Chương 2: Thoát khỏi mê cung


Dạ Uyển vốn bản tính mạnh mẽ, lại hay xem phim kinh dị nên cứ cho mọi thứ như trong phim mà thôi. Cô cố gắng hít thở thật sâu lấy lại bình tĩnh rồi đi một vòng xem có lối thoát nào không, nhưng đây được xây kín và chỉ có một lối ra duy nhất là cổng chính. Tuy nói là mạnh mẽ, nhưng rơi vào trường hợp này ai lại không sợ, một thân một mình nơi lạ lẫm lại có xác chết ở kia nữa. Cô cố gắng đi né né cái hòm rồi lại chỗ bàn thờ, chắp hai tay thành khẩn:

-- Thưa các vị đã khuất, tôi không biết các vị là ai, nhưng giờ tôi đói quá xin các vị cho tôi xin ít đồ ăn ở kia. Làm ơn đừng bất ngờ hiện lên hù tôi, tôi cảm tạ nhiều nhiều.

Khấn xong, Dạ Uyển mới lấy quả táo và một ít đồ khô rồi ra một góc ngồi ăn, ăn xong cô ngồi thu chân vào một chỗ. Hai tay ôm gối rồi nước mắt rơi ra, trong lúc khóc cô đã gọi tên người nhà:

-- Ba.. mẹ.. Tường Doanh… con nhớ mọi người…

Khóc một lúc rồi cô ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Ngủ được một giấc dậy, nhìn lại cảnh quan vẫn không có gì thay đổi. Lúc này Dạ Uyển mới biết được cô không hề mơ, cô mệt mỏi ngồi dậy lại mở cửa ngôi mộ. Khung cảnh bây giờ nó khiến cô có niềm tin hơn hẳn, cô vội vàng quay lại chỗ bàn thờ xin thêm một ít đồ ăn. Rồi lấy cái áo khoác ngoài của hỉ phục gói lại, sau đó mò mẫm đi ra khỏi khu rừng xanh ngắt trước mặt.

Đầu tiên Dạ Uyển đi xung quanh khu mộ xem có lối đi nào khác không, sau khi xác định được chỗ nào cũng như nhau thì cô bắt đầu tiến vào khu rừng. Trên đường đi cô còn cẩn thận lấy miếng đá nhọn khắc dấu lên từng cây bằng những con số cho dễ phân biệt. Đi lòng vòng một lúc thấy không gặp lại những cái cây cô đã đánh dấu nên liền vui mừng ngồi xuống ăn bữa. Ăn xong cô lại tiếp tục đi, đi lâu ơi là lâu cuối cùng cô lại trở về điểm xuất phát. Không nản lòng dạ Uyển lại tiếp tục đi, đi đến khi trời chuẩn bị sập tối cô vẫn trở về lại điểm xuất phát. Vừa hoang mang, vừa đói lại vừa mệt, Dạ Uyển ngửa cổ lên trời buông lời trách than:

-- Aaaa… ông trời là đang trêu ngươi con phải không? Đang thử sức kiên nhẫn của con phải không?

Dù biết có hét khảng cả cổ cũng ông trời cũng không nghe thấy cô, và cũng không ai nghe thấy cô. Mặc dù cô rất muốn có ai đó nghe thấy lắm. Trời đã sập tối, những tiếng gió  rít, những âm thanh kỳ lạ ai oán nỗi lên, nó khiến cho người nghe muốn dựng hết tóc gáy. Dạ Uyển nhanh chóng đi vào trong ngôi mộ và đóng cửa lại, cô thẫn thờ lại cái góc cũ hôm qua ngồi. Đôi chân duỗi ra vì mỏi, cô vừa đưa tay bóp bóp vào chân vừa lấy quả táo cuối cùng cô mang theo để ăn. Cô luôn tự động viên mình không được chùn bước, dù có sợ đến đâu, mệt mỏi cỡ nào cũng phải cố gắng ăn lấy sức ra khỏi nơi đây. Ăn xong cô ngồi đó và bắt đầu hát vu vơ cho khoả lấp đi cái không gian yên ắng ấy.

Ngày hôm sau, Dạ Uyển lại tiếp tục cuộc hành trình như vậy nhưng đi vào lối khác, kết quả vẫn không có gì thay đổi. Đi suốt 3 ngày như thế, cô bắt đầu để ý đến những dấu vết cô để lại trên mỗi thân cây, cứ như là mỗi cái cây nó có khả năng tự lành hay là tự di chuyển vậy đó. Kết thúc ngày thứ ba mệt mỏi, cả người cho đến mặt mũi cô đều lấm lem, đầu tóc ai bối cho cô cũng rối đi nhiều. Dù đã cố gắng động viên mình mạnh mẽ, nhưng bây giờ cô thật sự là bất lực. Dạ Uyển ngồi bệt xuống nền vừa khóc vừa gào:

-- Tại sao cái hoàn cảnh nghiệt ngã này rơi phải vào tôi chứ. Biết kết thúc như thế này tôi đã đồng ý bất cứ chàng trai nào theo đuổi tôi, chứ không chăm chăm yêu một người. Biết thế tôi đã ăn thật đã mồm, không cần giảm cân giữ dáng vì ai đó. Biết thế tôi cũng muốn một lần vào các quán bar để hư hỏng một hôm xem cảm giác thế nào… và bây giờ những chuyện đó tôi mãi mãi không làm được rồi. Giờ bị chôn chung ở đây với cái xác lạ hoắc kia…

Khóc xong đã đời, Dạ Uyển lại đến lấy đồ ăn nơi cái bàn thờ, cạp một miếng thật to rồi lúc này mới lại xem cái xác chết đó như thế nào. Theo như quan sát thì đây hẳn là con nhà giàu, lại rất có tầm quan trọng, nhìn khuôn mặt đẹp trai kia án chừng anh ta tầm hai mấy tuổi. Nhưng sao anh ta lại chết sớm vậy nhỉ, hay là đẹp trai lại giàu có nên thường đoản mệnh. Nhìn chán, Dạ Uyển lại qua bên kia lăn ra ngủ, dù sao ngày hôm nay cô cũng đã rất vất vả rồi. Chỉ mong mỗi khi nhắm mắt ngủ cô lại được trở về thực tại mà thôi.

Sang ngày thứ tư, Dạ Uyển quyết không đi ban ngày nữa mà cô sẽ đi ban đêm, xem có điều gì khác thường không. Cô gom hết những cây nến có trên bàn thờ rồi tìm cách giữ cho lửa không tắt và bắt đầu di chuyển. Khi đi vào khu rừng một chút và quay đầu nhìn lại cô mới phát giác ra khu mộ ban đêm sẽ phát sáng, nên nếu có lạc cô cũng có thể nhìn thấy ánh sáng mà ra ngoài.

Dạ Uyển từng bước chậm rãi, mắt nhìn xung quanh, xa xa nó xuất hiện lên những đóm lửa xanh, đỏ. Sống lưng cô bắt đầu lạnh toát, sợ đến nỗi mồ hôi cũng tứa ra. Bỗng dưng đôi chân ấy dừng lại và quay lại sau lưng, vì cô cảm thấy hình như có ai đó đang đi sau lưng mình. Nhưng khi quay lại thì tuyệt nhiên không hề có một ai cả, Dạ Uyển lại tiếp tục đi. Tiếng gió rít lên ghê rợn, rồi âm thanh như có ai đó thổn thức:

-- um..mmm…

Dạ Uyển lại động viên mình ‘’cố gắng lên, chỉ là âm thanh thôi, mình không hại họ, họ sẽ không hại mình”.
Đi thêm được một đoạn những tiếng loạt xoạt phái sau như tiếng bước chân lại gần hơn. Dạ Uyển lại quay người lại phía sau, đưa nến xung quanh nhưng mặc nhiên không có ai thật. Cô run run lên tiếng:

-- Ai… ai thì ra… ra đây đi…

Đáp lại cô cũng chỉ là tiếng gió heo hút mà thôi, Dạ Uyển sợ muốn nín thở. Cô cố gắng nuốt nước bọt rồi can đảm để bước tiếp, vừa quay người lại thì những xác chết ở đâu nó đang thi nhau rớt xuống trước mặt cô. Nó đong đưa như bị vướn vào cây, có những cái xác khô quắp queo, có những cái xác mới phân huỷ. Da thịt nhầy nhụa, dòi bọ chui rúc. Rồi những cái cây bắt đầu hiện lên những khuôn mặt thật đáng sợ, chúng đua nhau cười the thé  chế giễu cô. Dạ Uyển sợ quá hét lên thất thanh:

-- A… ma cây… ma cây…

Sau đó liền co chân chạy thẳng một mạch, cứ nhắm đến điểm sáng của ngôi mộ mà chạy về thôi. Chạy vào đến khu mộ lại nhanh tay đóng chặt cửa, lúc này mới bắt đầu nghĩ thở, hai chân liền khuỵ xuống. Cả cơ thể như bị sức hút của mặt đất nên cũng ngồi bệt xuống, khuôn mặt hốt hoảng vẫn chưa hoàn hồn lại được. Sóng mũi Dạ Uyển cay cay, nước mắt vô thức chảy ra, bởi cô không mong mình vùi xác lại chốn này.

Hai ngày tiếp theo Dạ Uyển không chạy nữa, cứ bần thần đi lại quanh khu mộ, ý chí quyết tâm từ ban đầu nay cũng đã vơi đi bớt. Cho đến khi cô nhìn nhận lại sự việc là trên tay cô cầm chính là quả táo sắp cuối cùng. Nếu cô không ra được khỏi đây thì không chết vì cô đơn, hay ma quỷ doạ cũng sẽ chết vì đói mà thôi. Suy nghĩ cả nữa ngày, và nghiên cứu mấy hôm nay cô phát hiện ra một việc mà cô chưa dám thử,và hi vọng lần này cô sẽ thành công. Dạ Uyển lại mang theo quả táo cuối cùng, những ngọn nến cuối cùng và thực hiện kế hoạch thoát khỏi đây lần cuối cùng.
Bây giờ đang đứng trước lối vào rừng cây, Dạ Uyển một tay bấu chặt vào ngọn nến, một tay bấu chặt vào hỉ phục để cảm thấy rằng mình can đảm hơn. Cô bắt đầu di chuyển, đi được một đoạn lại nghe tiếng bước chân đang đi sát sau lưng cô, cô cũng giật mình quay lại đưa nến kiểm tra. Mồ hôi đã bắt đầu tứa ra, hai tay và cơ thể cũng đã bắt đầu run lên bần bật, khi kiểm tra xong cô lại không thấy gì thì lại tiếp tục đi. Đi thêm một đoạn nữa lại gặp ngay cái cảnh hôm trước, Dạ Uyển hét lên nhưng cô không bỏ chạy lui mà chạy thẳng tới phía trước. Nơi có đám lửa xanh, đỏ hiện lên, vừa chạy vừa liếc mắt qua những đám lửa đó. Nó thật sự rất đáng sợ, nó có hình khuôn mặt người đang cháy, đôi mắt đỏ rực cái miệng mở to lắm. Có điều cô không hiểu tại sao có cái xanh và có cái lại đỏ mà thôi, vừa chạy vừa ngó nghiêng chân cô vướn vào gốc cây rồi ngã nhào.

Oạch…

Cô cảm thấy nóng rát nơi mắt cá nhân, tay cũng bị trầy xướt, nhưng cô mặc kê, tiếp tục ngồi dậy và chạy mà thôi. Cuối cùng thì cô cũng ra được bên ngoài, ra khỏi khu rừng mê cung ấy. Dạ Uyển quay đầu lại nhìn nó lần cuối rồi tiếp tục tiến đến nơi có ánh sáng phía trước mặt, nó là một căn nhà gỗ, và bên trong có ánh sáng. Nhưng lần này Dạ Uyển không dám vào, cô nhặt lấy một nhánh cây to bên đường rồi mới đi lại gõ cửa.

Cốc… cốc…

Bên trong liền có tiếng nói của nam nhân vọng ra, trong lời nói có vẻ gì đó hơi bất ngờ và hơi sợ. Xác định được là người Dạ Uyển gõ cửa dồn dập hơn và lên tiếng cầu xin:

-- Anh gì ơi… làm ơn cho tôi vào với… tôi sợ lắm…

Bên trong nam nhân kia cũng cẩn thận hỏi lại:

-- Đêm hôm thanh vắng sao lại có người ở đây, nếu là quỷ ma thì xin đi cho đừng chọc phá tôi.

-- Không anh ơi… tôi là người… khó khăn lắm tôi mới chạy ra khỏi ngôi mộ trong kia… làm ơn giúp tôi.

Nghe đến đó, cánh cửa lập tức được mở ra. Xuất hiện trước mặt Dạ Uyển là một nam nhân rất đẹp trai, khí chất ngút trời. Anh ta nhìn cô rồi ngạc nhiên hỏi:

-- Sao cô ra được khỏi đó?

-- Tôi… tôi…

Đôi mắt bắt đầu hoa lên, cả khoản không gian xoay vần và Dạ Uyển ngất đi lúc nào không hay.

Sau khi đã ngủ đủ giấc thật ngon, Dạ Uyển lờ mờ mở mắt dậy, điều đầu tiên đập vào mắt cô ấy là gương mặt nam nhân đang chăm chú nhìn cô . Dạ Uyển  liền hét lên ngồi bật dậy rồi lấy thế phòng thủ:

-- Aaa… anh… anh là ai?

Người nam nhân đó rất ôn tồn nói với cô:

-- Cô tỉnh rồi à, đừng sợ, tôi không hại cô đâu….

Dạ Uyển vẫn nhìn nam nhân đó một cách đề phòng, sau đó anh ta đưa cho cô một cái bánh nếp rồi mỉm cười:

-- Cô ăn đi… chắc cô đói lắm…

Dạ Uyển liền chụp ngay cái bánh và ăn ngấu nghiến đến nỗi bị nghẹn, cô ho lên vài tiếng sặc sụa. Nam nhân ấy liền vỗ lưng và lấy nước cho cô uống nữa:

-- Ăn chậm một chút, không ai dành đâu…

Dạ Uyển đón lấy ly nước từ tay nam nhân ấy và uống một hơi, đã mấy ngày nay cô không có giọt nước nào trong miệng. Có khát thì cắn miếng táo cho có nước uống mà thôi. Nam nhân ấy nhìn Dạ Uyển có vẻ ổn ổn nên bắt chuyện:

-- Cô tên gì? Tôi là Hạo Hiên.

-- Tôi là Dạ Uyển. Anh có biết đây là cái nơi quái quỷ chết tiệt nào không?

-- Đây là là vùng Sơn Thuỷ.

-- Vậy anh làm ơn giúp tôi được không, tôi muốn đi khỏi đây, ở đây thật là đáng sợ.

-- Cô không thể đi khỏi đây được, cô là người được chọn. Cho dù cô có chạy đến đâu cũng bị bắt về.

Dạ Uyển lúc này không biết nên khóc hay nên cười, cái gì mà là ‘’người được chọn’’ chứ. Anh ta có nhầm lẫn gì không đây, cô kiên quyết:

-- Tôi không tin, ra được cái mê cung chết tiệt kia thì chắc chắn tôi sẽ ra được nơi này.

Hạo Hiên khẽ nhếch miệng cười, đôi mắt cũng thật ấm áp, anh ấy chầm chậm nói với tôi:

-- Cửa đằng kia, cô cư tự nhiên.

Để chứng minh cho lời nói của mình, Dạ Uyển ngay lập tức leo xuống giường nhưng cơn đau từ mắt cá chân khiến cô sắp ngã nhào. Cô quơ tay loạn xạ mong bám víu được vào cái gì đó, bỗng dưng có bàn tay nắm lấy tay cô rồi kéo cô lại. Hai đôi mắt vô tình bắt gặp nhau, đôi môi cũng quá gần có thể cảm nhận được cả hơi thở của đối phương. Dạ Uyển đỏ mặt né đi:

-- Cảm… cảm ơn anh.

Hạo Hiên cũng có chút ngại ngùng:

-- À, không sao. Cô tốt nhất nên nghĩ ngơi đi, tôi băng bó vết thương cho cô rồi. Hai ngày nữa thôi sẽ tiến hành đại lễ.

Trong đầu Dạ Uyển bắt đầu lùng bùng khi nghe Hạo Hiên nhắc đến hai từ ‘’ đại lễ’’. ‘’Đại lễ’’ là sao, có nghĩa là sẽ bị hiến tế, mà bị hiến tế tức là bị giết, tim sẽ được moi ra. Nhưng cô còn trinh trắng lại chưa có bạn trai thì làm sao mà chết được, cô không muốn làm một hồn ma trinh nữ. Dạ Uyển trường người tới nắm chặt lấy tay của Hạo Hiên, khóc lóc kêu gào:

-- Xin anh cứu tôi, tôi không muốn chết đâu. Tôi còn ba mẹ già và em thơ nữa, tôi chết rồi thì sao có thể về đoàn tụ với họ được. Tôi còn trẻ lắm còn chưa có bạn trai…

Nhìn thấy dáng vẻ khó hiểu của Dạ Uyển, thêm cách nói lạ kỳ nó khiến Hạo Hiên cảm thấy buồn cười. Anh nhìn cô rồi dịu dàng lên tiếng:

-- Yên tâm, cô không chết được đâu. Cô là người được chọn mà.

-- Anh nói như vậy là an ủi tôi phải không? Giống như tử tù trước khi ra pháp trường sẽ được ăn no một bữa.

Hạo Hiên vẫn không hiểu được những ngôn từ khó hiểu của Dạ Uyển. Nên anh đành kiên định:

-- Tôi là nam nhân, đầu đội trời chân đạp đất nên sẽ không nói dối cô đâu, đại thiếu phu nhân à?

Lần này thì tới lượt Dạ Uyển không hiểu Hạo Hiên đang nói gì, sao anh ấy lại gọi cô là đại thiếu phu nhân chứ. Chắc chắn có nhầm lẫn gì đây mà, Dạ Uyển khẽ nhếch mép cười rồi hỏi lại:

-- Chắc… chắc anh nhầm lẫn gì. Tôi còn chưa có người yêu thì làm sao mà là phu nhân này nọ được chứ.

-- Thôi cô ngủ một lúc đi, trời còn lâu mới sáng. Ngủ đi mai tôi đưa cô về phủ tướng quân, cứ yên tâm là cô không chết đâu nhé.

Dạ Uyển khẽ gật đầu:

-- Được, tôi tin anh.

Cô nằm xuống cái giường nhỏ rồi đánh tiếp một giấc ngon lành, lở có bị mất trinh với trai đẹp cũng đáng. Còn Hạo Hiên, anh lại chiếc bàn nhỏ ngồi rồi chống tay lên và ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip