu không biết ai đâm cậu đâu, hôm đó cậu say nữa chứ ...Mà kẻ ra tay lại đâm đằng sau.
Kệ cậu bảo sao, cô cúi đầu nhận tội, cậu Duy hoảng ơi là hoảng, nhất định kêu Thái Anh cô nói dối, Thái Anh trong sạch, bà con dân trong tỉnh kéo đến đông không chỗ đứng, thống đốc thấy con trai như thế thì sốt hết cả ruột, thành thử tòa án trở nên hỗn độn hẳn.
Một thằng lính chạy vào nói nhỏ bên tai ông thống đốc, chả biết chuyện gì chứ nhìn mặt ông có vẻ nguôi nguôi, cho tạm ngừng phiên tòa nghỉ, tầm 11h mới xử tiếp.
Cô khẽ thả lỏng... Nhìn dáng thống đốc đi vào phòng trong ...Khoan đã... cái người vừa mới vào trước thống đốc... Bà ấy? Làm gì ở đây?
Còn cậu Duy nhìn cô thì ấm ức lắm. Hỏi cái gì cô cũng chả thèm trả lời, cô đang lo ngó coi bà má chồng có tới hay không thôi!
Người mong đến chẳng đến, mà người đến là con Sa, mắt nó đỏ hoe, nhìn cô từ xa, xong, cô định lại hỏi chuyện thì nó quay lưng đi mất, hình như khóc thì phải?
Đúng 11h thống đốc bước ra, ông thanh liêm thật, chỉ xử cô từ nay rời xa cái xứ này thôi, dù chỉ là một gang tay đất Long Xuyên này cũng không được bước vào, mức phạt không nặng, không nhẹ nhưng răn đe !
Lòng cô chùng xuống, nên khóc hay nên cười? Vui hay buồn đây? Đi thì đi nhưng còn chồng cô, cậu phải làm sao?
Dập đầu cảm tạ, cô về dọn đồ... Vừa ra khỏi cổng tòa con Sa đã lẽo đẽo gọi mợ cả rồi, Thái Anh chẳng buồn nói, nó thì thút thít mãi mới cất nên lời:
" Mợ ....phải đi thật sao mợ..."
" Ừ"
"Mợ... bỏ cậu... thì cậu... cậu..."
Cô hơi quay lại nhìn nó, Lệ Sa biết mình lỡ lời nên im bặt, nhưng rồi nó lại khóc tợn hơn.
" Khóc, sao lại khóc?"
Nó kể vừa khóc vừa kể, từng câu từng chữ như đâm vào tim gan cô, lạnh cả người, mợ nghe nhầm đúng không?
Cậu... có phải... người nó kể là cậu không ?
Cậu trúng độc chứ không phải bị sốt ư? Từ bao giờ? Có phải từ lúc cô bị bắt không? Qua một tuần rồi sao vẫn chưa tỉnh? Cậu mà có mệnh hệ gì cô không tha thứ cho mình đâu ...
Cô vừa về đến đã chạy đi gặp cậu, nhưng mới đến cửa phòng đã bị bà đuổi ra rồi, cô bảo cô chỉ xin bà cho gặp cậu thôi, nhìn một lúc là cô đi, nhưng bà không nghe, bà tát cô, chửi cô, mắng cô ...nhiều lắm ...
" Cô dọn đồ rồi biến ngay, ở với con đàn bà như cô sớm muộn gì cũng chết sớm! Nó may mà còn nửa cái mạng, ông bà phù hộ cho chứ, giờ cô cút đi cho khuất mắt!!!"
Cô quỳ xuống khóc, cô bảo cô mệt lắm rồi, bà cho cô nhìn cậu lần cuối đi, cô nhớ cậu lắm...
Bà điên lên, đến thẩy đồ cô vào vai cho cô, bảo cô cút càng sớm càng tốt, nước mắt lưng tròng, cô quay sang nhìn ông, ông chẳng lẽ cũng chẳng tin cô ...
Cô nói trong tiếng nấc :
" Cuộc đời con được làm mợ cả của cái nhà này, là may mắn lắm rồi. chẳng có gì trả lại công bà má dành cho con, cái lạy này, coi như đền đáp, từ rày về sau... Ân ...đoạn ...nghĩa ...tuyệt!!"
Rồi cô lạy, xong, lảo đảo chào ông bà, xin ông bà cho cô làm nốt việc này rồi mới đi...
Bước tới phòng mợ Hai, cô dồn hết bình tĩnh đứng trước mặt cái người hại cô, thật sự khoan nhượng lắm rồi, không mắng chửi, không lằng nhằng, mợ chỉ gửi một lá thơ nhỏ cho mợ Hai, bảo cậu tỉnh thì đưa cậu, lúc cô quay lưng đi thì đằng sau vang lên tiếng :
" Em ...nợ chị một ân tình... đời này khó trả, cảm ơn chị không vạch tội em..."
Cô lau nước mắt, bình thản đáp:
" Mợ có muốn trả, thì thay tôi chăm sóc cậu cho tốt, người mợ thương là cậu ấy chứ không phải cậu Duy!"
Cái giọng của cô nghẹn ngào ghê gớm, nó đánh thẳng vào tâm can mợ Hai, mãi một lúc lâu sau, bóng cô khuất đằng xa thì mợ hai mới sững sờ, mợ ấy... đi rồi.
Mùa hạ năm ấy, trời nắng chang chang, cái nóng hừng hực như đổ lửa xuống đồng, cô gạt nước mắt bước khỏi cửa nhà Hội đồng Phác.
Đời con gái hạnh phúc mấy khi có một tấm chồng, vậy mà chồng cô, người cô thương, lần cuối cùng cũng chả được gặp mặt... Chao ôi... tim nó đau nó nhức còn hơn cái đợt cô bị oan. Vừa nhức nhối vừa khó chịu, đời cô... Sao mà đắng, sao mà cay...
Có lỗi với cậu ghê gớm, nhưng mà biết làm cái gì ? Giấy li hôn, bà chuẩn bị sẵn, chỉ thiếu nước gọi cậu dậy thôi , chồng của cô ...à không phải, cậu Mẫn con hội đồng Phác giận dai lắm, chắc sẽ giận Thái Anh cả đời thôi....
Khóc mãi, khóc mãi rồi cô gục ngay đám cỏ ven ruộng, giờ đi đâu bây giờ? Cô nên đi đâu, một thân một mình, hiu quạnh biết mấy...
" Mợ..."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip