Chương 4


Sau một đêm la hét khản cả cổ đến mệt lã đi, sáng hôm sau bà Dung cũng không vội qua phòng của Dạ Uyển. Sợ cô ấy mất sức lỡ xỉu giữa chừng sẽ làm hỏng buổi đại lễ hồi sinh của bà. Nói là muộn nhưng muộn hơn bữa sáng một chút thôi, giờ đang đứng trước phòng của Dạ Uyển, bà Dung ra lệnh:

-- Mở cửa.

-- Vâng.

Tên nô tài liền mở khoá cửa và mở cửa ra, Dạ Uyển thấy cửa mở liền đứng dậy, khuôn mặt phờ phạc. Điều đầu tiên cô ấy hỏi là:

-- Tiểu Hoa đâu, cho tôi gặp con bé.

Bà Dung đanh giọng trả lời Dạ Uyển:

-- Theo ta.

Bà Dung quay người đi trước, cô chầm chậm theo sau, đi cùng bà ấy ra phía sân sau. Vừa nhìn thấy Tiểu Hoa, Dạ Uyển sửng sốt chạy nhanh lại đưa hai tay sờ má con bé:

-- Tiểu Hoa… mau tỉnh lại… Tiểu Hoa…

Nghe lay gọi con bé cũng cố mở mắt ra, giọng thều thào:

-- Tiểu thư… chị về rồi?

Dạ Uyển nước mắt lưng tròng, cô không kìm lòng được khi thấy Tiểu Hoa thân thể yếu ớt lại bị trói giữa sân và bị đánh như thế. Nhìn y phục mà đến rách, máu còn tứa cả ra nữa ắt hẳn con bé đã phải đau đớn thế nào. Dạ Uyển quay sang trách móc bà Dung:

-- Sao bà có thể độc ác đến thế kia chứ. Con bé có tội tình gì mà đánh nó thừa sống thiếu chết?

Bà Dung đanh giọng:

-- Chủ làm sao tớ chịu phạt.

-- Được rồi, tôi thua bà rồi đó mau thả con bé ra, tôi không đi nữa.

-- Cô nói được thì làm được, nếu không ta cũng không bảo đảm được cái mạng nhỏ của nó đâu.

Sau khi ra lệnh thả người, bà Dung quay đi để chuẩn bị cho buổi lễ tối nay. Dạ Uyển liền đỡ lấy Tiểu Hoa, con bé đang ngắc ngoải trong tay cô:

-- Xin lỗi… chị xin lỗi… đã làm liên luỵ tới em…

Tiểu Hoa chắc mệt lắm nên chỉ nhoẻn miệng cười, phận tôi tớ là vậy, con bé làm gì dám trách móc chủ nhân. Suốt hôm ấy, Dạ Uyển luôn bên cạnh chăm sóc vết thương cho Tiểu Hoa và trong lòng luôn dằn vặt bản thân.

Khuya hôm đó, khi mặt trăng đã đỏ như nhuộm máu, một chút xíu nữa thì sẽ tròn vành vạnh. Dạ Uyển được tắm gội sạch sẽ, tươm tất, được trang điểm xinh đẹp thì cô buộc phải đi theo bà Dung đến nơi nào đó. Khi ra trước cổng bọn họ cùng bước vào kiệu to mười người khiêng, cùng lúc đó cô cũng thấy Hạo Hiên cỡi ngựa về, ánh mắt cũng dõi theo kiệu cô đang di chuyển đi. Họ khiêng cái kiệu đi trong đêm sương lạnh lẽo, chỉ có một hai cái đèn lồng dẫn đường, khi đi đến ngôi nhà gỗ mà Hạo Hiên ở thì bọn họ được cho về. Dạ Uyển ngồi trong kiệu nhìn ra thắc mắc:

-- Tại sao bọn họ lại về? Tại sao chúng ta không xuống kiệu.

Bà Dung không đáp lại, chỉ chắp tay làm dấu hiệu gì đó rồi miệng bắt đầu lẩm bẩm rì rầm. Đang mãi mê nhìn cái kiệu bỗng lắc nhẹ và nâng lên, như có ai đó đang khiêng, rõ ràng là không có ai. Cái tính tò mò trỗi lên Dạ Uyển lén hé rèm che cửa kiệu nhìn thử, cô vội đưa hai tay bịt lấy miệng che âm thanh cô sẽ hét lên. Bà Dung cũng không nhìn sang cô, nhưng vẫn buông lời vu vơ để giải đáp cho cái thắc mắc đang lẫn quẫn trong đầu của cô:

-- Khu rừng này chỉ có người chết mới được vào.

Dạ Uyển đang sợ nên cũng không còn tâm trí nào hỏi thêm nữa, và cô biết khu rừng này nó đáng sợ thế nào nên cô cũng không dám hé cửa ra nhìn nữa. Ít ra bên cạnh bà Dung cô cảm thấy được an toàn.

Khi kiệu vừa hạ xuống, bà Dung cuối người bước ra. Dạ uyển sợ nên chỉ ngồi im trong kiệu, tưởng đâu được yên lành không ngờ có cái tay xương xẩu mở kiệu rồi kéo cô ra ngoài. Nhìn là cô biết bọn họ hôm qua đã bắt cô về, cô cứ thế đi lùi vào trong lăng mộ, vừa đi vừa lắp bắp nói:

-- Đừng… đừng tới đây… tránh… tránh xa tôi ra…

Vào trong ngôi mộ, bà Dung đang cầm 1 con rắn màu đen, trên đầu có mào nữa. Bằng một nhát dao ngang cổ, máu chảy xuống cái ly rượu nhỏ trên bàn trước cái hòm. Sau đó bà ấy còn lấy máu của con rít to lắm và cắt cả một đoạn đuôi của bò cạp nhúng vào ly rượu đó. Xong việc liền đưa ly rượu về phía Dạ uyển rồi lên tiếng:

-- Uống đi.

-- Không, tôi không uống, trông chúng thật kinh tởm.

Bà Dung ngay lập tức hạ lệnh:

-- Người đâu.

Phía bên ngoài có ba bộ xương đang di chuyển đến chỗ cô, bắt lấy cô và ép cô uống hết ly rượu đó. Khi rượu thấm qua cổ họng và chạy xuống bụng, cô cảm thấy cơ thể mình nóng lên. Tim cô rất đau, đau kinh khủng như ai đang đâm nhiều nhát kim vào nó vậy, đau muốn chết đi cho rồi. Dạ Uyển nằm lăn lộn dưới sàn đau đớn. Khi huyết nguyệt vừa tròn, nó chiếu vào lăng mộ, mười tám cái gương xung quanh hút ánh sáng tạo thành một tâm điểm giữa cái hòm. Cái xác của Vĩnh Hy từ từ được nâng lên cao giữa không trung, và cả Dạ Uyển cũng vậy. Bây giờ Dạ Uyển đang mặt đối mặt với cái xác chết năm năm ấy, hai cơ thế bắt đầu áp sát nhau. Dạ Uyển muốn chống cự muốn hò hét nhưng không được, bản thân cô cảm thấy mình đang bị điều khiển. Đôi môi cô và đôi môi xác chết áp sát vào nhau, Dạ Uyển cảm thấy có một luồn gì đó đang chạy khỏi cơ thể mình và chạy qua miệng của xác chết. Những dòng đó càng chảy thì tim cứ đau nhói lên từng hồi. Xong việc, Dạ Uyển bị rớt văng xuống đất, đầu cũng đụng vào thành đau đớn. Những vòng ánh sáng ấy bắt đầu quấn quanh xác chết, sắc diện của xác chết bắt đầu hồng hào, những đường máu lại bắt đầu chảy vào tim. Đôi mắt dần hé ra, như có gì đó đau đớn lắm nên hét lên uy mãnh:

-- Aaa…

Vòng ánh sáng ấy đưa cái xác chết lúc nãy hạ xuống từ từ, nhưng giờ đây không còn là một xác chết nữa. Mà chính là nam nhân ngọc thụ lâm phong, uy mãnh uy dũng. Khi thấy Vĩnh Hy sống lại, bà Dung vội chạy đến nắm tay mừng rỡ:

-- Đại thiếu gia, mừng cậu trở về.

Vĩnh Hy nhìn bà Dung rồi ngạc nhiên hỏi:

-- Vú Dung, sao tôi lại ở đây?

-- Chuyện dài lắm từ từ tôi kể.

-- Cô ta là ai?

Vĩnh Hy lạnh lùng chỉ vào Dạ Uyển còn đang nằm trên đất, bà Dung cũng nói luôn:

-- Đó là tiểu thư Dạ Uyển. Người được gã cho cậu và máu tim của cô ấy đưa cậu từ diêm phủ về đây.

Vĩnh Hy cũng chỉ buông câu lạnh lùng:

-- Vậy sao?

-- Vâng, vâng. Cậu ra kiệu chúng ta về thôi.

-- Được rồi.

Bọn họ cứ thế đi thẳng, không ai đá động gì đến Dạ Uyển. Cô đành tự mình đứng dậy, buông lời chửi rủa:

-- Cái tên chết tiệt, lấy máu tim ta được hồi sinh mà câu cảm ơn cũng không có. Đồ cái thứ kiêu căng, phách lối.

Sau đó Dạ Uyển theo bọn họ ra ngoài, bên ngoài không còn là những cái xác khô nữa. Không còn là khu rừng mê cung nữa, mà là 10 người đang đứng đợi khiêng kiệu và một con đường thẳng tắp đi ra phía ngoài. Dạ Uyển lắp bắp:

-- Không… không phải… lúc nãy.. là.. là…

Bà Dung nhìn sang Dạ Uyển rồi trả lời:

-- Tiểu thư chắc cô mệt nên nghĩ nhiều rồi, mời lên kiệu chúng ta cùng về thôi.

Dạ Uyển lên kiệu nhưng vẫn cứ ngơ ngơ khó hiểu, nó không khác gì một màn ảo thuật của nghệ sĩ tài ba. Cô khẽ rùng mình, còn Vĩnh Hy ánh mắt cứ nhìn thẳng, không nói gì với cô một câu.

Khi tất cả chúng tôi về lại thì cũng đã hơn canh hai rồi, nhưng có vẻ mọi người trong nhà không ai ngủ. Vì ai cũng thức chờ xem điều kỳ diệu sẽ xảy ra, chiếc kiệu vừa dừng lại trong sân, Vĩnh Hy bước xuống, ai nấy cũng nhìn. Bọn họ chỉ dám nhìn thôi chứ không dám lên tiếng nói gì, sợ bị bà Dung phạt. Bà Dung lại gần nói với Vĩnh Hy:

-- Đại thiếu gia, đã khuya lắm rồi mời cậu về phòng nghĩ ngơi.

-- Tôi muốn đến thăm mẫu thân.

-- Ngày mai hãy đến ạ, giờ này chắc phu nhân đã ngủ rồi. Ngày tháng còn dài, cậu về phòng uống chút nước gừng ấm hãy ngủ.

-- Tôi biết rồi.

Vĩnh Hy đi thẳng một hơi, bà Dung cũng đi theo, bọn họ xem tôi như người vô hình. Lúc cần thì giữ khư khư, lúc xong việc lại không đoái hoài gì đến. Tôi mặc kệ, tự tôi đi về phòng mình, tiện đường ghé qua phòng thăm Tiểu Hoa trước. Con bé đang ngủ nên không biết tôi đẩy cửa đi vào, nhìn con bé lại nhớ em mình ở nhà. Không nấn na lâu sợ Tiểu Hoa mất giấc nên tôi về phòng mình nghĩ ngơi.

[...]

Vì hôm qua quá mệt nên sáng nay dậy muộn, khi mở mắt ra đã thấy Tiểu Hoa trong phòng. Cứ tưởng mình còn đang ngái ngủ nên tôi buông lời lười nhác:

-- Tiểu Hoa…

-- Vâng.

Không ngờ đó không phải mơ, nghe Tiểu Hoa thưa thốt tôi bật dậy ngay. Ngạc nhiên nhìn con bé:

-- Không phải em bị thương nặng sao? Hôm qua còn không nói năng nổi? Chính chị còn bôi vết thương cho em mà.Sao giờ có thể…

Tiểu Hoa nhìn tôi nhoẽn miệng cười:

-- Tiểu thư chắc cô không biết, ở đây có thuốc trị vết thương rất thần kỳ. Chỉ cần bị thương mà bôi thuốc ấy rồi còn uống nữa vết thương lập tức khỏi ngay. Nhưng nếu không được cho thuốc thì sẽ dễ không còn mạng lắm…

-- Có chuyện đó sao? Không lẽ thuốc tiên…

-- Em không biết, thuốc bí truyền của bà Dung tiểu thư ạ. Chị dậy rồi em giúp chị thay y phục rồi còn đến chào hỏi phu nhân nữa.

-- Um, chị biết rồi.

Về đây được mấy hôm, nhưng đây là lần đầu tiên tôi mới thấy ‘’mẹ chồng’’ của mình. Tôi cũng không có cảm giác hồi hộp hay mong chờ, cứ đến căn phòng ấy là tôi bước vào thôi. Bên trong có bà Dung, Vĩnh Hy và người ngồi trên cái ghế kia chắc là ‘’ mẹ chồng’’ của cô. Vị phu nhân ấy đẹp quá, nét đẹp dịu hiền vị tha, nhưng đôi mắt sao vô hồn, sắc diện cứng đờ khong cảm xúc. Nhìn không khác gì một pho tượng, tôi không biết chào hỏi thế nào nên cứ theo cách cũ tôi hay dùng. Đưa bàn tay lên quơ qua quơ lại, miệng nỡ nụ cười:

-- Chào mọi người.

-- Hỗn xược…

Tôi thoáng giật mình, vì người nói câu đó không phải ai khác chính là Vĩnh HY. Anh ấy còn nói với tôi bằng cái giọng trịch thượng, bà Dung liền nói đỡ:

-- Tiểu thư đây xuất thân cơ hàn, đại thiếu gia đừng trách cô ấy, từ từ tôi sẽ dạy lễ nghĩa. Cậu mới tỉnh dậy nên nghĩ ngơi nhiều.

-- Tôi biết rồi.

Vĩnh Hy nắm lấy tay vị phu nhân đó, nhìn với đôi mắt ấm áp, giọng điệu dịu dàng:

-- Mẫu thân, khi khác con qua thăm người.

Vĩnh Hy đứng lên đi thẳng, bà Dung ra lệnh cho đám tì nữ rồi cũng đi theo:

-- Các ngươi đưa phu nhân ra kia tắm nắng.

-- Thưa vâng.

Bọn họ từng người lướt ngang qua cô cứ như cô không hề tồn tại ở đó. Tức điên người, Dạ Uyển nghiến răng:

-- Cái đồ chết tiệt các người, dám lơ tôi. Được thôi vậy tôi sẽ lơ lại cho mà xem.

Sau đó Dạ Uyển cũng quay người đi, đi đến nơi mà có người xem cô không vô hình. Vừa bước đếnc hỗ của Hạo Hiên, thấy anh ấy đang múa kiếm luyện võ. Những kỹ thuật nhuần nhuyễn, những đường kiếm sắt bén, thêm cái sắc đẹp khó cưỡng ấy làm tan chảy bao nhiêu trái tim thiếu nữ như cô. Một lúc, Hạo Hiên cũng phát hiện ra cô, liền dừng hết mọi thứ lại, đi đến chỗ cô với thái độ rất vui vẻ:

-- Tiểu thư, cô đến từ lúc nào?

-- À… tôi mới vừa đi ngang qua. Anh đang luyện võ à?

-- Đúng vậy, mỗi ngày đều luyện cho bản thân được khoẻ mạnh..

-- Vậy, vậy hôm nào anh cũng bày tôi luyện võ đi. Tôi cũng muốn được khoẻ mạnh.

Hạo Hiên nhìn cô rồi cười rất thoải mái:

-- Tiểu thư à, con gái không thích hợp với những loại này.

Nghĩ lại cũng có lý, thời buổi này chỉ có mà cái gì… công, dung, ngôn, hạnh… chán bỏ xừ. Nữ quyền ở đây chỉ là một con số 0 tròn trĩnh, Dạ Uyển liền lấy trong tay áo ra một cái khăn tay rồi thấm mồ hôi trên trán cho Hạo Hiên. Gió thổi hoa bay bay, nam tài nữ sắc nó tạo thành một bức tranh thơ mộng. Nhưng Hạo Hiên ngay lập tức lùi lại, như đang sợ gì đấy, lúng túng nói với cô:

-- Cảm… cảm ơn… tiểu thư, tôi tự làm được…

Hạo Hiên cầm lấy khăn tay của cô rồi tự thấm mồ hôi, sau đó bọn họ nói chuyện lúc lâu rồi Dạ Uyển mới về.

Tối hôm đó là bữa cơm đầu tiên sau khi Vĩnh Hy chết đi sống lại. Có mấy người ăn lắm đâu mà bày vẽ rất nhiều món, chỉ có bà Dung, Vĩnh Hy và Dạ Uyển, có cả phu nhân Hi Văn nữa. Từ đầu buổi đến cuối buổi bà Dung luôn chăm chăm lấy đồ ăn cho Vĩnh Hy, chăm sóc còn hơn cả con ruột, trong khi Hạo Hiên thì phải ăn cơm một mình. Nhìn ngứa mắt má nên Dạ Uyển đã ăn rất nhanh, gắp đồ ăn rất nhiều rồi ăn thật no dưới sự sửng sốt của bà Dung và Vĩnh Hy. Ăn xong Dạ Uyển liền dằn mạnh chén đũa xuống bàn rồi đứng lên:

-- Tôi no rồi, xin phép đi trước.

Vì nghĩ mình đã xin phép nên chắc không ai nói gì, vừa định rời đi bà Dung liền nói:

-- Khoan đã, ta có chuyện muốn nói với cô.

Dạ Uyển vùng vằng ngồi xuống, bà Dung bắt đầu nói:

-- Giờ đại thiếu gia đã tỉnh lại sau giấc ngủ dài, nhờ vào sợi dây tơ hồng quyện máu của pháp sư nối cho. Nên bắt buộc cả hai phải cử hành hỷ sự, thành vợ thành chồng.

Vĩnh Hy nhấp ngụm rượu rồi nhàn nhã buông lời:

-- Nếu là bắt buộc… thì tôi cũng miễn cưỡng chấp nhận vậy.

Dạ Uyển nhìn Vĩnh Hy rồi khẽ nhếch mép:

-- Miễn cưỡng? Anh tưởng tôi đây muốn lấy anh lắm hả? Tôi mới hơn hai mươi tuổi, trai bu tôi đầy đường ra. Xếp dài từ phố này qua phố nọ mà tôi không thèm đó.

Vĩnh Hy nhìn cô khẽ nhíu mày:

-- Hơn hai mươi thì già lắm rồi đó, mười bốn tuổi các cô nương đều được gã đi rồi. Nếu không phải vì quá già và quá xấu sẽ không xót lại vậy đâu.

Dạ Uyển nhìn Vĩnh Hy như muốn ăn tươi nuốt sống anh ta vậy. Cô kìm chế cơn giận xuống rồi lên tiếng:

-- Hết chuyện rồi thì tôi xin phép. Tiểu Hoa chúng ta đi.

Dạ Uyển hùng hổ đi ra, Tiểu Hoa phải luống cuống chạy theo. Lại theo thói quen cô lại quen chân đi đến chỗ ở của Hạo Hiên. Khi tới nơi thấy Hạo Hiên đang ngồi trước thềm nhấm nháp rượu ngắm trăng. Dạ Uyển cũng không ngần ngại lại ngồi bên cạnh:

-- Hạo Hiên…

-- Tiểu thư Dạ Uyển. Cô không ăn tối hay sao mà chạy sang đây?

-- Tôi ăn xong rồi, nhưng thấy thái độ của bà Dung tôi bất bình thay anh. Mẹ ruột mà không chăm sóc con một chút, bao nhiêu tình cảm dành hết cho tên hắc ám kia. Nhiều lúc không biết ai mới là con bà ấy nữa…

Hạo Hiên khẽ cười, còn Dạ Uyển nhanh tay bịt miệng lại vì như vừa chạm vào nỗi đau của anh. Hạo Hiên lại nhấp ngụm rượu nữa rồi thở dài:

-- Không sao đâu, tôi quen rồi. Nhiều lúc tôi cũng hỏi bà ấy tôi là con ruột sao lại quá nghiêm khắc với tôi, còn cậu ấy không phải nhưng lại hết sức yêu chiều. Mỗi lần hỏi như thế bà ấy chỉ nhìn tôi rồi đanh giọng, vì bà ấy muốn tôi là một nam nhân mạnh mẽ đứng trong đất trời.

-- Thật quá đáng…

-- Không sao, dù sao mẫu thân cũng chỉ là muốn tốt cho tôi mà thôi.

-- Anh đừng buồn nữa, nay có tôi bầu bạn với anh mà.

-- Cảm ơn cô.

Bọn họ lại cùng nhau ngồi nói chuyện, hai kẻ thiếu tình thương cùng nương tựa vào nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip